Edit: Ớt Hiểm
Hiện tại, thoạt nhìn vinh sủng của Niên thị không ai có thể với tới, nhưng cuối cùng dưới gối vẫn không có một ai, nữ nhân như vậy dù đang được sủng ái nhất, thì chẳng qua cũng như một đóa phù dung, sớm nở thối tàn, muốn sừng sững không ngã trong cái Vương phủ này, chỉ có một cách, đó chính là con nối dòng, mà hiện giờ đã có một trưởng tử ở đây, lập Thế tử xem trọng dòng chính, rồi mới tới trưởng thứ, cho dù sau này Niên thị có hạ sinh hài tử, thì cũng chỉ là con thứ mà thôi, điều này bản thân Niên thị cũng hiểu rõ, nên mỗi khi nghe ai nhắc tới hài tử, thì thái độ lại khó chịu.
Chỉ cần tương lai Dận Chân lập Hoằng Thời làm Thế tử, người làm Ngạch nương sẽ mẫu bằng tử quý, trở thành nữ nhân tôn quý nhất Ung Quận vương phủ, đến khi đó, Niên thị sẽ không thể một tay che trời như bây giờ nữa.
Nói được vài câu thì Dận Chân đã tới, Na Lạp thị vội dẫn đầu mọi người đứng lên hành lễ, sau lưng Dận Chân còn có Dận Tường, vì Dận Tường thường xuyên đến phủ, nên cũng không quá xa lạ, tuy vẫn hay gặp nhau, nhưng lúc này, Dận Tường có mặt ở đây khiến mấy người Tống thị nhìn nhau khó hiểu, không biết chuyện Dận Chân sắp nói có liên quan gì tới vị Thập Tam gia này hay không. Có điều, các nàng không biết, hôm nay chính Dận Tường một hai đòi phải tới đây, Dận Chân cũng không khuyên được nên đành phải đưa hắn theo.
“Mọi người đã tới đủ chưa?” Dận Chân đảo mắt nhìn một lượt, dừng lại một lát trên người Ôn Như Ngôn, hỏi Na Lạp thị ở bên cạnh, còn Dận Tường thì bảo Tam Phúc đưa ghế tới rồi ngồi xuống một bên.
Na Lạp thị vội nói: “Ngoài Nữu Hỗ Lộc thị đang bị cấm túc ra, các muội muội đều đã đến đủ.”
Dận Chân gật gật đầu, liếc mắt nhìn Cẩu Nhi: “Đưa Nữu Hỗ Lộc thị đến đây.” Lời vừa dứt, ngoài Na Lạp thị, những người khác đều giật mình, ai cũng mơ hồ đoán được hôm nay Dận Chân gióng trống khua chiêng gọi các nàng tới đây là vì chuyện gì rồi.
Mắt Lý thị thoáng mừng, nhưng trên mặt lại buồn bã rơi lệ: “Dù chuyện qua đã lâu, nhưng mối lần thiếp thân nhớ tới, vẫn thấy rất sợ, nếu mạng của Hoằng Thời không lớn, thì chỉ sợ bây giờ thiếp thân phải chịu nỗi đau mất con rồi.” Tình Dung vội chạy tới dùng khăn lau nước mắt cho nàng, nhỏ giọng khuyên: “Chủ tử, người mới ra cữ không lâu, không nên khóc.”
“Đúng vậy, ta biết nàng sinh Hoằng Thời không dễ dàng, lại bị hoảng sợ, mà lúc đó vẫn còn nhiều nghi điểm nên chỉ có thể cấm túc Nữu Hỗ Lộc thị mà thôi, hiện nay mọi chuyện đã rõ ràng, ta gọi mọi người tới đây là để trả lại cho nàng sự công bằng.” Hai chữ cuối cùng, Dận Chân nhấn rất mạnh, trên mặt hiện lên ý cười hiếm thấy, dường như tâm trạng rất tốt, còn Dận Tường thì sờ sờ chóp mũi, người nhích tới nhích lui không được tự nhiên cho lắm.
Có thể diệt sạch hậu hoạn Nữu Hỗ Lộc thị này, dĩ nhiên Lý thị hài lòng, nhưng lại không thể hiện rõ lên mặt, chỉ gật nhẹ đầu, vừa ngồi xuống ghế đã nghe Dận Chân hỏi: “Hoằng Thời đâu?”
“Lúc thiếp thân ra ngoài thì Hoằng Thời vừa ngủ.” Lý thị đáp, Dận Chân dừng lại một lát rồi nói: “Đi bế Hoằng Thời tới đây.”
Lý thị không ngờ Dận Chân sẽ ra lệnh như vậy, tình cảnh như vầy tự nhiên ôm một đứa trẻ tới để làm gì?
Na Lạp thị thì nở một nụ cười hiền dịu: “Mấy ngày không gặp rồi, chắc Vương gia rất nhớ Hoằng Thời, hài tử trắng trẻo đáng yêu, ta nhớ tới cũng chịu không nổi, muội muội còn không mau gọi người đi bế tới.”
“Dạ.” Lý thị mơ hồ cảm giác được có gì đó bất thường, nhưng Dận Chân và Na Lạp thị đã lên tiếng, nàng không dám cãi lời, liền lệnh cho Tình Dung trở về Linh Lung các.
Chỗ này các Linh Lung các không xa, chỉ trong một lát, Tình Dung đã bế Hoằng Thời tời, Na Lạp thị đón lấy, thấy Hoằng Thời được bọc trong chiếc tã bông đỏ thẫm ngủ say sưa, đã hơn một tháng, nó mập mạp hơn nhiều so với lúc mới sinh, tóc cũng dài hơn, mũi nhỏ tròn tròn, gương mặt bụ bẫm, miệng chúm chím đỏ hồng, trong lúc mơ ngủ còn mấp máy mối, nhìn đáng yêu vô cùng, Na Lạp thị nhẹ nhàng vuốt ve cái trán cao của nó, rồi quay qua nói với Dận Chân: “Còn nhớ lúc mới sinh ra Hoằng Thời nhỏ xíu, mà cái trán đã cao rồi, giống hệt vị A Mã ngài.” Nói xong câu cuối, mắt nàng đầy sương mù. Dận Chân không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai nàng an ủi, cái chết của Hoằng Huy là vết thương thật sâu trong lòng Na Lạp thị, không thể nào khép miệng.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Cẩu Nhi đã đưa Lăng Nhã tới, nhìn thấy tội nhân này, các vị nữ nhân thần sắc khác nhau, nhưng đa phần là vui mừng khi người khác gặp họa, mong chờ xem lát nữa Dận Chân sẽ xử nàng như thế nào.
Dận Chân nhìn thẳng vào nữ nhân đang từ từ đi về phía mình, trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài đang có, khoảng thời gian này, hắn thường hay nhớ tới nàng, nhớ tới những tháng ngày vui vẻ, rất nhiều lần, hắn đã đi tới trước cửa Tịnh Tư Cư, nhưng lại cố kìm, trước sau vẫn chưa từng bước thêm một bước.
Nhớ nàng, cũng rất giận nàng, rõ ràng hôm đó hắn đã cố tình bỏ qua cho nàng, nhưng trước mặt mọi người, nàng lại dám chống đối lại hắn, còn tự mình so sánh với Mi Nhi, thật khiến người tức giận.
“Thiếp thân thỉnh an Vương gia, thỉnh an đích phúc tấn.” Lăng Nhã một thân y phục thuần tịnh, cả người không có chút màu sắc nào, búi tóc cũng chỉ cài một đôi trâm bạc không khảm đá, từ lúc bước vào, nàng vẫn luôn cúi đầu, chưa từng nhìn bất cứ ai, dù nàng biết, nam nhân mà hàng đêm nàng vẫn mơ thấy, đang ở trước mặt nàng.
Đối với hắn, có yêu, cũng có hận.
“Vương gia, mọi người đến đông đủ cả rồi.” Na Lạp thị nhẹ nhắc, trong tay vẫn ôm Hoằng Thời chứ chưa đưa cho Tình Dung, có thể thấy, nàng rất yêu quý hài tử này.
Dận Chân gật đầu, nhìn tất cả mọi người một lượt, nói: “Hôm nay gọi các nàng tới đây là có chuyện muốn nói, chắc các nàng vẫn nhớ chuyện xảy ra trước đó, đã hơn một tháng, cuối cùng thì hôm nay chân tướng đã rõ ràng rồi.” Nói tới đây, hắn quay qua nhìn Lý thị: “Nguyệt Như, nàng cho rằng nên xử trí thế nào mới thỏa?”
Lý thị nghĩ ngợi một lát rồi đành mở miệng: “Chi bằng làm theo lời Niên muội muội nói trước đây, giam cầm nàng ta ở Tông Nhân phủ đi, tuy nàng ta trăm phương ngàn kế muốn hại thiếp thân và Hoằng Thời, nhưng dù sao cũng từng là tỷ muội, thiếp thân thật không nhẫn tâm nhìn thấy nàng ta chết, huống chi, cuối cùng thiếp thân và Hoằng Thời cũng phúc lớn mạng lớn, bình yên vô sự rồi.”
Từng là tỷ muội... Dận Tường nhúc nhích thân mình, khóe môi hiện lên một nụ cười ý nhị, nếu sáng sớm nay hắn chưa biết rõ sự tình, chỉ sợ là hiện giờ đã bị thái độ của Lý thị qua mặt rồi.
Nụ cười trên mặt Dận Chân lại thâm sâu hơn, tựa như rất hài lòng với câu trả lời này: “Làm khó nàng trạch tâm nhân hậu như vậy, chịu lấy ơn báo oán.” Cầm chén trà lên uống một ngụm, cảm nhận được dòng nước nóng tràn vào cổ họng, hắn nhìn gương mặt tươi cười vì vừa được tán thưởng của Lý thị, tiếp: “Còn nữa, nàng sinh non sớm như vậy, lại có thể chuyển nguy thành an, ta vẫn nên đa tạ bà đỡ đầy bản lĩnh kia, Nguyệt Như, nàng nói có đúng không?”
Bàn tay đang cầm chén trà của Lý thị run nhẹ, vài giọt sánh ra tay, nóng như muốn nấu da nấu thịt, nàng không hiểu tại sao tự dưng Dận Chân lại nhắc tới Lưu bà bà, nên vẻ mặt hơi gượng gạo: “Vương gia nói đúng, nhưng tiếc là lúc thiếp thân tỉnh lại, bà đỡ đã đi rồi, nên thiếp thân không thể gặp mặt để đa tạ, tuy nghe nói Vương gia ban thưởng cho bà ta không ít, nhưng thiếp thân vẫn thấy tiếc nuối.”
“Nếu nàng cảm thấy tiếc nuối, ta liền đưa bà đỡ đó tới đây để nàng đa tạ, có được không?” Câu này của Dận Chân khiến Lý thị hoa dung thất sắc, kinh hãi bàng hoàng, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, Dận Chân đã lớn tiếng ra lệnh: “Người đâu, đưa Lưu bà bà tới đây.”
Khi gương mặt già nua đầy nếp nhăn kia xuất hiện trước mặt mình, Lý thi suýt nữa ngất đi, Tình Dung đứng ở một bên cũng không tin vào mắt của mình, sao lại như vậy được? Sao bà ta lại ở đây, chẳng phải đã chết rồi sao?
Lưu bà bà nơm nớp lo sợ bước vào trước ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, hai chân khụy xuống quỳ trên đất, giọng run rẩy: “Lão bà thỉnh an Vương gia, thỉnh an đích phúc tấn.”