Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 95: Tin tưởng một đời




Edit: Ớt Hiểm
Vừa mới ra khỏi Hàm Nguyên cư, Mặc Ngọc liền nhác thấy một bóng người phía trước, ngay sau đó, dù không còn nằm trên tay mình nữa, mà đã bị một người giành lấy.
“Thập Tam gia?” Mặc Ngọc ngạc nhiên khi thấy người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình là Dận Tường, không hiểu hắn từ đâu nhảy ra nữa.
“Đứng trơ ra ở đó làm gì, còn không mau cầm lấy, đánh nhiều như vậy mà cũng không giúp ngươi khôn ra chút nào sao, thật không hiểu sao chủ tử ngươi có thể chịu nổi ngươi nữa.” Dận Tường tức giận gõ lên trán của Mặc Ngọc, ý bảo nàng cầm lấy cây dù mà người hầu đang đưa: “Ngươi đi trước đi, ta có vài lời muốn nói với chủ tử của ngươi.”
Mặc Ngọc đối với hành động gõ trán mỗi lần gặp mình của hắn đều hận tới tận xương tủy, thầm rủa trong lòng: “Đầu ta là bị ngươi gõ mỗi ngày nên mới càng ngu đi.” Nhưng ai bảo hắn là Thập Tam gia chứ, một nô tỳ nho nhỏ như nàng cũng lắm cũng chỉ có thể thầm oán giận vài câu vậy thôi.
Đợi Mặc Ngọc và mấy người khác rời đi rồi, Lăng Nhã mới nhìn lên cây dù đang che trên đầu mình, nhẹ nhàng nói với Dận Tường: “Được Thập Tam gia cầm dù, thật là khiến tiểu nữ thụ sủng nhược khinh*.”
*Được sủng ai tới mức làm bản thân sợ hãi.
“Tẩu là tiểu tẩu tử của ta, đương nhiên xứng đáng.” Dận Tường không quan tâm, xoay xoay cây dù trên tay, thích thú nhìn nước mưa từ tán dù bay ra, tính hắn là vậy, thích là thích, không thích là không thích.
Lăng Nhã mỉm cười không nói gì, nàng biết Dận Tường tới đây nhất định là có chuyện muốn nói với mình, sau một thoáng trầm mặc, đúng là Dận Tường cũng mở miệng: “Tiểu tẩu tử, tẩu cũng đừng có giận Tứ ca, huynh ấy thật sự rất quan tâm tới tẩu.”
“Thật sao? Thập Tam A ca ngài đổi nghề làm thuyết khách từ khi nào vậy?” Lăng Nhã bình thản đáp lại một câu, bàn tay đưa ra khỏi tán dù, để mặc mưa bụi rơi ướt bàn tay, không nghe ra là vui hay giận.
“Không phải thuyết khách mà là đang nói thật.” Dận Tường nói rất nghiêm túc: “Ngày đó, nói chuyện với tẩu xong đệ lập tức đi tìm Tứ ca, định bụng sẽ thuyết phục Tứ ca điều tra rõ chuyện này, ai ngờ đâu Tứ ca đã sớm phái Chu Dung đi tra xét, thậm chí còn phát hiện Lưu bà bà chưa chết, và đã cho người về quê quán của bà ta, đưa bà ta tới kinh thành làm nhân chứng nói ra sự thật. Bấy nhiêu đủ thấy được Tứ ca không phải không tin tẩu, chỉ có điều, trong tình cảnh đó, huynh ấy thật sự khó xử, đệ hy vọng tẩu có thể thông cảm cho Tứ ca, đừng giận huynh ấy nữa.” Hắn ngừng lại một lát rồi tiếp: “Đệ biết Mi Nhi chính là cây gai trong lòng tẩu, nhưng cây gai này sớm muộn gì cũng nhổ bỏ đi, nhất định không thể vì  chuyện nhỏ mà bỏ lỡ việc lớn được.”
“Chỉ e rằng, có nhổ cũng không đi, như quỷ quấn lấy thân vậy.” Lăng Nhã nhìn mũi giày của mình bị nước mưa vô tình làm ướt, giọng nói không phải là không lo lắng.
“Không đâu.” Dận Tường phủ định lời nói của nàng không chút nghĩ ngợi “Đệ tin Tứ ca, sẽ có ngày huynh ấy suy nghĩ thấu đáo, tiểu tẩu tử ngươi ngàn vạn lần cũng không được từ bỏ.”
Lăng Nhã liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi bỗng bật cười: “Tứ gia còn chưa gấp, Thập Tam gia ngài gấp gì chứ, chắc Tứ gia cũng không thèm quan tâm trong lòng ta nghĩ gì đâu.”
“Trên đời này, luận về hiểu Tứ ca, đệ nhận thứ nhì không ai dám nhận thứ nhất, đệ nói huynh ấy quan tâm là quan tâm.” Dận Tường nói như chém đinh chặt sắt: “Tóm lại, tẩu cứ nghe đệ là được.”
Lăng Nhã cười nhẹ, không nói gì  thêm, để mặc Dận Tường cầm dù đưa mình về Tịnh Tư cư.
Đêm đó, bầu trời không trăng không sao, báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn kéo dài, âm u tĩnh mịch, chỉ có ánh nến chiếu vào gương mặt đỏ bừng của mấy người đang ngồi quây quần trong Tịnh Tư cư, trong lòng ai nấy đều vui mừng, đã lâu rồi, Tịnh Tư cư không nhộn nhịp như vậy, bây giờ chủ tử đã được rửa sạch hàm oan, dĩ nhiên là phải ăn mừng.
Hiện tại, Lăng Nhã quyết định vứt bỏ thân phận chủ tớ, ngồi xuống cùng uống mỹ tửu ăn món ngon với mọi người, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng nói cười rôm rả, Lăng Nhã mỉm cười bê bầu rượu rót đầy chén cho mấy người Lý Vệ đang thụ sủng nhược khinh, sau đó bưng chén của mình lên, giọng thành khẩn: “Đa tạ các ngươi, lúc ta gian nan nhất cũng vẫn không rời bỏ ra, cũng không có nửa lời trách móc, chén này là ta kính các ngươi.”
Mấy người Lý Vệ vội vàng đứng lên nâng chén, nghiêm túc nói: “Một ngày là chủ tử thì cả đời là chủ tử, cả đời này, người đều là chủ tử của chúng ta, mãi mãi không phản bội.” Cùng với lời của hắn, tất cả mọi người đều gật đầu thật mạnh, tiếng ‘bong’ của những ly rượu chạm nhau vang lên, thay thế cho lời hứa: “Mãi mãi không phản bội!”
Mọi người uống rượu với nhau tới tận khuya mới tan, đợi mấy người Mặc Ngọc thu dọn chén đũa xong, Lăng Nhã mới xoa xoa gương mặt nóng bừng của mình, không hề buồn ngủ, Dận Chân... cuối cùng hắn cũng không có tới...
Thầm thở dài một tiếng, nàng mở cửa phòng, để mặc gió đêm mang theo những hạt mưa bụi nhỏ li ti quét vào mặt, trong cái lạnh lẽo như nhế, nàng từ từ bước tới gốc cây hoa Anh đào, ngước lên nhìn tán lá chìm hẳn giữa màn đêm mênh mông, hiện tại đã qua mùa hoa Anh đào nở rộ, muốn nhìn lại cảnh sắc hoa bay như mây, chỉ đành chờ tới năm sau, hoa tàn còn có thể nở lại, còn con người thì sao? Tuy trước đây Dận Chân từng thề non hẹn biển, nhưng bây giờ cũng không tới đây, hay là, trong lòng hắn, xưa nay mình không hề quan trọng?
“Có phải nếu ta không tới thì nàng cứ đứng mãi ở đây không?” Một giọng nói bất ngờ vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Nàng vội quay đầu, một bóng dáng cao dài giữa mênh mông mưa phùn đang đứng sau lưng nàng, gió thổi vào tà áo dài màu xanh thẫm hơi ướt của hắn đập phành phạch lên người.
Trong lúc tim nàng đập nhanh và loạn nhịp, hắn cứ vậy mà bước tới, mắt nàng lập tức nhòe đi, không biết là mưa hay là nước mắt, chỉ đứng ngẩn ngơ nhìn khoảng cách giữa mình và hắn ngày càng ngắn lại, đến tận khi có một bàn tay ấm áp áp lên mặt nàng, nàng mới bừng tỉnh, vội vàng lùi lại một bước, né tránh bàn tay hắn, khom người: “Thiếp thân Nữu Hỗ Lộc thị thỉnh an Vương gia, Vương gia cát tường.”
Dận Chân hơi mất mát rụt tay lại, chua chát nói: “Nhã nhi, nàng còn trách ta sao?”
“Thiếp thân không dám.” Nàng trả lời, buông mắt xuống, giọng bình thản không có chút gợn.
“Không dám chứ không phải là không trách.” Dận Chân cười khổ, mặc kệ Lăng Nhã phản đối, hắn bước tới ôm chặt nàng vào lòng, dựa cằm lên vai nàng, nói nhỏ: “Nhã nhi, nàng biết là ta rất quan tâm tới nàng, nếu không thì ngày đó ta cũng không hỏi nàng có hối hận không, có điều lúc ấy nàng lại nói năng vô lễ, chọc ta nổi giận.”
Ngày đó, hắn hỏi nàng: ‘Có hối hận không?’
Là vì hắn muốn bỏ qua cho nàng, chỉ tiếc là nàng quá ngang ngược, dám mở miệng chống đối, khiến hắn trong cơn giận dữ đã đồng ý với cách xử trí của Niên thị, nếu không có Ôn Như Ngôn cầu tình, chỉ sợ hơn một tháng vừa qua, Lăng Nhã phải sống dở chết dở trong Tông Nhân Phủ rồi.
“Nhã nhi, hứa với ta, đừng so sánh với Mi Nhi nữa, mãi mãi cũng không cần.” Hắn hít nhẹ mùi hương thoang thoảng trên tóc của nàng, gằn từng chữ: “Ta cũng hứa với nàng, tin tưởng nàng, cả đời này, mãi mãi không nghi ngờ nàng, có được không?”
Đây là lời hứa lớn nhất mà hắn có thể cho nàng, sủng nàng tin nàng, chỉ cần nàng không so mình với Mi Nhi, trong lòng hắn, không ai có thể sánh với Mi Nhi. Sủng, hắn có thể ban cho vô số người; nhưng ái, chỉ duy nhất một người!
Lăng Nhã im lặng không nói gì, để mặc mưa tầng tầng lớp lớp tạt ướt hết cả y phục, rất lâu sau, nàng mới đưa tay vòng qua eo của Dận Chân, áp mặt vào lồng ngực của hắn, nói rất nhỏ: “Tứ gia ngài phải nhớ kỹ những lời tối nay, mãi mãi không được nghi ngờ thiếp thân!”
“Được, ta nhớ kỹ.” Dận Chân gật đầu, lòng đầy vui mừng, vòng tay ôm Lăng Nhã lại xiết chặt hơn, tuy mưa đêm rất lạnh, nhưng trái tim và nữ nhân trong lòng hắn, lại rất ấm.
Lăng Nhã nhắm mắt lại, nét mặt dần trở nên thờ ơ.
Nàng biết, đây đã là giới hạn cao nhất mà mình có thể có được, Dận Chân... để tâm nhất, trước sau vẫn là Mi Nhi, hơn mình rất nhiều, ít ra thì hiện tại là như vậy. Nàng tuy hận, nhưng không thể không chấp nhận, trên đời này, có nhiều thứ không thể nào thay đổi được trong một sớm một chiều.
Nếu không lấy được ái, thì nàng phải có được thật nhiều thật nhiều ân sủng cùng tín nhiệm, nhiều đến mức có thể bù đắp được phần còn khuyết kia, bấy nhiêu cũng đủ cho nàng làm những gì mình muốn rồi.
Nhưng mà, trái tim, vẫn không chịu nghe lời...
Nàng từng nghĩ rằng, cả đời này, chỉ cần được bầu bạn bên cạnh hắn, thì dù hắn đối xử với mình ra sao, mình cũng vui vẻ chấp nhận, nhưng vốn không phải thế, yêu là một cơn nghiện, yêu càng nhiều thì hi vọng lại càng lớn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.