Edit: Natalie Pham
Beta: Bé Ka & Ishtar
"Có chuyện gì xảy ra?"
Kỷ Trà Huyên đi ra từ tẩm điện (phòng ngủ).
Thái giám trong cung nàng đang không ngừng ngăn chặn Chu Lộc hầu hạ bên người Thường phi cùng mấy tên thái giám khác.
"Nương nương, Kỷ tần nương nương, long thai của Du tu hoa thật sự đã xảy ra chuyện, cầu xin nương nương lập tức bẩm báo Hoàng thượng!" Chu Lộc thấy Kỷ Trà Huyên lập tức lên tiếng kêu la.
Kỷ Trà Huyên trong lòng vô cùng tức giận, chỉ vào Chu Lộc, quát: "Còn không nhanh chóng mời Thái y, đến quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi, ngươi có thể đảm đương được tội này sao?"
Chu Lộc ngẩng đầu, thấy khí thế của Kỷ Trà Huyên, chẳng qua hắn cũng không sợ, nói: "Kỷ tần nương nương cát tường, Thường phi nương nương đã gọi Thái y, thật sự là Du tu hoa đã xảy ra chuyện lớn. Nếu nương nương ngăn cản, đến lúc đó xảy ra vấn đề, nương nương không sợ Hoàng thượng trách tội sao?"
Nô tài bên người Thường phi quả nhiên vô cùng ngang ngược.
Kỷ Trà Huyên hơi híp mắt lại, hôm nay nàng lập uy liền cảm thấy có người sẽ không để nàng thuận lợi đạt thành mục đích như vậy. Nếu đêm nay Hoàng thượng bị gọi đi, lại là một người có long thai như Du tu hoa, địa vị thấp hơn nàng gọi đi, như vậy ngày mai nàng sẽ thành trò cười. Ở trong mắt vô số người, Kỷ tần nàng địa vị còn không bằng một tu hoa. Nếu còn chèn ép không để cho người khác thông báo, ngày thứ hai Hoàng thượng tất nhiên sẽ cảm thấy không vui với nàng, nghĩ thế nào cũng không có lợi.
Kỷ Trà Huyên không tức giận, Chu Lộc sửng sốt.
Nàng nói: "Chu Lộc ngươi đã suy nghĩ kỹ, nhất định phải quấy rầy Hoàng thượng?"
Chu Lộc không kiêu ngạo không nịnh hót, nói: "Tất cả do nương nương làm chủ."
Kỷ Trà Huyên nói: "Chậm đã, bản cung cũng không làm chủ được. Chu Lộc có bản lĩnh quấy rối ở Tĩnh An cung, quấy nhiễu bản cung dưỡng thai, ngày mai bản cung tự nhiên sẽ báo cáo Hoàng hậu nương nương trị tội ngươi!"
"Nô tài... Hoàng thượng..."
Kỷ Trà Huyên trừng mắt hắn, Chi Thảo đỡ Kỷ Trà Huyên, cười nói: "Chu công công đã tìm sai chỗ rồi, hôm nay Hoàng thượng ở Vinh Thọ cung."
"Chủ tử không nên tức giận, sự việc có phân chia nặng nhẹ, hôm nay tạm thời thả Chu công công đi bẩm báo Hoàng thượng, đợi Du tu hoa an ổn, nương nương có thể bẩm báo Hoàng hậu nương nương trị tội quấy nhiễu của hắn."
Kỷ Trà Huyên gật đầu: "Chi Thảo nói rất đúng." Lập tức nhìn về phía Chu Lộc, hừ lạnh nói: "Còn đứng ở trong này làm cái gì, không phải vội vã bẩm báo sao, ngươi còn không mau đi?"
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng Chu Lộc, Vinh Thọ cung? Tại sao có thể như vậy.
Kỷ Trà Huyên đáp tay Chi Thảo đi vào tẩm điện.
Trong lòng Tiểu Thuật Tử cũng không thoải mái, hôm nay hắn vừa mới được vinh dự thăng cấp thành tổng quản của Tĩnh An cung, lại để cho Chu Lộc quấy nhiễu đến nương nương. hắn lạnh lùng nói: "Chu công công, Tĩnh An cung cũng sắp đóng cửa, xin mời ngài nâng cái chân cao quý rời đi đi!"
Trong lòng Chu Lộc kinh sợ, nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Tiểu Thuật Tử, lại nhớ tới Kỷ tần nói muốn bẩm báo Hoàng hậu nương nương trị tội cùng việc sắp đi Vinh Thọ cung, hắn cảm thấy tiền đồ của hắn ảm đạm không ánh sáng.
TiểuThuật Tử hơi bĩu môi với Tiểu Trang Tử cùng Tiểu Đặng Tử đang đứng ở một bên, hai người cơ trí đỡ Chu Lộc, đi ra ngoài cung.
Chi Thảo thấy cơn giận của Kỷ Trà Huyên hình như còn sót lại, vội vàng rót cho nàng một ly trà.
"Nương nương..."
Kỷ Trà Huyên đột nhiên hỏi: "Chi Thảo, em nói, nếu tối hôm nay Hoàng thượng nghỉ ở Tĩnh An cung, bản cung nên làm cái gì bây giờ?"
Trong lòng Chi Thảo trầm xuống, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu: "Nương nương, ngài không thể ngăn trở."
Kỷ Trà Huyên cười khổ một tiếng: "Quả thế."
"Hôm nay là ông trời giúp nương nương." Chi Thảo khuyên nhủ.
Kỷ Trà Huyên nhìn ngọn đèn phía trước, đem chén trà đặt bên miệng, nói một câu: "Phải không?"
Chi Thảo nhanh chóng gật đầu.
Kỷ Trà Huyên cúi đầu, trong nước trà lại chiếu rọi ra khuôn mặt nàng.
Vốn chỉ là dự phòng vạn nhất, thuận tiện làm cho mọi người trong hậu cung hiểu lầm Thái độ của Hoàng thượng với nàng. không nghĩ tới các nàng thậtsự làm ra chuyện, xem ra phương thức xử sự của nàng quả thật làm người khác e ngại... Đức phi cùng Thường phi.
Chẳng qua nếu lại đến một lần, nàng sẽ làm như thế.
Quét mắt về phía quả bóng đồ chơi trong rổ đồ thêu, chất liệu cùng màu sắc thật sự có thể gợi lại trí nhớ của người khác. Có chút đồ vật bản thân đều cho rằng đã quên, kỳ thực vẫn không, trí nhớ này chính là bị chôn ở chỗ sâu nhất. Chỉ cần xuất hiện một chút hình bóng tương tự, có thể khiến cho người ta trong nháy mắt nhớ lại. Khi Trình ma ma cùng nàng nói chuyện phiếm về việc làm quần áo cho đứa nhỏ, từng nhắc tới năm đó Thái hậu cũng làm quần áo cho Hoàng thượng. Chỉ là một lời nói trong lúc vô tình, lại bị nàng bắt được trọng điểm.
Ngoài ra, con người thật dễ dàng bị hoàn cảnh ảnh hưởng, trong bầu không khí nồng đậm tình cảm mẫu tử, hơn nữa Kỷ Trà Huyên không dấu vết thể hiện tấm lòng chân thật, nếu hắn thật không nhớ đến mẫu thân của mình, Kỷ Trà Huyên sẽ càng cẩn thận đối đãi với Hoàng thượng hơn.
Nhưng Hoàng thượng dã xúc động, việc này chứng minh dưới đáy lòng vị Hoàng thượng này vẫn tồn tại cảm tình, như vậy có thể tiếp tục dùng phương pháp mà nàng đang làm với hắn.
Hai vật có màu sắc tương tự, nhưng hoa văn lại khác nhau một trời một vực, huống chi một cái là quần áo, một cái là đồ chơi, thấy thế nào cũng không phải là hành động cố ý. Phải biết rằng, đồ chơi này được làm bằng một trong những loại chất liệu mà Trình ma ma chọn cho nàng.
"Ngủ đi! Ngày mai chúng ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
"Nương nương, Hoàng hậu nương nương không phải miễn nương nương thỉnh an sao?"
Kỷ Trà Huyên quỷ dị nói: "Chính như lời của em, bản cung đây là muốn đi cáo trạng đó! Người thân tín của Thường phi, bản cung cùng Thường phi trở mặt, Hoàng hậu nương nương còn cầu mà không được."
Chi Thảo nổi lên ý lạnh.
Kỷ Trà Huyên đi đến trước giường, sau đó kéo mành trướng xuống.
Nàng vuốt bụng, hi vọng hôm nay Thái hậu cũng có thể hiểu rõ tình cảm ôm ấp của mẫu tử, buông tha đứa nhỏ của nàng.
Vinh Thọ cung.
Chu Lộc vẫn không dám đến mời Hoàng thượng, nghe nói, Hoàng thượng cho Thường Toàn Hóa đi nhìn xem. Tiểu Thuật Tử bẩm báo tin tức này, Kỷ Trà Huyên cười cười.
Chuyện này vốn nằm trong dự kiến, Chu Lộc có mượn mười lá gan, cũng không dám kinh động ở Vinh Thọ cung. Cho nên, hắn chỉ có thể nhờ người vụng trộm truyền tin cho Thường Toàn Hóa, lại từ Thường Toàn Hóa truyền tin cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng đang ở Vinh Thọ cung, tự nhiên sẽ không vì một cái tu hoa làm Thái hậu mất hứng, cho nên sai Thường Toàn Hóa đi xem là rất bình thường.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Kỷ Trà Huyên không chút hoang mang đi ra nghênh đón.
"Hoàng thượng cát tường."
Triệu Tồn Hi nói: "Miễn lễ."
"Tạ ơn Hoàng thượng."
"Nghe nói, đêm qua nơi này của nàng tranh cãi ầm ĩ, làm nàng bị đánh thức?"
Kỷ Trà Huyên sẽ không tin tưởng bây giờ hắn còn không biết quá trình của chuyện này.
Thần sắc có chút mỏi mệt, nàng đáp: "Là chuyện của Du tu hoa, Chu công công bên người Thường phi tiến đến mời Hoàng thượng đi."
Ngày hôm qua là ngày tốt của nàng, hắn vốn nên nghỉ ở Tĩnh An hiên, nhưng hắn lại rời đi.
"Làm khó nàng..."
Kỷ Trà Huyên nói: "Thần thiếp không sao đâu ạ."
Triệu Tồn Hi nói: "Tên nô tài Chu Lộc kia càng ngày càng vô phép, dám cãi nhau ở Tĩnh An hiên, trẫm đã sai người đưa hắn tới Thận Hình tư (nơi trừng phạt tra tấn nô tài có tội) trừng phạt thật nặng."
Kỷ Trà Huyên trợn to mắt, không nghĩ tới hắn lại hỏi đến một chuyện nhỏ như vậy.
Triệu Tồn Hi nhìn bộ dáng của nàng, buồn cười nói: "Mẫu hậu cũng nói, căn cơ của nàng mỏng, khó trách rất khó trấn trụ những nô tài lâu năm." Chu Lộc dám gây rối ở Tĩnh An hiên, nhưng ở Vinh Thọ cung cũng không dám phát ra một tiếng động nhỏ, sự đối lập rõ ràng như vậy, ai cũng đều có thể thấy rõ tâm tư của Chu Lộc, còn có tâm tư của Thường phi.
Kỷ Trà Huyên nói: "không phải đâu, ngày hôm qua thần thiếp đã nói với hắn, đợi hắn bẩm báo xong chuyện của Du tu hoa, hôm nay thần thiếp sẽ xin ý chỉ của Hoàng hậu nương nương trừng phạt hắn thật nặng."
Triệu Tồn Hi đương nhiên biết rõ, hắn nhìn nàng.
Khuôn mặt Kỷ Trà Huyên đỏ ửng lên, nói: "Nếu Hoàng thượng đã giúp tần thiếp xả giận, tần thiếp sẽ không đi xin chỉ..."
Triệu Tồn Hi trong lòng vừa động, bộ dáng thanh thuần lại ra vẻ uy nghiêm này, cũng rất đáng yêu. Lại nhìn cách trang điểm của nàng, nàng thật định đi xin chỉ?
"thì ra là thế, Kỷ khanh thật có phong phạm của người đứng đầu một cung."
Kỷ Trà Huyên ngẩng đầu, cười yếu ớt trong suốt: "Hoàng thượng cũng thấy thần thiếp làm đúng sao? Thần thiếp còn sợ..."
Triệu Tồn Hi nói: "Sợ cái gì?"
Kỷ Trà Huyên nghĩ ngợi, nói: "Thần thiếp rất nhỏ mọn, ở dưới tình huống vô lý, ai bắt nạt thần thiếp, thần thiếp cũng muốn bắt nạt lại hắn."
Triệu Tồn Hi vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
Kỷ Trà Huyên có chút không hài lòng, hắn không phải là đang chê cười nàng nhỏ mọn chứ? Bộ dạng này, chỉ cần vừa thấy liền rõ ràng suy nghĩ trong lòng nàng.
"Những đức tính tốt đẹp của nữ tử, xem ra Kỷ khanh không nhớ kỹ bao nhiêu!"
Kỷ Trà Huyên kinh hãi, nhưng nhìn thấy Hoàng thượng tươi cười, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Hoàng thượng hù dọa thần thiếp, nữ tử cần khoan dung yên tĩnh, hiền lành khiêm tốn... thần thiếp ghi nhớ rất rõ ràng."
Triệu Tồn Hi cười như không cười nhìn nàng.
Kỷ Trà Huyên nói: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, pháp quy đều có lý, thần thiếp chỉ là làm việc dựa theo quy củ."
Triệu Tồn Hi ngẩn ra, giải thích như vậy hình như cũng có lý! Lại cân nhắc một lát, nhìn đến dáng vẻ đắc ý của nàng, hắn chỉ có thể lắc đầu.
Đừng nên gây huyên náo lớn, đến lúc đó chịu thiệt chỉ có thể là bản thân.
Kỷ Trà Huyên thấy Hoàng thượng không nói chuyện, nghi hoặc kêu lên: "Hoàng thượng..."
Triệu Tồn Hi nói: "Cùng trẫm đi Hi Phương hiên nhìn xem."
Kỷ Trà Huyên cười thầm trong lòng, đây là bồi thường cho nàng? Giúp nàng giành vinh quang sao?
"Thần thiếp tuân chỉ."
Triệu Tồn Hi gật đầu, hắn đi phía trước, Kỷ Trà Huyên vội vàng đi theo phía sau.
Đoàn người chậm rãi đi về phía Hi Phương hiên.
"Hoàng thượng giá lâm, Kỷ tần đến!"
Đám phi tần sáng sớm tiến đến hỏi thăm Du tu hoa sửng sốt, Hoàng thượng đi từ Vinh Thọ cung đến không kỳ quái, vì sao Kỷ tần cũng cùng theo tới? Chẳng lẽ trước khi Hoàng thượng đến còn đến thăm Kỷ tần?
Thường phi nắm chặt tay, nàng nhận được tin tức, tâm phúc của nàng Chu Lộc bị đuổi đi.
Hoàng hậu vẻ mặt bình tĩnh, Đức phi nhếch khóe miệng, quét mắt nhìn Thường phi một cái.
"Nô tì / thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng."
Kỷ Trà Huyên vội vàng thỉnh an Hoàng hậu cùng Đức - Thường hai vị phi tử.
Sau khi thỉnh an, Triệu Tồn Hi hỏi: "Du tu hoa như thế nào rồi?"
Hoàng hậu còn chưa nói, Thường phi đã giành trước mở miệng: "Buổi tối hôm qua, Du muội muội vấp ngã trên đường lát đá, nàng luôn kêu đau, Thái y cũng nói long thai khó bảo vệ, cho nên, nô tì liền làm chủ đi mời Hoàng..." Còn chưa nói xong, nàng ta liền bật khóc, cầm khăn lau đi nước mắt: "Thần thiếp cảm thấy hổ thẹn với sự giao phó của Hoàng thượng!"