Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 214: Vô tử




Đường chiêu dung thất sủng, tin tức này giống như mọc cánh, bay nhanh loan truyền trong hoàng cung, Trần Mạn Nhu phỏng chừng, lúc này ước chừng người ở Dịch Đình cung cũng nghe được tin tức.
Tuy nói rằng ban đầu Đường chiêu dung cũng không được sủng ái, nhưng là lúc trước nhìn mặt mũi Từ An thái hậu, một tháng Hoàng thượng vẫn đi qua gặp một hai ngày. Hiện tại, Hoàng thượng đã sắp ba tháng không có đặt chân đến Thái Cực cung.
Cho dù Thái Hậu nương nương lần nữa nói rằng mình lại sinh bệnh, mình thở không nổi, mình sắp té xỉu, mình đau đầu, mình nóng sốt, Hoàng thượng đều tỏ vẻ rõ ràng, kêu ngự y. Thậm chí có mấy lần, Hoàng thượng đều không muốn tự mình đến Từ An cung.
Cũng không biết Từ An thái hậu có sợ hãi hay không, dù sao, Hoàng thượng mới là nơi nàng dựa vào, cho nên, sau một đoạn thời gian, Từ An thái hậu liền trở nên đặc biệt an phận.
Đến tháng mười một, Chu phi bắt đầu sinh đứa nhỏ. Trần Mạn Nhu đi qua tọa trấn từ sớm, sau khi đợi một ngày, Chu phi sinh ra một Tiểu hoàng tử, cũng chính là Cửu hoàng tử. Phân vị Chu phi coi như là tương đối cao, tự nhiên là có thể tự mình nuôi đứa nhỏ này.
Thời điểm đứa nhỏ đầy tháng, Đại công chúa cũng vào cung. Sau khi đi thỉnh an Từ An thái hậu, cũng không đi Chu phi nơi đó, mà là đến Vĩnh Thọ cung của Trần Mạn Nhu trước. Trần Mạn Nhu cẩn thận đánh giá Đại công chúa một chút, cười gật đầu: "Khí sắc Đại công chúa rất tốt, xem ra, phò mã đối với Đại công chúa không tệ."
"Mẫu hậu ~" Sắc mặt Đại công chúa đỏ lên, hờn dỗi một tiếng, quay đầu nhìn nhìn, không thấy Tiểu ngũ bọn họ, liền mở miệng hỏi: "Ngũ muội muội cùng Bát đệ không ở đây sao? Lần trước Ngũ muội muội còn nói, chờ thời điểm ta tiến cung để cho ta mang lễ vật cho nàng đâu, lần này ta nhưng là mang theo một phần đại lễ đến đây."
Trần Mạn Nhu có chút kinh ngạc: "Đại lễ? Không biết bản cung có vinh hạnh này hay không, liếc mắt xem trước một cái?"
"Mẫu hậu muốn xem, nữ nhi tự nhiên là hai tay dâng lên." Đại công chúa cười nói, nói với nha hoàn phía sau một tiếng, nha hoàn kia nhanh chóng bưng lên một cái hộp gỗ thật dài, bên trong là một cây cầm, cho dù là Trần Mạn Nhu không đánh đàn, cũng có thể nhìn ra chuôi cầm này chất lượng rất tốt.
"Lúc trước không phải Ngũ muội muội đi theo Nhị muội muội học đánh đàn sao?" Đại công chúa cười đem hộp cầm để trên bàn, nhìn Trần Mạn Nhu nói: "Đây là Đại Thánh Di Âm cầm, nữ nhi cố ý chuẩn bị cho Ngũ muội muội."
Nháy mắt Trần Mạn Nhu ngây người, chỉ ngây ngốc nhìn đàn cổ kia không chớp mắt, lại ngẩng đầu nhìn Đại công chúa, kích động trên mặt cũng không biết là biểu tình gì: "Ngươi nói, đây là Đại Thánh Di Âm cầm? Đường triều Đại Thánh Di Âm cầm?"
"Mẫu hậu, trừ bỏ Đường triều Đại Thánh Di Âm cầm, chẳng lẽ còn có Đại Thánh Di Âm cầm khác?" Đại công chúa cười một tiếng, đưa tay kích thích dây đàn hai cái, thanh âm tranh tranh thập phần dễ nghe êm tai, lại mang theo vài phần phong cách cổ, Trần Mạn Nhu cũng có thể nghe ra thanh âm kia cùng thanh âm cây đàn khác phát ra không giống nhau.
"Vật quý trọng như vậy, cho Tiểu ngũ thật đúng là phí hoài, bản cung cũng không dám thu." Trần Mạn Nhu thưởng thức danh cầm lịch sử một chút, rất khách sáo cự tuyệt: "Huống chi, Tiểu ngũ cũng học đàn cũng không bao lâu, biết đàn cũng chỉ có mấy bài, cây đàn này cho nàng dùng, đó là đạp hư."
"Mẫu hậu cũng không nên nói như vậy." Đại công chúa vội vàng cười nói: "Cầm nghệ của Ngũ muội muội rất tốt, lúc vạn thọ tiết của phụ hoàng, không phải Ngũ muội muội đàn một thủ khúc sao? Tuy rằng thủ pháp còn hơi non nớt, nhưng là tập luyện nhiều hơn, Tiểu ngũ luyện thuần thục thủ pháp, nhất định có thể trở thành một thế hệ đại sư."
Hai người chối từ nửa ngày, Trần Mạn Nhu vẫn là thay Tiểu ngũ nhận chuôi cầm này. Dù sao, Đại công chúa rêu rao một đường từ cửa cung đưa đến Từ An cung như vậy, lại từ Từ An cung đưa đến Vĩnh Thọ cung, nếu nàng không thu, vậy sẽ truyền ra tin tức không dễ nghe.
"Hôm nay Đại công chúa không đến, bản cung cũng muốn thỉnh Đại công chúa hồi cung một chuyến." Chờ cho người đem cây đàn kia ôm đi xuống, Trần Mạn Nhu mới nghiêng đầu nhìn Đại công chúa, tầm mắt ở trên bụng Đại công chúa quét một vòng: "Đại công chúa có thỉnh ngự y xem qua?"
Đại công chúa cũng là người thông minh, thấy ánh mắt Trần Mạn Nhu, còn có cái gì không rõ, trên mặt lập tức lộ ra vài phần chua sót, đưa tay sờ sờ bụng nhỏ của mình, rũ mi mắt, một hồi lâu mới chậm rãi lắc lắc đầu: "Còn có thể thế nào? Ngự y đều nói, thân thể của ta rất tốt, chỉ cần thời cơ đến, tự nhiên sẽ có đứa nhỏ, nhưng là thời cơ, ai cũng nói không nên lời là một hai hay ba."
Đại công chúa thành hôn hơn hai năm, ngay cả một đứa nhỏ cũng không có. Năm trước Đại công chúa bắt đầu sốt ruột, liên tục chiêu ngự y đi qua. Mãi cho đến năm nay, Đại công chúa không có tin vui, không riêng gì một mình Đại công chúa sốt ruột, liên quan Hoàng thượng ngẫu nhiên cũng đã thở dài.
Trần Mạn Nhu rất muốn nói, ba năm không có thai là thực bình thường, nhưng là không có can đảm nói ra. Ngẫm lại lại cảm thấy, ba năm không có thai đặt ở cổ đại, quả thật là không quá bình thường, lúc này chú ý là ba năm ôm hai, tốt nhất là vào cửa một tháng liền có thai, Đại công chúa này quả thật là thời gian có chút quá dài.
"Bản cung nghe nói, gần đây Đại công chúa thường thường đi miếu?" Trần Mạn Nhu dừng một chút hỏi, Đại công chúa có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật gật đầu: "Uh, ta nghe nói, miếu Tống Tử nương nương ở ngoài thành đặc biệt linh, cho nên liền..."
Nói xong Đại công chúa đầu liền cúi càng thấp, vì một đứa nhỏ mà đến miếu thắp hương, việc này nói ra thực dọa người, nếu đổi người khác, nàng xác định vững chắc sẽ đem người hỏi đá văng ra!
Trần Mạn Nhu có chút chần chờ, nhấp môi, mới thấp giọng nói: "Chùa miếu kia, là có người giới thiệu cho Đại công chúa?"
Đại công chúa ngẩn người, gật gật đầu: "Là đường tẩu ta nói, chị dâu nhà mẹ đẻ của nàng hỏi thăm qua, hơn nữa, chị dâu nhà mẹ đẻ của nàng đã sinh con trai." Tạ gia là thế gia đại tộc, vài huynh đệ của Tạ phụ, Đại phò mã là trưởng tử Tạ gia, chính là dòng chính.
Tạ gia còn có chi thứ, là con của tổ phụ Đại phò mã, đến đời thứ ba, người kia đồng lứa cùng Đại phò mã, hơn Đại phò mã ba tuổi, nhưng cũng không phải là trưởng tử.
"Đại công chúa có phái người đi hỏi thăm qua chùa miếu kia?" Trần Mạn Nhu tiếp tục hỏi, sắc mặt Đại công chúa đỏ bừng, quả thực cũng không dám ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Nhu, chỉ khẽ gật đầu: "Ta tất nhiên là cho người đi tìm hiểu, nơi đó hương khói rất là tràn đầy, mọi người cầu phù hộ đã sắp xếp đến sang năm đi, ta là che giấu thân phận mà đi, đạo cô trong miếu kia nói, tháng ba sang năm mới có thể cho ta lá bùa."
Đường đường là đích trưởng công chúa, vì sinh đứa nhỏ mà đi thắp hương bái phật, truyền ra nàng không thể sống. Nàng cũng không phải kẻ ngốc, thực dám đem chùa miếu bao vây, sau đó cầu lá bùa.
"Theo ý tứ bản cung, Đại công chúa phải điều trị thân mình nhiều hơn, sau đó thả lỏng tâm tình, loại chuyện mang thai này là không thể gấp, có đôi khi càng sốt ruột, lại càng khó mang thai. Ngươi không nóng nảy, ngược lại liền dễ dàng hoài thượng." Trần Mạn Nhu là tính khuyên giải Đại công chúa đừng mê tín, nhưng là vừa nghĩ mình nói ra miệng, khả năng sẽ hoàn toàn ngược lại, Trần Mạn Nhu liền đơn giản không nói.
"Bản cung phái Tống ngự y đóng quân đến phủ Đại công chúa, để cho ngày khác ngày điều trị thân mình cho Đại công chúa, như vậy cũng tăng thêm vài phần cơ hội." Trần Mạn Nhu cười nói, Đại công chúa gật gật đầu, rất ngượng ngùng niết góc áo: "Đa tạ mẫu hậu quan tâm."
Kế tiếp liền tẻ ngắt, Trần Mạn Nhu uống nửa ly trà, nhìn Đại công chúa còn đang thẹn thùng, chỉ có thể tự mình đánh vỡ trầm mặc, cười mở miệng: "Lúc này thời gian cũng không còn sớm, Đại công chúa tới Cảnh Nhân cung ngồi trước, hay là muốn ở chỗ này chờ Hoàng thượng?"
Cửu hoàng tử đầy tháng, Hoàng thượng cũng muốn đi qua. Tình hình chung, Hoàng thượng đều muốn đến Vĩnh Thọ cung trước, sau đó cùng Hoàng hậu cùng nhau đi qua.
Đại công chúa do dự một chút, lắc đầu nói: "Ta ở chỗ này chờ phụ hoàng đi, di... Hôm nay Chu phi hẳn là tương đối bận rộn, ta sẽ không đi qua quấy rầy."
Trần Mạn Nhu mị híp mắt, xem ra, hiện tại Đại công chúa cũng không có tính lập tức đứng ở bên phía Chu phi.
Nguyên bản Chu phi cũng không có gì, nhưng là hiện tại sinh một hoàng tử, Chu gia ước chừng là muốn một lần nữa lo lắng đứng thành hàng, mà thái độ của Đại công chúa, cũng tương đối trọng yếu, nếu Đại công chúa cũng đứng ở bên phía Chu phi, tuy rằng mình không sợ, nhưng chung quy cũng có chút phiền phức.
Cho nên lúc trước, mình mới muốn quan tâm Đại công chúa một chút. Chỉ cần ngày sau Đại công chúa không cùng đám người Chu phi hợp cùng một chỗ, nàng là một mẹ kế, kỳ thật rất nguyện ý làm tròn trách nhiệm một mẫu thân.
"Bát đệ gần đây bắt đầu vỡ lòng?" Đại công chúa không nói thì tìm nói, Trần Mạn Nhu bưng ly trà cười gật đầu: "Uh, ngày thường Tiểu ngũ không có việc gì làm, sẽ bắt lấy Tiểu bát vỡ lòng cho hắn, hiện tại Tiểu bát cũng có thể nhận thức vài chữ."
"Bát đệ luôn luôn thông minh, nói vậy tương lai đi Sùng Văn quán, nhất định có thể thành thạo." Đại công chúa cười nói, Trần Mạn Nhu cũng cười theo: "Bản cung cũng không cầu hắn có bao nhiêu tài hoa, chỉ cần hắn ngày thường ít gây chuyện cho bản cung, bản cung có thể cao hứng niệm phật."
Tuy Tiểu bát còn nhỏ, lực phá hoại cũng là cao nhất trong ba đứa nhỏ, không phải hôm nay đem gối ôm Trần Mạn Nhu thích nhất ném vào hồ nước, thì là ngày mai liền lấy y phục Tiểu ngũ thích nhất ra lau sàn, hoặc là đem nghiên mực của Tiểu tứ đánh vỡ.
Tiểu ngũ là cô nương lập chí làm thục nữ, cũng nhịn không được muốn đánh Tiểu bát tơi bời một chút. Mỗi lần Tiểu tứ xử phạt trái lại thực đơn giản, viết chữ, làm sai một việc viết đầy mười tờ giấy, đối với đứa nhỏ tinh thần tràn đầy như Tiểu bát mà nói, loại trừng phạt này thật sự là rất thống khổ a.
Mà Trần Mạn Nhu vì bồi dưỡng cảm tình bọn nhỏ, luôn luôn không quản việc này, mà Hoàng thượng cũng sẽ không quản. Qua thời gian dài, Tiểu tứ trở thành người Tiểu bát sợ hãi nhất, thuyết minh hoàn mỹ bốn chữ huynh trưởng như cha.
Danh tiếng không tốt của Tiểu bát, Đại công chúa cũng nghe nói qua, nghe Trần Mạn Nhu nói như vậy, ước chừng cũng nghĩ tới công tích vĩ đại của Tiểu bát, nhịn không được xì một tiếng cười ra: "Mẫu hậu không cần quá lo lắng, Bát đệ còn nhỏ tuổi, khó tránh khỏi bướng bỉnh, chờ Bát đệ lại lớn thêm hai tuổi, nhất định sẽ thay đổi. Huống chi, Tiểu tứ lúc còn nhỏ luôn luôn thông minh, lại thập phần yêu thương Bát đệ, tất nhiên sẽ không ủy khuất Bát đệ."
Hàm nghĩa lời này rất sâu, Trần Mạn Nhu nghiêng đầu nhìn Đại công chúa, Đại công chúa chỉ cười cười. Trần Mạn Nhu cảm thán, quả nhiên nữ nhân khi kết hôn a, chỉ số thông minh cũng đề cao theo.
"Mẫu hậu!" Trần Mạn Nhu đang định nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu, tiếp theo Tiểu bát giống như tiểu đạn pháo vọt tiến vào, Trần Mạn Nhu vội vàng xoay người giang cánh tay, trực tiếp đem tiểu hài nhi ôm vào trong ngực, sau đó nhíu mày giáo huấn: "Bộ dáng hoang mang rối loạn giống cái gì? Ngày thường mẫu hậu dạy ngươi như thế nào? Ma ma đâu? Để cho ngươi chạy vào như vậy sao?"
Đại công chúa bên cạnh ở đang muốn khuyên giải, chợt nghe Tiểu bát oa một tiếng ngưỡng mặt khóc lên: "Mẫu hậu không thương ta, ô ô, mẫu hậu không thương ta..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.