Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 93.2: Thâu long chuyển phượng (hạ)




Edit: Ớt Hiểm
“Tuân lệnh.” Lưu bà bà gật đầu, vừa tính mở miệng thì Lý thị đã nhìn bà bằng một ánh mắt trầm buồn: “Lưu bà bà, bà cần phải nói sự thật, nếu dám hồ ngôn loạn ngữ, dù chỉ một chữ thôi, ta tuyệt đối không tha.” Nàng biết rõ, nói vậy sẽ càng khiến cho Dận Chân nghi ngờ, nhưng giờ khắc này đã chẳng thể câu nệ nhiều như vậy, nếu không dọa được Lưu bà bà, để bà ta nói thật mọi chuyện, thì kết cục của mình sẽ vô cùng thê thảm.
Niên thị ngồi trên ghế, đưa khăn lên che miệng, cười: “Lời của tỷ tỷ không có gì kỳ lạ, nhưng lại giống như đang uy hiếp Lưu bà bà, không lẽ trong lòng tỷ tỷ đang run sợ?” Đối với Niên thị mà nói, hiện giờ, Lý thị đang có nhi có nữ, là người uy hiếp tới địa vị của nàng nhất so với bất kỳ ai, có thể bỏ đá xuống giếng, đương nhiên nàng rất sẵn lòng.
Lưu bà bà nghe Lý thị nói xong thì ánh mắt vô cùng sợ hãi, bà không hề quên mấy ngày qua tại sao mình lại trốn chui trốn nhủi, cả đời làm bà mụ, phú quý không nhiều nhưng ít ra cũng không phải lo cái ăn cái mặc, chưa từng nghĩ cuối cùng lại xém không được chết già.
Na Lạp thị nhàn nhạt nhìn Lưu bà bà, mở miệng nói: “Bà không cần sợ, cứ việc nói đúng sự thật, Vương gia và ta sẽ làm chủ cho bà.”
Lời của Na Lạp thị giúp Lưu bà bà lấy lại tinh thần, cuối cùng, bà hạ quyết tâm, nếu nàng ta đã bất nhân, thì cũng đừng trách sao bà bất nghĩa, bà dập mạnh đầu: “Hồi bẩm Vương gia phúc tấn, khuya hôm đó, Lý phúc tấn lén triệu lão bà tới chỗ của nàng ta, sau đó cởi bỏ y phục, nô tỳ tận mắt nhìn thấy, sau lớp y phục đó là một cái gối bông, bụng của nàng vẫn rất bằng phẳng, vốn là chưa từng mang thai.”
Dù đã biết qua, nhưng giờ nghe chính miệng Lưu bà bà kể lại thật chi tiết, mọi người vẫn vô cùng chấn động, còn Lý thị thì mặt mày tái nhợt, không có chút huyết sắc, hai tay nắm chặt lấy tà áo.
“Lý phúc tấn nói, chỉ cần lão bà đỡ đẻ cho nàng ta, giấu kín bí mật này, thì sẽ cho lão bà một ngàn lượng bạc, bằng không thì sẽ lập tức lấy mạng của lão bà, tuy lão bà không muốn nối giáo cho giặc, nhưng vì cái mạng hèn này mà đành phải đồng ý yêu cầu của nàng ta.”
“Khoan đã.” Niên thị bỗng chau mày khó hiểu: “Lúc đó Lý phúc tấn mới mang thai có bảy tháng, sao lại tìm bà sớm như vậy, còn nữa, nếu Lý phúc tấn không mang thai, thì Hoằng Thời kia ở đâu ra?” Ánh mắt của nàng quét qua hài tử trong lòng Na Lạp thị, giọng lạnh như băng: “Chẳng lẽ là dã chủng?”
Na Lạp thị trìu mến vuốt ve gương mặt bụ bẫm của Hoằng Thời: “Nó không phải là cốt nhục của Lý thị, nhưng chính xác là cốt nhục của Vương gia, không có hề giả dối.”
Diệp Tú vốn đang đau đớn vì mất đi ái nữ, không biết tại sao, nghe xong những lời này của Na Lạp thị, trong lòng bỗng kích động, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoằng Thời đang nằm trong tã lót.
Đối mặt với chất vấn của Niên thị, Lưu bà bà cắn răng nói ra một sự thật động trời: “Lý phúc tấn muốn cướp hài tử của Diệp phúc tấn làm nhi tử của mình, chỉ có như vậy thì kế hoạch mới hoàn hảo, dù sau này muốn nghiệm thân, cũng chẳng có vấn đề gì. Cho nên, khi nàng ta biết đích phúc tấn mời lão bà tới đỡ đẻ cho Diệp phúc tấn, thì lập tức cho gọi lão bà tới, muốn lão bà thâu long chuyển phượng, còn Lý phúc tấn sẽ tìm cách để mọi người tin rằng nàng ta sinh non, vậy là hoàn hảo rồi.”
“Bà nói sao?” Lúc này, người kích động nhất là Diệp Tú, nàng đứng bật dậy, mặc kệ chén trà bị ngã đổ, bước thẳng tới trước mặt Lưu bà bà, giọng run rẩy: “Bà... bà nói lại lần nữa? Hài tử của ta?”
“Dạ phải, thật ra thai của Diệp phúc tấn người chính là long phượng thai, tuy tiểu cách cách không may mắn chết non, nhưng tiểu A ca lại bình an vô sự, là lão bà bị Lý phúc tấn ép trộm hài tử đưa đến chỗ của nàng ta, lúc đó phúc tấn người đã đau đến ngất đi nên chẳng biết gì.” Lưu bà bà xấu hổ nói, còn Diệp thị thì chẳng rảnh để màng đến bà ta, lao nhanh tới trước mặt Na Lạp thị, nhìn Hoằng Thời còn ngủ say trong tã, miệng lẩm bẩm: “Đây là hài tử của ta? Hài tử của ta?”
Na Lạp thị mỉm cười, giao Hoằng Thời cho Diệp thị: “Không sai, nó là hài tử của muội.”
“Hài tử của ta!” Diệp thị không biết là mình đang khóc hay cười, nhận lấy Hoằng Thời từ tay Na Lạp thị, ôm chặt vào lòng, ai nói gì cũng nhất định không buông, cảm giác huyết mạch tương liên chảy tràn trong cơ thể, khiến nàng vui buồn lẫn lộn, nước mắt rơi như mưa, hài tử của nàng, đây chính là hài tử của nàng! Là hài tử mà nàng trải qua trăm đắng nghìn cay sinh hạ được.
Lúc thân hình bé nhỏ của Hoằng Thời rời khỏi tay mình, trong mắt Na Lạp thị có chút mất mát, nhưng rất nhanh đã an tĩnh lại như nước, nàng vỗ về Diệp thị vẫn đang nức nở: “Được rồi, chẳng phải hài tử đang ở trong lòng muội rồi sao? Đừng khóc nữa.”
Không biết có phải vì Diệp Tú ôm quá chặt khiến Hoằng Thời cảm thấy không thoải mái hay không mà đột nhiên nó tỉnh giấc, khóc rống lên, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, Na Lạp thị vội đưa tay ôm lấy dỗ dành, Hoằng Thời lập tức ngừng khóc, đôi mắt đen nháy tròn xoe nhìn Na Lạp thị một hồi rồi miệng nhỏ bỗng nở một nụ cười, trông rất đáng yêu, khiến trái tim Na Lạp thị mềm nhũn ra, nàng lưu luyến trả Hoằng Thời lại cho Diệp thị, không quên dặn dò Diệp thị đừng ôm quá mạnh.
Diệp Tú vui mừng ra mặt nhìn chằm chằm vào Lân nhi vừa tìm lại được, ngắm bao lâu cũng thấy không đủ, một khắc cũng không muốn buông tay, tuy nữ nhi đã chết, nhưng nhi tử đã trở lại, cuối cùng cũng không uổng phí mười tháng mang thai vất vả. Thế nhưng, nàng cũng không quên người đã hại mẫu tử nàng chia ly hơn một tháng, lập tức ‘Bụp’ một tiếng, nàng ôm Hoằng Thời quỳ sụp xuống trước mặt Dận Chân, khóc nức nở: “Vương gia, Lý thị tính kế với thiếp thân như vậy, thậm chí còn trộm lấy hài tử của thiếp thân, đúng là tội ác tày trời, cầu mong ngài làm chủ cho thiếp thân.”
Dận Chân hiểu rõ một tháng qua Diệp thị đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn, trong lòng thương xót, đích thân đỡ nàng lên, trầm giọng nói: “Nàng yên tâm, chắc chắn ta sẽ trả lại công đạo cho nàng.”
Thấy Dận Chân nhìn mình, Lưu bà bà vội nói tiếp: “Sau khi lão bà trộm lấy A ca ôm tới chỗ Lý phúc tấn giả làm hài tử do nàng ta sinh hạ xong thì liền rời khỏi phủ, vốn tưởng rằng nàng ta sẽ giữ lời hứa, thưởng bạc cho lão bà, nào ngờ đâu nàng ta lại phái người truy sát lão bà này.” Nói tới đây, giọng của Lưu bà bà trở nên kích động: “Tên sát thủ đó đuổi giết ta, ta sợ hãi vô cùng, tìm đường chạy trốn, ta chạy lên núi, tên sát thủ đó không biết đường, hơn nữa, trời lại tối, nên hắn tìm mãi vẫn không thấy ta, ta biết chắc chắn hắn sẽ quay lại, nên đợi màn đêm buông xuống, ta liền trốn về quê, trốn chui trốn nhủi tới tận lúc Vương gia phái người tới tìm.”
Hiện tại, mọi chuyện đều đã rõ ràng, sau khi Lý thị lợi dụng xong Lưu bà bà thì lập tức giết người diệt khẩu, không ngờ Lưu bà bà lại phúc lớn mạng lớn, tránh được một kiếp, giờ lại trở thành bùa đòi mạng của Lý thị.
Lý thị dùng đầu gối bò đến trước mặt Dận Chân, khóc tới hoa lê đái vũ: “Vương gia, thiếp thân sai rồi, thiếp thân nhất thời hồ đồ nên phạm phải tội tày trời, cầu xin ngài nhớ tới tình cảm nhiều năm mà bỏ qua cho thiếp thân lần này.”
Lời còn chưa nói xong, Dận Chân đã dùng chân gạt nàng qua ngã nhoài ra đất, tức giận quát lớn: “Bây giờ ngươi biết sai rồi sao? Vậy lúc ngươi giả mang thai đoạt sủng, hãm hại Lăng Nhã, cướp hài tử của Diệp thị, đuổi giết Lưu bà bà, ngươi có biết sai? Ta quá thất vọng về ngươi rồi. Tình cảm nhiều năm? Ta chỉ hận là nhiều năm như vậy mà lại không phát hiện ra ngươi là một người quá tàn nhẫn và độc ác.”
Trâm thoa rơi ra, tóc tai rối bời, Lý thị quỳ rạp trên đất, khóc nức nở không ngừng, có điều, chẳng ai đoái thương nàng, nếu có, cũng chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí là hưng tai nhạc họa*.
*Vui vẻ khi người khác gặp họa.
Thắng làm vua, thua làm giặc, đạo lý này mãi mãi không bao giờ thay đổi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.