Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 140: Trúng độc




Người của Minh tổng quản bên kia không có tin tức gì truyền tới, nghĩ đến cũng phải, một thái giám vẩy nước quét nhà, chuyện có thể biết quả thật không nhiều lắm. Chính là Tề mỹ nhân mỗi ngày ở bên người Từ Ninh thị tật, một chút tin tức cũng tìm hiểu không được, càng không cần nói thái giám vẩy nước quét nhà ngay cả chủ điện Từ Ninh cung cũng tiếp cận không được.
Lần này, Từ Ninh nửa điểm tin tức cũng chưa để lộ. Mà Thục phi bên kia, Trần Mạn Nhu cũng chỉ từ chỗ Mạnh tiểu nghi biết được vài tin tức không quá mấu chốt, về phần Thục phi chân chính mưu tính cái gì, ngay cả một lằn ranh cũng chưa đụng đến.
Trần lão phu nhân tự mình vào cung, ở Chung Túy cung nhíu mày nói: "Ngày đó làm việc ở Dực Khôn cung Thục phi, là bàng chi Lưu gia, chỉ tìm hiểu được hai người kia bỏ ra một số tiền, cũng không có hỏi thăm ra ngày đó Dực Khôn cung rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."
"Lưu gia? Trong nhà Lưu phi?" Trần Mạn Nhu có chút khó hiểu, Trần lão phu nhân gật gật đầu: "Tuy rằng là qua ngũ phục, nhưng là thường xuyên đi lại. Gần đây Cung quận vương phủ cũng có chút không yên ổn, vốn con trai trưởng kia vừa chết, còn lại ba người con vợ kế bắt đầu tranh đoạt tước vị, hai năm trước không phải tàn tật một người sao? Năm trước lại chết một người, còn lại người kia, đầu năm nay liền bệnh nặng, phỏng chừng cũng không được mấy ngày."
"Chẳng lẽ Cung quận vương phủ bây giờ còn có thể cùng trong cung liên hệ?" Trần Mạn Nhu lại kinh ngạc, Trần lão phu nhân trắng mắt liếc nàng một cái: "Tôn thất thế gia trong kinh thành, làm sao có thể là một chút liên hệ cũng không có? Loan loan vòng vòng, có thể đem tin tức đưa vào cung."
Trần Mạn Nhu le lưỡi, tựa vào trên vai Trần lão phu nhân: "Tổ mẫu nói như vậy, có nhận thấy được cái gì hay không? Từ Ninh thái hậu cùng Thục phi muốn làm cái gì hại người?"
"Ngươi a." Trần lão phu nhân đưa tay điểm điểm trán nàng: "Ngươi nghĩ biện pháp, để cho Tứ hoàng tử ở mấy ngày nay né đi ra ngoài, tốt nhất là có thể xuất cung, còn không thể khiến cho Hoàng thượng hoài nghi, ta nghĩ, Từ Ninh thái hậu cùng Thục phi, cũng không biết là ai lợi dụng ai, nói không chừng, đến lúc đó trong cung chính là một hồi huyết vũ tinh phong."
Trần Mạn Nhu không nói chuyện, Trần lão phu nhân xoa bóp lòng bàn tay nàng: "Ta biết ngươi luôn luôn là người mềm lòng, tiến cung nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ chủ động hại người, chỉ là phòng bị. Nhưng là, thế cục trong cung, một ngày nào đó bị đánh vỡ, Từ Ninh bên kia, khẳng định là muốn bùng nổ một lần, sau ít hôm nữa, không bằng lần này ngươi thừa dịp mang thai né ra. Chờ cục diện mở ra, chính là cơ hội của ngươi. Cục diện nếu không mở ra, nhiều lắm là tin tức của ngươi mất linh, dù sao chuyện này ngươi là nửa phần cũng không dính líu, cũng không cần lo lắng bị nắm nhược điểm."
"Vậy được rồi, ta quay đầu nghĩ biện pháp, làm cho Tiểu tứ tạm thời trốn xuất cung." Trần Mạn Nhu cũng không phải là người thật mềm lòng, con đường này là thời điểm nàng vừa mới tiến cung thì đã tính rất tốt, lúc này sự tình đến trước mắt, nàng tự nhiên là muốn thuận thế mà làm.
Trước mắt xem ra, Thục phi cùng Từ Ninh mưu tính tất nhiên là vị trí Hoàng hậu. Thục phi lớn gan, nguyện ý cùng Từ Ninh hợp tác, nhưng Trần Mạn Nhu không tin mục tiêu của Từ Ninh mục tiêu chỉ có hai người Hoàng hậu cùng Đại hoàng tử, cho nên, Từ Ninh bên này tất nhiên là có chuyện gạt Thục phi, Thục phi cũng không nhất định là mọi chuyện đều nói cho Từ Ninh.
Hai người các nàng là muốn lấy tánh mạng mọi người trong cung đến cược một ván, mình chỉ cần giữ ở bên cạnh làm ngư ông đắc lợi là được.
Tiễn bước Trần lão phu nhân, Trần Mạn Nhu gọi Đối Nguyệt tới: "Có biện pháp làm cho trên người Tiểu tứ nổi nốt đỏ? Nhìn như là thiên hoa vậy."
Đối Nguyệt kinh ngạc một chút, thấy Trần Mạn Nhu cũng không giống như nói giỡn, đành phải suy nghĩ một hồi nói: "Có thể, có thể phối trí một bộ thuốc, làm cho người ta mẫn cảm, sau đó sẽ nổi nốt đỏ, đồng thời làm cho nhiệt độ cơ thể trên người Tứ hoàng tử lên cao, lần đầu bắt mạch, thì mới có thể hội gải tạo thành biểu hiện thiên hoa. Nhưng là, loại chuyện này là không lừa được ngự y y thuật cao như Lý ngự y bọn họ, liền nhất định sẽ chẩn đoán ra."
Trần Mạn Nhu dựa vào gối mềm nghĩ nghĩ, phân phó Đối Nguyệt: "Phương thuốc là cái gì? Tiểu tứ ăn vào, thân thể có nguy hại hay không?"
"Chỉ là mẫn cảm." Đối Nguyệt thành thành thật thật lập lại một lần, Trần Mạn Nhu tuy rằng cảm thấy đau lòng, nhưng không buông tha cho ý tưởng này, Từ Ninh rất nhanh muốn điên mất rồi, ai có thể cam đoan nàng chỉ biết xuống tay với Hoàng hậu bên kia, mà không cùng những người khác xuống tay?
Nàng tình nguyện làm cho Tiểu tứ bệnh một hồi, sau đó ở ngoài cung tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, cũng không muốn để Tiểu tứ ở lại trong cung, sau đó để cho Từ Ninh có cơ hội hại chết Tiểu tứ.
Phương thuốc có vẻ đơn giản, Trần Mạn Nhu phân phó Đối Nguyệt đi Thái Y viện lấy hai vị dược trong đó, mặt ngoài thoạt nhìn là loại giải nhiệt thanh độc. Cho người đón Tiểu tứ trở về, Trần Mạn Nhu tỉ mỉ dặn dò vài câu, nàng là vì Tiểu tứ mà suy nghĩ, cho nên chuyện này nhất định phải nói rõ ràng, đỡ phải ở trong lòng Tiểu tứ lưu lại bóng ma, sau đó mẹ con hai người xa lạ.
"Là như vậy, trong cung có người muốn hại ngươi, nương hiện tại tra không được rốt cuộc là ai muốn hại ngươi, cho nên chỉ có thể tạm thời nghĩ biện pháp đem ngươi xuất cung, cho ngươi đến nhà ngoại tổ mẫu trụ một đoạn thời gian, chờ người xấu trong cung bị ngươi phụ hoàng bắt được, ngươi cũng có thể trở lại."
"Uống thuốc này sẽ làm ngươi dị ứng, chính là trên người nổi nốt màu đỏ giống bệnh sởi, sẽ rất không thoải mái, ngươi phải chịu đựng, chờ ngươi trở về, nương cho ngươi ăn ngon." Đôi mắt Trần Mạn Nhu đều đỏ, sau khi Tiểu tứ sinh ra, cho tới bây giờ còn không rời khỏi nàng đâu.
"Chuyện có người xấu này, trước không cần nói cho phụ hoàng ngươi, hậu cung có người xấu chính là phụ hoàng ngươi không quản lý tốt, là một chuyện phi thường mất mặt, ngươi thích phụ hoàng nhất đúng hay không? Thích phụ hoàng nhất, sẽ không thể làm cho phụ hoàng ngươi ngượng ngùng, ngươi coi như không biết chuyện này, phụ hoàng ngươi cũng sẽ không xấu hổ."
"Đến ngoài cung, phải nghe bà cố cùng ông cố, phải biết rằng mẫu thân vẫn nhớ thương ngươi, cũng phải nghe đại cữu nương cùng tiểu cửu nương, còn phải nghe ngươi Đối Nguyệt tỷ tỷ cùng Tẫn Hoan tỷ tỷ, không thể nghịch ngợm biết không?"
Dặn thật nhiều một phen, Tiểu tứ mắt nước mắt lưng tròng gật đầu, nhưng là nghĩ đến mình có thể xuất cung, vẫn mang theo chút hưng phấn chờ đợi, dù sao, mẫu thân nói, chỉ là sẽ không thoải mái, quá một đoạn thời gian thì tốt rồi, hắn không sợ, hắn là nam tử hán.
"Nhanh đi thỉnh ngự y! Phong bế Chung Túy cung." Ba ngày sau, Trần Mạn Nhu liên thanh phân phó nói: "Lập Xuân, ngươi đi Càn Thanh cung hồi bẩm Hoàng thượng, Tứ hoàng tử có thể là bị thiên hoa, để cho Hoàng thượng nhanh chuẩn bị xe, bản cung cùng với Tứ hoàng tử xuất cung."
Lý ngự y rất nhanh liền mang theohòm thuốc đến đây, Trần Mạn Nhu dẫn hắn đi vào, vẻ mặt lo lo lắng lắng: "Lý ngự y, Tiểu tứ khẳng định là bị thiên hoa, lúc trước, hắn chỉ nói không thoải mái, ta chỉ nghĩ đến ban ngày hắn bị nóng, không nghĩ tới, ngày hôm qua bỗng nhiên bắt đầu nóng lên, trên người cũng nổi lên một loạt nốt đỏ."
Lý ngự y chưa kịp nói tiếp, chỉ tiến lên bắt mạch cho Tiểu tứ, một lát sau, quay đầu nhìn Trần Mạn Nhu, trên mặt Trần Mạn Nhu vẫn mang theo vài phần lo lắng: "Đây là thiên hoa đúng hay không? Trời ạ, ta nhất định phải nói cho Hoàng thượng, ta muốn mang theo Tiểu tứ đến ngoài cung tránh đi, chờ thiên hoa của Tiểu tứ tốt lên, chúng ta sẽ trở về..."
Vừa nói, Trần Mạn Nhu vừa dùng khăn tử dụi mắt. Đối Nguyệt ở phía sau nhét vào trong tay Lý ngự y một cái hà bao. Trên mặt Lý ngự y mang theo chút chần chờ, một lát sau, nghe thấy bên ngoài truyền báo, nói là Hoàng thượng lại đây, Lý ngự y mới xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Hoàng thượng, Tứ hoàng tử nổi nốt đỏ, lại có nhiệt độ cao, có điểm giống bệnh trạng thiên hoa, nhưng có phải thiên hoa hay không, vi thần tạm thời xác định không được." Lý ngự y rất thành thật, hắn vốn chính là người của Hoàng thượng, lúc này không có biện pháp lừa Hoàng thượng, lại muốn bán cho Trần Mạn Nhu một cái nhân tình, nói đáp án có vẻ mơ hồ.
Dù sao, nhìn Trần quý phi như vậy, cũng bất quá là muốn mang Tứ hoàng tử ra ngoài cung trụ một đoạn thời gian, hẳn là không có gì trở ngại. Nếu là chuyện có hại cho Hoàng thượng, hắn là tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
Trên mặt Hoàng thượng mang theo đau đớn kịch liệt, không để ý Lưu Thành ở phía sau khuyên can, tới trước giường nhìn Tiểu tứ: "Có biện pháp trị liệu?"
"Tự nhiên là có, Tứ hoàng tử lúc này mới vừa mới bắt đầu nóng sốt nổi nốt đỏ, chỉ cần chữa trị thích đáng, Tứ hoàng tử nhất định không đáng ngại." Lý ngự y ở vừa nói, Trần Mạn Nhu thuận thế quỳ xuống với Hoàng thượng: "Thiếp cầu Hoàng thượng, để cho thiếp mang theo Tiểu tứ ra ngoài cung trị liệu."
"Ái phi mau đứng lên, ngươi không cần cùng Tiểu tứ xuất cung, Lý ngự y không phải đã nói sao? Tiểu tứ lúc này mới vừa mới bắt đầu nổi nốt đỏ, khẳng định có thể trị tốt." Hoàng thượng vội vàng đỡ Trần Mạn Nhu đứng lên, Trần Mạn Nhu lắc đầu, mắt nước mắt lưng tròng nhìn Hoàng thượng: "Hoàng thượng suy nghĩ cho thiếp cùng Tiểu tứ, thiếp cảm kích vạn phần, nhưng là Hoàng thượng, trong cung còn có Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Đại công chúa, Nhị công chúa, Tam công chúa cùng Tứ công chúa, Hoàng hậu nương nương lại có thai, Từ Ninh thái hậu lại bệnh, Từ An thái hậu cũng lớn tuổi, thiếp không thể ở lại trong cung a, cầu Hoàng thượng, để cho thiếp mang theo Tiểu tứ xuất cung."
Hoàng thượng có chút chần chờ, hắn tuy rằng yêu thương Tiểu tứ, nhưng Trần Mạn Nhu nói rất đúng, hắn không chỉ có một hài tử là Tiểu tứ, hắn còn có vài hài tử khác, thậm chí, trong bụng Hoàng hậu còn có con trai trưởng, hắn không thể mạo hiểm.
"Hoàng thượng, ngài yên tâm, Lý ngự y cũng không phải đã nói sao? Tiểu tứ đây là mới nổi nốt đỏ, khẳng định là có thể trị tốt, Hoàng thượng chỉ cần một tháng, hoặc là nửa tháng, có thể lại nhìn thấy Tiểu tứ vui vẻ." Trần Mạn Nhu vội vàng lại khuyên nhủ.
Sau khi Hoàng thượng trầm tư thật lâu, mới để cho Lý ngự y bắt mạch cho Trần Mạn Nhu: "Ngươi còn mang thai, lúc này không thể xuất cung, còn Tiểu tứ, trẫm đưa hắn đưa đến Hoàng trang, phái Lưu Thành đi qua chiếu cố ..."
"Hoàng thượng, Hoàng trang ngay cả một người có thể làm chủ chủ tử cũng không có, đưa Tiểu tứ tới đó, thiếp lo lắng, không bằng đem Tiểu tứ đưa đến Trần phủ, để cho Trần phủ thu thập một cái sân." Cũng không thể đưa đến Hoàng trang, ai biết hiện tại Hoàng trang có nhân thủ của ai.
Nếu là Từ Ninh thái hậu, vậy thật đúng là đưa dê vào miệng cọp. Cho dù là chỉ có một cái đinh của Từ Ninh ở đó, Trần Mạn Nhu cũng lo lắng.
Lý ngự y lúc này chẩn mạch Trần Mạn Nhu, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Trần quý phi nương nương thân thể kiện khang, cũng không có bị nhiễm thiên hoa."
Hoàng thượng cũng quả thật lo lắng đứa nhỏ trong bụng Trần Mạn Nhu, cho nên cũng cũng không muốn cho Trần Mạn Nhu đi theo xuất cung. Sau khi suy nghĩ thật lâu, rốt cục đáp ứng, đem Tiểu tứ đưa đến Trần phủ, hơn nữa phái Lý ngự y đi theo, cho Lý ngự y đóng quân ở Trần phủ, khi nào thì Tiểu tứ hết bệnh rồi, hắn lại đi theo trở về.
Trần Mạn Nhu lại liên thanh phân phó Đối Nguyệt cùng Tẫn Hoan đi theo trở về, nhất định phải chiếu cố Tiểu tứ cho tốt.
Lúc trước nàng nói đi theo Tiểu tứ xuất cung, bất quá là ra một yêu cầu lớn trước, để dễ dàng cò kè mặc cả về sau mà thôi. Nàng chưa bao giờ cho rằng, mình mang thai, Hoàng thượng còn có thể đồng ý cho mình xuất cung. Không nói hậu phi không có quyền lực tùy ý xuất cung, chỉ nói hài tử trong bụng nàng, Hoàng thượng cũng không sẽ cho nàng đi mạo hiểm.
Tiễn bước Tiểu tứ, Trần Mạn Nhu lập tức hạ lệnh, toàn diện phong tỏa Chung Túy cung, cho dù là thức ăn ngày thường, cũng chỉ cho người đưa tới cửa. Hoàng thượng tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không phản đối Trần Mạn Nhu thực hiện.
Rất nhanh, qua tháng mười.
Trần Mạn Nhu đang lo lắng Tiểu tứ ở ngoài cung, Lập Thu hoang mang rối loạn gấp gáp tiến vào: "Nương nương, không tốt, Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử đều trúng độc, Đại hoàng tử đương trường tử vong, Nhị hoàng tử đang hôn mê bất tỉnh, Vĩnh Thọ cung Dực Khôn cung đều loạn cả lên."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hoàng hậu sắp chết, vì thế, Mạn Mạn chúng ta nhanh phấn đấu đến mục tiêu thứ nhất ~~~~ rốt cục viết đến đây ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.