Hậu Cung Thăng Cấp Ký

Chương 32: Mỹ nhân có thai




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
IMG
IMG
IMG
IMG
IMG
thân cao quý đã sớm rời đi, từ ngày hôm đó Kỷ Trà Huyên thấy Ninh tiệp dư và Du mỹ nhân ở cùng nhau, những ngày kế tiếp hai vị này cũng biểu hiện vô cùng thân mật, Ninh tiệp dư còn ở đây đến bây giờ cũng là hợp lý.
Về phần Vân tần, Chung Vân hiên của Vân tần cùng Hi Phương hiên vốn là hàng xóm, hơn nữa Du mỹ nhân là được Vân tần phát hiện có mang thai, cho nên, nàng cũng không rời đi.
Du mỹ nhân tuy rằng mỉm cười nói chuyện cùng các vị tỷ muội, kỳ thực trong lòng cũng hơi sốt ruột. Nàng là phi tần mới được sủng ái, lại mang thai, có chín phần Hoàng thượng sẽ tới, đám tỷ muội này còn ở lại đây muốn làm cái gì? Nàng khôngphải là Thường phi, căn bản không có quyền đuổi người.
Kỷ Trà Huyên bắt được sự âm u trong nháy mắt của Du mỹ nhân, nàng cười nhạt trong lòng.
Xem tình hình này, Vân tần muốn tranh công, những phi tần có phân vị thấp này cũng không nghĩ buông tha cơ hội được gặp Hoàng thượng, các nàng sao có thể dễ dàng rời đi. Kỷ Trà Huyên đang chờ Ninh tiệp dư mở miệng.
"Thánh chỉ đến."
Thần sắc Du mỹ nhân rất phức tạp, thánh chỉ đến, người lại chưa đến! Vân tần cùng các phi tần còn lại ào ào cúi đầu.
"Du mỹ nhân tiếp chỉ."
Du mỹ nhân vội vàng đứng dậy, quỳ gối phía trước: "Mỹ nhân Lưu thị tiếp chỉ."
Mọi người cũng đứng lên cùng nhau hành lễ.
Sau một đoạn tán dương như mọi khi, nhưng mọi người chỉ nghe được một câu cuối cùng.
"Tấn phong Du mỹ nhân thành lục phẩm Lương Viện."
Theo sau là một đống lớn ban thưởng làm cho mọi người vừa sợ vừa hận.
Bốn tháng, liền thăng lên năm cấp, còn chói mắt hơn cả Thường phi năm đó.
"Thần thiếp lĩnh chỉ." Thường Toàn Hóa đem thánh chỉ đưa cho Du lương viện, sau đó nói một câu chúc mừng. Du lương viện vội vàng đáp lễ, cũng đặt tư thái thật thấp.
Người tuyên chỉ đã đi rồi, mọi người tiến tới chúc mừng Du lương viện mới được tấn cấp.
Du lương viện nắm chặt thánh chỉ, trong lòng cũng vô cùng vui mừng. Phân vị của nàng được thăng lên quá nhanh, vốn tưởng rằng tấn vị quý nhân đã là cực hạn, không nghĩ tới thế nhưng còn được thăng lên một cấp. Đây không phải nói rõ, trong lòng Hoàng thượng thích nàng, người không đến xem nàng, có phải bởi vì công vụ quá mức bận rộn hay không?
Nghĩ đến đây, cả người Du lương viện đều có tinh thần hẳn lên.
Trời chậm rãi tối đen, xem ra Hoàng thượng sẽ không đến, vì thế mọi người ào ào cáo lui.
Kỷ Trà Huyên cũng đi theo.
"Có một đứa trẻ thật tốt!" Kỷ Trà Phù cảm thán.
Kỷ Trà Huyên nói: "Nàng sinh ra cũng không thể tự mình nuôi dưỡng."
Kỷ Trà Phù nhíu mày: "Tứ muội muội!"
Kỷ Trà Huyên nói: "Nhất thời có chút cảm xúc mà thôi."
Kỷ Trà Phù nói: "Muội nhất định không thể biểu hiện ra ngoài ở trước mặt Thái hậu."
Kỷ Trà Huyên cười nói: "Nhị tỷ tỷ yên tâm."
Kỷ Trà Phù lo lắng liếc mắt nhìn Kỷ Trà Huyên một cái, nói: "Du lương viện tuy rằng không thể nuôi dưỡng con mình, nhưng là chỉ cần có danh phận, có dưỡng mẫu (mẹ nuôi) xuất thân cao quý ngược lại sẽ có lợi hơn cho đứa nhỏ."
Kỷ Trà Huyên cười khẽ, đương nhiên là có lợi với đứa nhỏ.
"Đứa nhỏ của Du lương viện cuối cùng sẽ về tay ai đây?"
Kỷ Trà Phù khẳng định nói: "không phải Thường phi, thì là Ninh tiệp dư."
"Vì sao sẽ không là Hoàng hậu cùng Vân tần?"
Ánh mắt Kỷ Trà Phù chợt lóe, Vân tần thì thôi, nếu là Hoàng hậu, nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp làm cho Hoàng hậu không thể ôm đứa nhỏ kia về nuôi.
Nuôi ở dưới gối Hoàng hậu, chính là một nửa con trai trưởng, cao quý hơn rất nhiều so với các hoàng tử khác. Huống chi, nhị hoàng tử trời sinh thân thể yếu ớt nhiều bệnh, Hoàng hậu tất nhiên sẽ toàn lực nâng đỡ một hoàng tử khỏe mạnh khác.
Kỷ Trà Huyên trong lòng đã có tính toán, xem ra dã tâm của nhị tỷ tỷ cũng đủ lớn.
một nửa con trai trưởng, Kỷ Trà Huyên cười cười, nàng vẫn nên ôm đùi Thái hậu trước nhìn xem màn diễn giằng co đặc sắc này của Hoàng hậu và Thường phi, nói không chừng qua mấy ngày Đức phi cũng sẽ tham dự vào.
Trong cung lại xuất hiện việc vui, khi Kỷ Trà Huyên đi thỉnh an Thái hậu, nàng cảm giác tâm tình của Thái hậu tốt hơn rất nhiều, biết được nàng tự mình đi xem Du lương viện, còn tinh tế hỏi lại một lần. Cuối cùng, như có thâm ý khác muốn Kỷ Trà Huyên bồi dưỡng thân mình thật tốt.
Kỷ Trà Huyên trong lòng thầm kêu hỏng bét, chỉ sợ Hoàng thượng muốn gọi nàng thị tẩm.
Thái hậu nhìn bộ dáng Kỷ Trà Huyên e lệ đã có tia vui mừng, bà cười cười. Trong khoảng thời gian này, bà lại có thêm vài phần cảm tình với Kỷ Trà Huyên, có lẽ có một ít tâm cơ (ý nói người đó làm việc gì cũng có tính toán), nhưng cũng thiệt tình đối xử với bà như một vị trưởng bối. Nếu nàng cả đời đều như thế, cho dù nàng không may mắn sinh ra đứa nhỏ, bà cũngkhông ngại chăm sóc nàng.
Kỷ Trà Huyên trở lại cung của mình, trong lòng rối rắm không thôi.
Chi Thảo vội vàng nói: "Chủ tử, gọi thái y đi!"
Kỷ Trà Huyên nói: "Hôm nay Du lương viện vừa truyền ra tin vui, ta liền gọi thái y tới, không khỏi quá mức làm trò."
Chi Thảo nhíu mày, nàng rất rõ ràng, một khi sự tình tiết lộ, long thai của chủ tử tất nhiên cực kỳ nguy hiểm.
"Hôm nay không cần lo lắng, Hoàng thượng tất nhiên sẽ đi xem Du lương viện. Chẳng qua, ngày mai..."
Chi Thảo chuẩn bị nghe tính toán của Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên nói: "Nếu vẫnkhông tìm được cơ hội, sau giữa trưa em gọi thái y đến cho ta."
Chi Thảo gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.