Hậu Cung

Chương 4: Chánh văn hậu cung liệt hệ —— Mật Tần tiểu truyện (hạ)




Thời gian gặp lại hoàng đế, đang là mùa thu năm Khang Hi ba mươi rồi. Một năm kia, trong lúc sủng ái chính là Lương Quý Nhân Vệ Thị, nghe nói nàng vô cùng xinh đẹp, vả lại "Thân thể thơm mát khác thường, tắm không đi, cho dù: "Nước bọt cũng có hương thơm." Thông quý nhân cùng ta qua lại thân thiết đối với cái này khinh thường nói: "Nàng ấy tưởng rằng nàng ấy là ai, bất quá là một người tân giả khố ra ngoài*****, so với thân thế của muội muội còn không bằng." Nàng nói xong dường như cũng tĩnh ngộ ra lời nói khó nghe rồi, nói: "Lòng ta thẳng thắn nhanh miệng, muội muội đừng để trong lòng." Nàng lại nói: "Thực ra muội muội cũng đừng buồn, phi tần người Hán trong cung cũng không chỉ có mình ngươi, An quý nhân Lý Thị chính là Hán quân Chính Lam Kì, Đoan tần Đổng Thị cũng thế. Muội muội ngươi tính tình tốt như vậy, ngày nào đó hoàng thượng nhớ tới ngươi nhất định sẽ sủng ái ngươi, nhất định sẽ mạnh hơn so với Lương quý nhân kia."
Ta khẽ cười nói: "Hoàng thượng yêu mến ai đó cũng không biết, chúng ta đừng nói huyên thuyên, nói nhiều sai nhiều, bị người nghe rồi sẽ không tốt."
Nàng ấy lại nói liên miên nói gì đó, ta không có nghe rõ. Kỳ thực nàng nào biết đâu rằng, ta xuất thân Hán nữ, vốn là so với An quý nhân, Đoan tần kém họ rất nhiều.
Ta đứng dậy cáo từ, mùa thu trong Tử Cấm Thành sương hồng diệp trải qua như máu, buổi tối con quạ kêu a a bay qua Tiêu Tử Túc Lâm (cánh rừng chết) để đi. Gió bắc cũng nhiều khí khắc nghiệt, gió nam mất ấm áp. Nương, không biết nàng trải qua những ngày này có tốt không?
Cây trâm đang cài trên tóc của ta được làm bằng ngân trâm hoa lụa đơn thuần, ta chọn ra một quả ngũ trảo hồng diệp đẹp mắt nhất lấy xuống, ngẫm nghĩ muốn làm một cái thẻ kẹp sách, phía sau có người gọi tên ta, "Vương Ly Tâm."
Gọi toàn bộ danh hiệu ta như thế, suýt nữa dọa được ta. Người trong cung, tất cả đều gọi ta là "Vương đáp ứng", ai biết khuê danh của ta chứ. Ta nhanh chóng xoay người nhìn xem, là hoàng đế. Ngài đứng xa xa khoanh tay, mỉm cười gọi ta.
Ta có chút lo lắng không yên, trong ba năm này, ngoại trừ ngày tết đại điển có thể ở xa xa tiến vào trong đám đông nhìn hoàng đế một cái, chúng ta không có gặp mặt, vậy mà ngài, nhớ rõ tên của ta.
Ta vội vàng mà hành lễ, thông thạo mà thỉnh an. Hoàng đế không hề chú ý, nói: "Dường như nàng trưởng thành rất nhiều." Giọng nói này, có chút giống khẩu khí nói chuyện của trưởng bối.
Trong mắt ta chợt có nước mắt rồi, muốn khóc ra ngoài, năm tháng cô quạnh như vậy ở trong cung, vừa nghe hoàng đế nói như vậy, dường như chính mình chợt cũng già đi rất nhiều.
Hoàng đế có chút kinh ngạc, nâng ta dậy vỗ vỗ bờ vai ta, nói: "Được rồi được rồi, đừng khóc. Nàng còn thiếu trẫm một khúc Diệp Tiếu chưa có thổi đấy."
Ta hết khóc mà cười, tâm tư buồn vui khó tả.
Ta được sủng ái, bắt đầu từ năm này. Hoàng đế đối đãi với ta tốt lắm, cũng ôn hòa. Có lẽ là có sự khác biệt giữa hai năm, ngài đối với ta thật là tốt, là có chút sủng nịnh đắc ý vị.
Ta uống, vốn là Động Tình hồ Bích Loa Xuân, mặc chính là, vải thêu Tô Châu, hạ nhật phiến, vốn là gỗ đàn hương Tô Châu, lúc nào cũng ăn ở bên miệng, là điểm tâm Tô Châu, Động Đình sơn cây sơn trà dương mai. Ngay cả mùa thu hàng năm con cua trong hồ Đại Bàn Giải, cũng được một rổ nhiều hơn những người khác.
Chỉ vì hoàng đế biết, ta là nử tử Tô Châu.
Có một ngày ngồi nói chuyện phiếm, hắn nói với ta, "Mang hài gót tròn trong cung có quen không? Nếu như không có quen, ngày thường ở trong cung của mình thì mang hài thiêu đế bằng thôi."
Ta không biết hoàng đế quan tâm ta hay đề cập tới đi lại của ta, chẳng qua là chu đáo, làm ta cảm động. Liền nói: "Tạ ơn hoàng thượng. Lúc trước ở nhà, phụ thân đã bảo thiếp học qua."
Hoàng đế quan tâm nói: "Nàng là người Hán, phụ thân nàng có bảo nàng học cái này sao?"
Ta gật đầu, "Mãn văn cũng học."
Hoàng đế nói: "Phụ thân nàng là hy vọng nàng gả cho người Mãn sao?"
Ta vốn muốn nói "có", nhưng mà lời nói đến khóe miệng, cũng là "Hoặc giả đúng là nhân duyên gặp gỡ, trời cao biết nô tì phải vào cung, cho nên mới học đấy."
Lời này có chút kiểu cách, tự mình nghe cũng không thoải mái, hoàng đế lại thích.
Nào có cái gì nhân duyên gặp gỡ đâu? Chẳng qua đều là do người thôi.
Chỉ biết mãi cho đến một ngày trước khi tiến cung mới hiểu, hóa ra lần đó các châu phủ***** ở sân sau Tri phủ gặp gỡ là sự an bài có chủ ý, thực ra là ngụy trang tuyển tú. Vốn là không có phần của ta, mà ngày ấy vừa lúc có một người nữ tử tiêu chảy và nôn mửa, bất đắc dĩ để cho ta đi cho đủ số. Lại vốn tưởng rằng chính là có thể phục vụ trong hoàng cung, lại càng không thể tưởng có thể vào cung.
Nghĩ đến điều này, ta là có chút hận phụ thân. Cuộc hôn nhân của ta cùng biểu ca, cứ như vậy bị phá hủy.
Bây giờ nghĩ lại - lại càng kinh hãi, ngộ nhỡ hầu hạ trong hoàng cung, hoàng đế đã ra đi, cả đời ta cũng thật sự là lỡ toàn bộ rồi. Phụ thân, lại không hề quan tâm đến nữ nhi duy nhất này của mình.
Quay qua, lại nghe hoàng đế nói: "Nàng bị ràng buộc ở chân, thời điểm mới vừa học mang hài gót tròn có vất vả không?"
Rất vất vả sao? Những ngày đó cũng trôi qua. Ta chợt nhớ tới hài gót tròn dính líu đến nụ cười của nam nhân kia, sợ run lên, rất nhanh nói: "Không hề gì, lấy bông vải nhét ở hài cùng đế hài thì tốt rồi."
Trong ba năm cô quạnh ta học được cầm kỳ thi thư để làm sâu sắc thêm sủng ái của hoàng đế đối với ta. Có đôi khi, ta cùng hoàng đế đàm luận về thơ từ, nói đến chỗ đặc sắc, liền vỗ tay nói: "Thực sự là nữ tử Hán gia, mới có hiểu biết rất nhiều về thơ văn này. Nếu như cùng các tần phi khác nói chuyện, chỉ sợ là chọn nhầm đối tượng rồi."
Ta cười nhẹ một tiếng, không nhiều lời. Trong hậu cung, phàm là gặp phải một chữ "sủng", tỷ muội cũng làm kẻ thù. Ta đã lừa gạt ân quyến (người nhà), nếu như nói toạc ra, ngược lại là làm tổn thương chính mình.
Mà ta trầm lặng, hoàng đế tưởng rằng tức giận, có chút cẩn thận mà an ủi ta, "Ly nhi, nàng đừng buồn, trẫm không phải cố ý muốn vạch ra thân phận Hán nữ của nàng."
Ta mỉm cười nhìn hoàng đế, "Thần thiếp cũng không có tức giận." Ta có nào có thể tức giận, hoàng đế đối với ta rất tốt, cũng không vì xuất thân của ta mà coi thường ta. Bởi vì ta được hoàng đế xem trọng, người khác cũng không dám tùy tiện coi thường ta.
Lời của hoàng đế chân thành mà đầy tham vọng: "Đây là thiên hạ của trẫm, thiên hạ của trẫm có người Mãn cũng có người Hán, trẫm muốn trời kia Mãn Hán một nhà."
Ta nhận thấy được chí lớn của hoàng thượng, hốc mắt có phần đỏ lên, trong lòng dao động nhất thời nói không ra lời.
Hoàng đế là vua người Mãn, cũng là vua thiên hạ a.
Hoàng đế hỏi ta, "Từ nhỏ là nàng học cầm kỳ thi thư sao?"
Ta lắc đầu, "Vào cung mới học."
Hoàng đế hỏi: "Tại sao?"
Ta tự nhiên không có nói là bởi vì đuổi thời gian mới học, chỉ nói: "Là vì hoàng thượng."
Hoàng đế "ah~" một tiếng, ta không biết hắn có tin hay không, cũng không quan trọng. Ta giờ là người trong cung, không phải vì hoàng đế, còn có thể nói là vì ai đó sao? Đó là hoàng đế a.
Vì vậy ta lại nói: "Thần thiếp là sợ chỉ biết thổi trúc tiêu, hoàng thượng sẽ thầm oán thần thiếp ngu dốt."
Hoàng đế sang sảng cười một tiếng, đem ta áp sát vào trong ngực, đối với ta nói: "Nói cho nàng biết một chuyện làm nàng vui mừng, phụ thân nàng đã nâng Hoàng Thị mẹ của nàng làm chính thất rồi, nàng vui chứ?"
Ta lộ ra thần sắc vui sướng, có thể phù chính (là từ thiếp lên làm vợ), nương nhất định rất vui.
Có thể thấy được bởi vì ta vào cung, cảnh ngộ của nương cũng tốt hơn. Như thế, ta tiến cung, mới có chút ý nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.