Buổi sáng, nàng chỉ đủ thời gian chạy vội đến nhà bà Sims để trấn an bà, nhờ bà chỉ dẫn loại vải dài bao nhiêu, loại đăng ten nào cần thiết, rồi chạy ra ga. Khi đã ngồi yên trên chuyến tàu hoả đi Galway, Scarlett mở tờ báo xem.
Lạy Chúa, đây rồi. Tờ Thời báo Ireland đăng tin hôn lễ trên trang nhất. Scarlett liếc vội sang những hành khách cùng đi trong khoang tàu, xem có ai đọc tờ nhật báo nầy không. Một nhà thể thao tài tử mặc quần áo tweed đang cắm cúi đọc một tạp chí thể thao, một bà mẹ với đứa con trai ăn mặc rất đẹp đang chơi bài. Nàng trở lại bài báo. Tờ Thời báo đã thêm nhiều lời bình phẩm vào bản thông báo chính thức. Scarlett mỉm cười khi đọc đoạn: "Bà O Hara của Ballihara mỹ nhân tuyệt sắc giới thượng lưu thân cận Phó vương, là một "kỵ sĩ vừa thanh nhã vừa dũng mãnh".
Nàng chỉ đem theo vỏn vẹn một vali để lưu trú ở Dublin và Galway, nên nàng chỉ cần một người phu khuân vác để theo nàng từ nhà ga đến một khách sạn gần đây!
Chỗ tiếp tân đông nghẹt người.
- Có chuyện gì vậy! Scarlett hỏi.
- Đua ngựa mà! Người hầu nói. Tôi mong rằng bà đã không lầm khi đến Galway mà không nghĩ trước đến điều đó! Nếu không bà sẽ không sao tìm dược phòng.
- Láo xược! Scarlett nghĩ thầm, anh sẽ có tiền "buốc boa" thôi.
- Hãy đợi tôi ở đây.
Nàng đi về phía văn phòng.
- Tôi muốn gặp ông quản lý khách sạn.
Một nhân viên vẻ mệt mỏi, nhìn nàng từ đầu đến chân rồi nói: "Vâng, thưa bà, xin đợi một phút"; anh ta biến ra sau một tấm bình phong bằng thuỷ tinh rỗ hoa, rồi trở lại với một người đàn ông đầu hói nhẵn, mặc áo đôn, quần sọc.
- Bà có điều gì phiền trách chăng thưa bà! Tôi e rằng việc phục vụ của khách sạn, biết nói thế nào nhỉ, có kém chu đáo trong thời điểm có những cuộc đua ngựa cho dù là gì đi nữa thì…
Scarlett ngắt lời ông ta:
- Tôi nhớ là việc phục vụ không có gì thiếu sót cả, nàng nói với nụ cười đắc thắng. Chính vì thế tôi thích ở Railway. Tôi cần một phòng cho tối nay. Tôi là Bà O Hara của Ballihara đây.
Giọng dịu dàng của người quản lý bỗng biến mất như giọt sương tan vào một ngày tháng tám.
- Một phòng cho tối nay ư? Không thể được…
Người nhân viên kéo tay áo ông. Ông nhìn anh ta giận dữ, nhưng người phó của ông thì thầm vài câu vào tai ông, và lấy ngón tay chỉ vào tờ Thời báo Ireland để trên bàn.
Ông quản lý nghiêng mình trước Scarlett và nở nụ cười, sẵn lòng làm vừa lòng nàng:
- Thưa bà O Hara, thật là vinh dự cho chúng tôi. Tôi nghĩ bà sẽ nhận một phòng rất đặc biệt, phòng tốt nhất của thành phố Galway, với tư cách là khách mời của Ban Giám đốc. Bà có mang theo hành lý chứ ạ! Một người sẽ lo việc đưa hành lý lên.
Scarlett phác một cử chỉ về phía người phu khuân vác. Kết hôn với một bá tước quả có hơn.
- Đưa cái nầy lên phòng tôi. Tôi sẽ trở lại sau.
- Vâng, ngay thôi, thưa bà O Hara.
Thật ra, Scarlett không tính đến việc sử dụng căn phòng ấy. Nàng mong đáp kịp tàu đi Dublin vào buổi chiều có thể là vào đầu giờ chiều - như vậy nàng có thì giờ quay trở lại Trim. Nhờ trời, lúc nầy ngày khá dài.
Nếu cần mình sẽ đi đến mười giờ tối. Bây giờ, xem thử các nữ tu có bị Luke Fenton tác động giống như ông quản lý khách sạn không. Tiếc rằng ông ta lại theo đạo Tin Lành. Mình nghĩ đáng lẽ mình đừng nên dặn bà Daisy Sims giữ kín. Scarlett bước qua cửa và đi về phía quảng trường.
Chà, con đường hôi hám làm sao. Chắc trời đã đổ mưa làm ướt bộ quần áo vải tweed của họ khi họ xem đua ngựa rồi. Scarlett lách qua hai người đàn ông mặt đỏ gay, đang hoa chân múa tay. Nàng đụng đầu ngay người thứ nhất: ngài John Morland, và suýt không nhận ra anh. Anh có vẻ rất tiều tuỵ. Gương mặt anh thường hồng hào, giờ như thất sắc, còn đôi mắt nồng nàn, sinh động xem chừng đã tắt ngấm.
- Bart thân yêu! Anh khỏe chứ!
Anh có vẻ khó nhọc lắm mới được mắt nhìn nàng.
- Ồ, Scarlett tôi rất tiếc. Tôi quả không được bình thường. Tôi hơi quá chén.
Vào giờ nầy ư? Anh trông không giống chút nào với một John Morland đã quá chén, mà chắc không phải vào trước bữa ăn trưa rồi. Nàng nắm chặt tay anh.
- Đến đây, Bart. Anh đến uống với tôi một tách cà phê, và ăn một chút gì đi.
Nàng đưa anh đến phòng ăn của khách sạn. Morland bước đi loạng choạng. Mĩnh nghĩ rốt cuộc mình sẽ cần đến căn phòng của mình, nàng tự nhủ, nhưng cứu giúp Bart còn quan trọng gấp mấy chuyện lo mấy dải đăng ten nào đó. Điều gì đã xảy ra với anh ấy!
Nàng biết được điều đó sau nhiều tách cà phê, khi John Morland chợt khóc sướt mướt.
- Scarlett, chúng nó đã đốt cháy chuồng ngựa của tôi, đốt cháy chuồng ngựa của tôi! Tôi đã đưa con Dijon đi dự cuộc đua ở Balbriggan. Không có gì quan trọng, tôi chỉ đơn giản nghĩ là con ngựa thích chạy trên cát, và khi chúng tôi trở về, các chuồng ngựa chỉ còn là một đống hoang tàn đen xỉn. Chúa ơi, cái mùi! Chúa ơi! Tôi nghe tiếng ngựa hí trong giấc mơ, ngay trong đầu tôi, thậm chí cả trong lúc tôi thức.
Scarlett như nghẹt thở. Nàng đặt tách xuống. Không thể được. Không ai lại làm một việc ghê tởm đến thế được. Có lẽ chỉ là một tai nạn thôi.
Đó là những tá điền của tôi. Do chuyện lĩnh canh đấy cô thấy không! Làm sao họ lại có thể thù ghét tôi đến thế được chứ! Tôi luôn cố là một điền chủ tốt bụng. Tại sao chúng không đốt nhà tôi! Chúng nó đã làm như vậy ở chỗ Edmund Barrows. Chúng nó có thể thiêu cả tôi nữa, như thế cũng chẳng sao nhưng chúng tha cho lũ ngựa. Scarlett ơi, nhân danh Chúa. Những con ngựa tội nghiệp của tôi nào đã làm gì chúng cho cam chứ!
- Nàng không biết nói sao với anh. Trái tim Bart đang ở với chuồng ngựa… Nhưng nầy, anh đã đi cùng với con Dijon, niềm kiêu hãnh, niềm vui của anh.
- Bart ạ, anh còn con Dijon. Anh có thể bắt đầu lại và cho nó đẻ. Đó là một con ngựa tuyệt vời, con ngựa đẹp nhất mà tôi chưa từng thấy. Anh có thể sử dụng chuồng ngựa ở Ballihara. Anh còn nhớ không, anh đã chẳng nói với tôi rằng nó giống như một thánh đường đấy ư? Chúng ta sẽ đặt ở đó một đàn orgue. Anh sẽ nuôi những con ngựa của anh trong tiếng nhạc của Bach, Bart, anh không thể để cho các biến cố làm anh thua cuộc, anh phải tiến về phía trước. Tôi biết điều đó, bản thân tôi cũng đã bị dồn đến tận đáy cuộc đời. Anh không thể bỏ cuộc.
Đôi mắt John Morland như đám tro tàn nguội lạnh.
- Tám giờ tối nay tôi sẽ đáp tàu về Anh quốc. Không bao giờ tôi còn muốn gặp lại người Ireland, nghe giọng nói của họ nữa. Tôi đã để con Dijon ở một nơi chắc chắn trong lúc tôi dạm bán nó. Nó sẽ được đưa dự cuộc đua xác nhận chiều nay, và khi nào xong việc, chúng tôi sẽ vĩnh biệt Ireland, ít ra là tôi.
Cái nhìn thảm não của anh như đã lấy lại được chút cương nghị. Đôi mắt anh ráo hoảnh. Scarlett gần như muốn anh bật khóc trở lại. Ít nhất anh cũng cảm thấy được điều gì đó. Vào lúc nầy, anh dường như không còn cảm nhận bất cứ điều gì nữa - Anh như đã chết.
Rồi nàng lại chứng kiến tận mắt một sự chuyển hoá ở anh. Ngài John Morland, huân tước, sau một cố gắng đầy nghị lực, đã trở lại với cuộc sống. Anh lại vươn thẳng vai, cười nhẹ, trong mắt anh cũng có cả một dáng người.
- Tội nghiệp, Scarlett, tôi e đã đẩy cô vào một thử thách gay gắt. Về phần tôi thật là ghê tởm. Hãy tha lỗi cho tôi, tôi sẽ đứng vững. Phải như vậy. Cô hãy uống cạn tách cà phê, hãy tỏ ra dễ thương và hãy cùng tôi đến trường đua. Tôi lấy tên cô cược năm bảng vào con Dijon và cô có thể mở sâm banh khi nào con ngựa so vó với các con khác.
Scarlett hiếm khi thấy kính trọng ai hơn như đối với John Morland vào lúc nầy. Nàng đáp lại bằng một nụ cười:
- Tôi sẽ thêm năm bảng vào năm bảng của anh, Bart ạ và chúng ta sẽ đi thưởng thức món trứng cá. Chịu rồi đấy nhé!
Nàng nhổ vào lòng bàn tay đưa tay cho anh. Anh cũng làm theo, đồng ý và mỉm cười.
- Cô thật tốt bụng! - Anh nói.
***
Trên đường đến trường đua, Scarlett cố lục lọi trong ký ức để tìm hiểu xem thế nào là đua xác nhận. Tất cả các con ngựa dự đua đều được bán, giá mỗi con do đích thân người chủ quy định. Sau mỗi lần đua, bất cứ ai cũng có thể đòi một trong những con vật đó và người chủ buộc phải bán nó với giá mà anh ta đã quy định.
Không có vấn đề trả giá, ngược hẳn với những gì diễn ra trong các chỗ mua bán ngựa Ireland khác. Những con ngựa mà không ai đòi cả, thì người chủ của chúng phải bỏ tiền mua lại.
Scarlett không thể tin rằng ngựa lại có thể được thương lượng mua bán trước khi cuộc đua bắt đầu, bất chấp các luật lệ. Khi họ đến trường đua, nàng hỏi Bart số lô của anh và giải thích rằng nàng cần đi giải quyết chút việc.
Khi anh đi rồi, nàng tìm một người cảnh sát và nhờ chỉ cho phòng nhân viên phụ trách cuộc đua xác nhận.
Nàng hy vọng Bart định giá rất cao cho con Dijon. Nàng có ý định chuộc lại con ngựa, và sẽ gởi đến cho anh sau đó, khi anh đã định cư ở Anh quốc.
- Sao thế được, Dijon đã được xác nhận rồi sao?
Chuyện ấy không thể xảy ra trước khi cuộc đua chấm dứt. Người nhân viên đội mũ ống cố kiềm chế không bật cười:
- Thưa bà, bà không phải là người duy nhất biết lo trước đâu. Đó chắc phải là tính cách tiêu biểu của người Mỹ rồi. Người đến trước bà cũng từ Mỹ đến.
- Tôi trả gấp đôi.
- Không thể được, thưa bà O Hara.
- Nếu tôi chuộc Dijon từ ông huân tước trước khi bắt đầu cuộc đua thì sao?
- Không thể được.
Scarlett cảm thấy thất vọng. Nàng nhất định phải bắt lại con ngựa cho Bart.
- Tôi có thể có một gợi ý được không! Người đàn ông nói.
- Được quá đi chứ. Tôi có thể làm được gì! Rất quan trọng mà.
- Bà có thể hỏi người chủ mới xem ông ta có ý định bán không?
- Vâng, tôi sẽ làm việc ấy.
Cần thiết thì nàng sẽ trả cho ông ấy một món tiền lớn. Người Mỹ! Được rồi. Ở Mỹ người ta biết giá trị của đồng tiền.
Ông có thể cho tôi biết ông ta ở đâu được không?
- Người đàn ông đội mũ ống tìm trong một tờ giấy.
- Ông ấy ở khách sạn Jury. Tên ông ấy là Butler.
Scarlett đã chực quay đi; bỗng nàng loạng choạng, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, giọng nàng bé đi khác thường.
- Có phải ông Rhett Butler không?
Thời gian tưởng chừng dài vô tận trước khi mắt của người đàn ông dừng lại trên tờ giấy để đọc và đáp:
- Vâng, đúng tên ấy.
Rhett! Chàng ở đây!Bart chắc đã báo cho chàng biết chuyện đã xảy ra với chuồng ngựa của anh, nói anh đã bán ngựa, đã kể về con Dijon. Chắc chàng cũng đang làm điều mà mình định làm. Chàng đến từ Mỹ chỉ để giúp bạn thôi.
Hay là chàng muốn thắng các cuộc đua sau nầy ở Charleston một cách chắc chắn. Điều đó không có gì quan trọng. Cũng mặc kệ cả anh Bart thân yêu tội nghiệp. Xin Chúa tha tội. Mình đến gặp Rhett đây.
Scarlett chợt thấy mình đang chạy, chạy nữa, chạy mãi, xô đẩy mọi người để chạy mà không kịp xin lỗi. Quỷ tha ma bắt cái đám đông và tất cả mọi cái khác đi! Rhett chắc chỉ cách đó vài trăm thước thôi.
- Lô số tám, nàng vừa thở hổn hển vừa hỏi một người cảnh sát.
Anh ta phác một cử chỉ. Scarlett cố thở chậm lại cho đến khi nàng trở lại dáng vẻ bình thường. Dẫu sao, chẳng ai biết nổi tim nàng đang đập rộn ràng đến thế đâu, có phải không! Nàng leo hai bậc một lên đến lô, nơi lố nhố những mũ. Trên vòng cung hình bầu dục lớn, mười hai kỵ sĩ đội mũ màu sặc sỡ, vút roi ngựa phi về đích. Quanh Scarlett, người ta hò reo, thúc giục. Nàng chẳng nghe thấy gì, Rhett theo dõi cuộc đua bằng ống nhòm. Chỉ cách có ba thước nàng đã ngửi thấy mùi rượu Whisky. Chàng đang lảo đảo. Chàng say ư? Không phải Rhett. Chàng uống rượu cừ lắm mà. Tai hoạ giáng xuống Bart đã làm chàng mất sức đến thế ư?
Nhìn em đi, nàng thầm van xin. Hãy đặt ống nhòm xuống và nhìn em đi. Hãy gọi tên em. Hãy để em nhìn vào mắt anh. Hãy để cho em được đọc trong mắt anh điều gì anh đang nghĩ về em. Anh đã từng yêu em, ngày xưa…
Tiếng hoan hô, tiếng làu bàu đánh dấu cuộc đua chấm dứt. Rhett hạ ống nhòm xuống, bàn tay run lẩy bẩy.
- Bart, mẹ kiếp, đây là lần thứ tư mình thua cuộc!
Chàng vừa nói vừa cười.
- Chào anh, Rhett, Scarlett nói.
Chàng giật mình, và nàng nhìn cặp mắt chàng. Trong ánh mắt chỉ có lửa giận.
- Ồ chào bà bá tước.
Chàng nhìn nàng từ đầu đến chân - từ đôi giầy da dê đến chiếc mũ cắm lông chim.
- Có thể nói là bà có vẻ… đắt giá đấy.
Chàng đột ngột quay sang phía John Morland:
- Bart, đáng lẽ anh phải báo trước cho tôi, tôi sẽ ở quán rượu. Để tôi đi thôi.
Chàng xô Morland suýt ngã, bước ra khỏi lô theo lối đối diện chỗ Scarlett đứng.
John Morland đến gần nàng và vụng về vỗ lên vai.
- Scarlett, tôi xin lỗi thay cho Rhett. Anh ấy đã quá chén. Thế là hôm nay đối với cô gặp những hai thằng say. Chắc không quá kỳ dị phải không?
"Không quá kỳ dị" - chàng đã nói như vậy sao?
"Không quá kỳ dị" mà dằn vặt nhau tàn tệ thế ư? Mình nào có đòi hỏi gì nhiều cho cam! Chàng chỉ cần chào mình và gọi tên mình thôi. Cái gì cho Rhett quyền nhục mạ mình như vậy! Mình không có quyền lấy chồng sau khi chàng ruồng bỏ mình hay sao! Đồ đáng nguyền rủa. Ma bắt chàng đi! Tại sao chàng dễ dàng li dị mình để cưới một cô gái Charleston xứng đáng, để có với cô ta những đứa bé xứng đáng, chúng sẽ là công dân Charleston xứng đáng, trong lúc đó chàng lại cho mình là đốn mạt khi mình lấy chồng để đem đến cho con gái của chàng tất cả những gì mà lẽ ra chính chàng phải đem lại cho nó!
- Tôi mong anh ta sẽ ngã gãy cổ! - Nàng thốt lên với Bart Morland.
- Scarlett, đừng gay gắt với Rhett. Mùa xuân vừa qua anh ấy đã trải qua cả một thảm kịch. Tôi xấu hổ vì đã quá u uất về những chuồng ngựa của tôi trong lúc đó những con người như Rhett lại phải chịu đựng bao chuyện nặng nề không kém. Tôi đã nói với cô về đứa bé chưa nhỉ! Chưa nhỉ! Chưa à! Đã xảy ra một chuyện rất ghê gớm. Vợ anh ấy đã chết trong khi sinh nở và cháu bé chỉ sống được có bốn ngày.
- Sao! Sao! Lặp lại đi.
Nàng lắc mạnh tay anh, dữ dội đến mức Morland bị hất văng cả mũ. Anh nhìn nàng sững sờ, gần như kinh hãi; có cái gì man rợ ở nàng mà anh chưa từng thấy.
Anh bèn lặp lại chuyện vợ và con của Rhett đều đã chết.
- Anh ấy đi đâu thế! Scarlett kêu lên Bart, anh phải biết điều đó, anh phải có ý kiến gì chứ! Rhett có thể đi đâu chứ!
- Tôi không biết, Scarlett ạ. Ở quầy rượu, ở khách sạn, một quán xá nào đó… bất cứ ở đâu.
- Anh ấy có đi Anh quốc với anh chiều nay không?
- Không. Anh ấy nói anh ấy muốn đi thăm bạn bè. Thật là một con người lạ lùng, anh có bạn ở khắp nơi. Cô có biết anh đã tham dự một chuyến đi săn ở châu Phi cạnh ngài Phó vương không! Tôi cũng không còn biết vị tiểu vương nào đã mời họ! Thú thật tôi rất kinh ngạc thấy anh ấy uống say đến mức đó. Tôi không nnớ là anh ấy có uống rượu với tôi hay không. Hôm qua, anh ấy còn dìu tôi về khách sạn và đặt tôi lên giường. Anh ấy to lớn, anh ấy là cánh tay nâng đỡ tôi. Còn tôi, tôi cậy nhờ ở anh ấy để sống qua ngày. Nhưng sáng nay khi tôi xuống lầu, người hầu nói với tôi là trong lúc anh đợi tôi. Rhett đã gọi một tờ báo và một tách cà phê- bất chợt anh ấy đột nhiên bỏ đi, thậm chí không trả cả tiền rượu. Tôi đi đến quầy đợi anh ấy… Kìa Scarlett, chuyện gì đã xảy ra vậy! Hôm qua tôi mệt quá không thể đi với cô được. Sao cô lại khóc! Tôi có nói điều gì sai không?
Mắt Scarlett đẫm lệ.
- Ô, không, không bạn yêu quí, bạn John Morland yêu quí Anh không nói điều gì bậy cả. Chàng yêu tôi. Chàng đã yêu tôi! Đó là điều tuyệt diệu nhất đời, tôi chưa từng được nghe bao giờ!
Rhett đã đến đây vì mình. Chính vì thế mà chàng có mặt ở Ireland. Không phải vì con ngựa của Bart: Chàng có thể mua nó từ xa, cả mọi việc còn lại cũng vậy. Chàng đã đến đây vì mình, ngay khi chàng được tự do. Luke Fenton không làm chàng sợ. Chàng khát khao muốn có mình cũng bằng như mình khao khát muốn có chàng.
Mình phải về nhà thôi. Mình không biết tìm chàng ở đâu, nhưng chàng biết chỗ có thể tìm mình được. Tước hiệu, áo lông chồn, mũ miện chẳng gây ấn tượng gì đối với Rhett Butler cả. Chỉ có mình là chàng yêu mình, và mình đã nói đúng ngay từ buổi ban đầu. Mình biết chàng sẽ đến Ballihara. Mình phải ở đấy khi chàng đến.
- Tạm biệt, Bart - Tôi phải đi đây.
- Cô không muốn thấy con Dijon thắng cuộc sao! Còn năm bảng của chúng ta!
John Morland lắc đầu. Nàng đã đi rồi! A, những người Mỹ! Những con người hấp dẫn, nhưng không bao giờ anh hiểu được họ.
***
Nàng trễ chuyến tàu hoả đi Dublin chừng mười phút, chuyến sau đến bốn giờ mới khởi hành. Scarlett cắn môi.
- Chuyến tàu đi về hướng Đông bao giờ có - đi đến đâu cũng được.
Người đàn ông ngồi sau tấm lưới bằng đồng chậm chạp đến nỗi làm nàng muốn phát điên lên.
- Bà có thể đi đến Ellis, nếu bà muốn. Nó ở phía Đông của Athenry, rồi quặt xuống hướng Nam. Chuyến tàu có hai toa phụ, quý bà đều cho rằng những toa ấy là rất tốt hoặc có chuyến đi Kildare, nhưng bà không kịp đâu tàu đã kéo còi rồi. Hoặc chuyến đi Tuam. Đoạn đường nầy khá ngắn, chếch về hướng Bắc nhiều hơn hướng Đông, nhưng đầu tàu là cỗ máy tốt nhất của công ty Thưa bà! Thưa bà!
Scarlett giàn giụa nước mắt làm ướt cả bộ đồng phục của người giữ cổng ra sân ga:
- Tôi vừa nhận một bức điện tín, chồng tôi bị lật xe, vì một chiếc xe hàng chở sữa. Tôi phải đuổi theo chuyến tàu đi Kildare!
Chuyến tàu ấy sẽ đưa nàng đến nửa đường Trim và Baỉlihara. Nếu cần nàng sẽ đi bộ quãng đường còn lại.
Mỗi lần tàu dừng lại đều như một sự tra tấn với nàng. Đồ quỉ sứ, sao chúng không gấp gấp lên nhỉ!
Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên, nàng nói thầm trong bụng theo tiếng bánh xe lăn trên đường. Chiếc vali của nàng còn nằm trong căn phòng đẹp nhất của khách sạn Railway; ở tu viện, những nữ tu mặt đỏ quạch chắc đã đan xong mũi kim cuối cùng trên dải đăng ten tuyệt đẹp Điều đó chẳng có gì quan trọng. Nàng phải ở nhà, để đợi Rhett đến. Nếu như John Morland đừng để mất quá nhiều thời gian kể chuyện, thì nàng đă đuổi kịp chuyến tàu Dublin rồi. Rhett có thể đang ở đấy, chàng có thể đi bất cứ đâu sau khi rời khỏi lô của Bart.
Phải mất ba tiếng rưỡi tàu mới đến Moate; Scarlett xuống tàu, lúc đó đã hơn bốn giờ, nhưng chí ít nàng đang trên đường đi, còn khi đó ở Galway chuyến tàu đi Dublin mới chỉ bắt đầu chuyển bánh.
- Tôi có thể mua một con ngựa ở đâu được!
Nàng hỏi ông xếp ga. Giá bao nhiêu không quan trọng, chỉ cần có yên cương và có thể phi nhanh là được.
Nàng còn phải đi tiếp năm mươi dặm.
Chủ ngựa đã muốn kỳ kèo. Phải chăng đó là phân nửa nguồn vui của anh ta. Ở quán rượu King s Coach, anh ta hỏi tất cả bạn bè mà anh vừa đãi một chầu. Con mụ điên ấy vứt vào mặt anh một đồng tiền rồi biến đi như bị ma đuổi. Lại lên ngựa kiểu quàng chân nữa chứ!
Anh ta không muốn nói nàng đã để hở cả đăng ten, chân trần, không nói đến tôi tất lụa, cũng như đôi giầy mỏng manh nà người ta sẽ khó xỏ chân vào mà đi được, và người ta không thể tưởng tượng đôi giầy đó lại được đặt trên bàn đạp của yên ngựa.
Scarlett cưỡi ngựa vượt qua cầu Mullingar vào bảy giờ tối. Đến chuồng ngựa, nàng đưa dây cương cho người hầu:
- Nó không bị què, chỉ mệt và hơi yếu. Tắm rửa cho nó, nó sẽ khỏe lại như cũ, không sao đâu. Tôi cho anh đấy, nếu anh bán cho tôi một con ngựa săn anh dành cho các sĩ quan của pháo đài. Đừng nói với tôi là anh không có ngựa, tôi đã đi săn với nhiều người trong số sĩ quan và tôi biết họ thuê ngựa ở đâu. Hãy đổi yên trong vòng dưới năm phút thì anh sẽ được thưởng thêm một đồng penny.
Vào bảy giờ mười phút, nàng lại lên đường, còn hai mươi sáu dặm nữa, đường sẽ ngắn hơn nếu nàng băng qua đồng thay vì đi theo đường cái.
Chín giờ, nàng vượt qua lâu đài Trim, và trên đường về Ballihara. Các bắp thịt đau nhừ, xương cốt như chín rục. Nhưng nàng chỉ còn cách nhà ba dặm, và buổi hoàng hôn đầy sương mù làm dịu cả đôi mắt và làn da. Trời mưa lất phất. Scarlett chồm người tới trước và vuốt cổ con ngựa:
- Mày xứng đáng được dẫn đi dạo, tắm rửa và ăn món thóc cám trộn tuyệt ngon của quận nầy, - tao còn chưa biết tên mày là gì! Mày đã phóng như một con ngựa vô địch! Bây giờ chúng ta chạy nước kiệu, êm ái cho đến tận nhà, rồi mày xứng đáng được nghỉ ngơi.
Nàng lim dim đôi mắt và ngả đầu uể oải. Đêm nay nàng sẽ ngủ say chưa từng được ngủ. Nàng khó tin là sáng nay nàng còn ở Dublin và từ sau bữa ăn sáng nàng đã vượt chặng đường dài gấp hai lần chiều dài xứ Ireland.
Cây cầu gỗ bắc ngay Knight Sbrook hiện ra. Mình đến đó là đã như ở Ballihara rồi. Chỉ còn một dặm là đến thành phố, nửa dặm từ đó đến ngã tư, rồi mình đi ngược con đường và đến nơi. Năm phút, không hơn. Nàng vươn người dậy, tắc lưỡi và dập gót thúc ngựa.
***
Có điều gì không ổn. Ballihara ở ngay trước mặt, và không có ánh lửa trên các cửa sổ. Thường thường vào giờ nầy các quán rượu đều sáng đèn. Scarlett lại lấy gót thúc ngựa lần nữa, với phần còn lại của đôi giầy thành thị thanh lịch của nàng. Nàng đã đi qua năm ngôi nhà chìm trong bóng tối khi nàng thấy ở ngã tư một nhóm người mặc áo veste đỏ. Quân lính! Họ tự cho mình là ai mà dám đến chiếm thành phố của nàng! Nàng đã nói với họ là nàng không thích họ. Chuyện mới thật đáng nản - lại vào ngay tối nay, như chuyện cố tình - lúc nàng đang mệt muốn ngã quỵ. Chắc rằng vì thế mà quán rượu đóng cửa - người Ireland không muốn bán rượu cho bọn người Anh. Ta sẽ đẩy bọn họ đi và mọi chuyện sẽ trở lại bình thường. Nếu như ta không có vẻ xơ xác thế nầy. Khó có thể ra lệnh cho người khác trong một bộ quần áo tả tơi. Tốt nhất là ta đi bộ. Ít ra váy của ta cũng không đến nỗi để bày đầu gối.
Nàng dừng lại. Khó mà không làu bàu khi nàng nhảy xuống ngựa. Nàng nhìn thấy một người lính - không, một viên sĩ quan - bước ra khỏi nhóm đàn ông ở ngã tư và tiến về phía nàng. Tốt lắm. Nàng sẽ nói cho hắn biết ý của nàng, nàng đang ở tư thế sẵn sàng làm điều đó.
Bọn lính khác đã ở trong thành phố của nàng ngăn không cho nàng về nhà. Viên sĩ quan dừng lại trước trạm bưu điện. Dĩ nhiên anh ta hoàn toàn có đủ lịch sự để đi đến tận chỗ nàng. Scarlett tiến tới, hơi cứng cỏi, bước đi giữa cái đường lớn của thành phố.
- Ê cô kia, cả ngựa nữa! Không được tiến tới thêm một bước, nếu không tôi bắn!
Scarlett khựng lại. Không phải do lời nói, mà do tiếng nói của viên sĩ quan. Nàng nhận ra tiếng nói ấy. Chúa ơi đó là giọng nói duy nhất trên đời nàng mà nàng mong không bao giờ nghe lại lần nữa. Nàng có thể lầm: nàng mệt lả - đúng là do vậy - nàng đã tưởng tượng, đã tự mình thêu dệt ra những ác mộng.
- Và tất cả các người đang ở trong nhà, các người sẽ không bị phiền nhiễu nếu đem nộp tên linh mục Colum O Hara! Tôi có lệnh bắt tên đó. Không có ai phải lo lắng gì cả nếu hắn ra hàng.
Scarlett muốn phá lên cười như một người điên.
Không thể được. Nàng không lầm, nàng biết rõ giọng nói ấy, giọng nói đó đã từng thỏ thẻ tình yêu bên tai nàng. Đó là giọng nói của Charles Ragland. Một lần, chỉ một lần trong đời nàng, nàng đã làm tình với một người đàn ông khác ngoài chồng nàng, thế mà lúc nầy anh ta lại đến đây từ phía bên kia của Ireland, đến thành phố của nàng, để bắt người anh họ của nàng! Điên rồ, vô lý thật, không thể được. Rốt cuộc thì có một điều chắc chắn nếu nàng không chết đi vì xấu hổ khi nhìn mặt anh ta, thì Charles Ragland sẽ là viên sĩ quan duy nhất trong quân đội Anh sẽ làm điều nàng muốn anh phải làm: cuốn xéo đi, để cho mọi người được yên; nàng, người anh họ và cả thành phố.
Nàng buông cương ngựa và bước tới.
- Charles!
Nghe nàng gọi tên, anh ta thét lớn: "Đứng lại!!, và bắn một phát súng lục chỉ thiên.
Scarlett rùng mình.
- Charles Ragland, anh có điên không đấy! Nàng gào lên: Một tiếng súng thứ hai át mất tiếng nàng: Ragland dường như nhảy dựng lên, rồi rơi xuống nằm sóng sượt - Scarlett chạy vội đến. "Charles, Charles!" Nàng nghe nhiều tiếng súng khác, tiếng gào thét, nhưng nàng chẳng chú ý gì cả.
"Charles!".
"Scarlett!"
Nàng nghe tiếng gọi. Rồi "Scarlett!" tiếng gọi đến từ một hướng khác. Rồi một tiếng "Scarlett" rất yếu ớt, do Charles thốt ra. Nàng quì gối bên anh. Máu chảy như suối từ cổ anh, thấm đỏ chiếc áo ngoài.
- Scarlett thân yêu, Scarlett aroon, nằm xuống!
Colum ở đâu đó, rất gần, nhưng nàng không trông thấy anh.
- Charles, ôi Charles, tôi đi tìm một bác sĩ, tôi sẽ tìm bà Grainne, bà ấy biết cách giúp anh.
Charles giơ bàn tay, nàng nắm lấy trong tay nàng.
Nàng cảm thấy nước mắt trào ra mà không biết mình đã khóc. Anh ấy không thể chết, không thể là Charles, anh ấy đáng yêu, đáng mến lắm mà. Anh đã tỏ ra rất mặn mà với nàng, không thể để anh chết. Đó là một người tốt bụng và dễ mến. Chung quanh nàng ầm ầm tiếng động đáng ghê sợ. Ai đó rên rỉ ngay bên cạnh.
Chúa ơi, chuyện gì xảy ra vậy! Súng bắn, bọn người Anh đang muốn giết dân chúng. Nàng không thể cho phép chúng làm thế. Nhưng nàng phải tìm cách giúp Charles, có tiếng giầy đinh đâu đây. Scarlett gào lên, Chúa ơi, hãy đến giúp tôi, tôi phải bắt chấm dứt chuyện nầy. Chúa ơi, bàn tay Charles lạnh ngắt rồi.
- Charles, Charles, đừng chết anh! Tên linh mục kìa! Ai đó la lớn.
Nhiều tiếng súng bắn từ những ngôi nhà Ballihara chìm trong bóng tối. Một tên lính khựng người và ngã vật xuống.
Một cánh tay nắm lấy Scarlett từ phía sau trong lúc nàng dang tay để tự vệ chống lại sự tấn công bất ngờ ấy.
- Chúng ta sẽ đánh nhau sau, em thân yêu - Rhett nói - Đây là cơ hội quí nhất mà chúng ta chưa từng có.
- Em hãy để anh cõng em.
Chàng vắt nàng qua vai mình, cánh tay ghì dưới đầu gối nàng rồi chạy đi, lom khom, trong bóng tối.
- Làm sao ra khỏi chỗ nầy? - Chàng hỏi.
- Anh buông em ra, em sẽ nói cho, Scarlett trả lời.
Rhett đặt nàng xuống đất. Bàn tay to lớn của chàng kéo nàng sát vào người: Chàng siết chặt lấy nàng, bồn chồn, hôn nàng rất nhanh, trước khi buông nàng ra.
- Anh chẳng vui gì nếu bị giết mà chưa đạt được cái mà anh đến đây tìm kiếm, anh nói giọng cười cợt. Bây giờ Scarlett, chúng ta đi khỏi đầy.
Nàng cầm tay chàng và chạy luồn vào một ngõ hẹp, tối gitĩa hai căn nhà.
- Anh theo em, ở đây có một lối đi không ai có thể nhìn thấy chúng mình, khi mình đã vào đấy.
- Em đi trước đi, chàng vừa nói vừa đẩy nàng đi tới.
Nàng muốn được cầm tay chàng mãi, không bao giờ buông ra nữa. Nhưng súng nổ mỗi lúc một dữ dội, và nàng chạy tìm chỗ nấp.
Nhưng hàng giậu cao vừa dày. Khi Scarlett và Rhett lọt vào ngõ hẻm, âm thanh của trận đánh nghe nhỏ hơn.
Scarlett dừng lại để lấy hơi, nàng nhìn Rhett, thấy cuối cùng họ đã đoàn tụ. Tim nàng tràn ngập hạnh phúc.
Nhưng tiếng súng, tưởng như mất hút ở xa, đã đưa nàng trở lại thực tại, và nàng nhớ lại. Charles Ragland đã chết. Một người lính bị thương, có thể chết. Quân đội săn đuổi Colum, bắn vào dân chúng trong thành phố của nàng. Nàng có thể bị giết - cả Rhett nữa.
Chúng ta phải trở về nhà, nàng nói. Ở đó yên ổn hơn. Em phải báo trước cho bọn người làm đừng mạo hiểm ra phố cho đến khi tất cả việc nầy chấm dứt.
Nhanh lên, Rhett chúng ta phải đi gấp lên.
Chàng nắm tay nàng lại khi nàng định bước đi.
- Scarlett, đợi đấy, có lẽ em không nên đi đến đấy.
Anh đã đến rồi. Tất cả trống rỗng và tối om, em yêu quí, các cửa nẻo đều mở toang. Bọn người làm biến hết cả rồi.
Scarlett giật tay ra, thốt lên một tiếng khiếp đảm, nàng cuốn váy phóng chạy như trong đời chưa bao giờ nàng chạy như thế. Cat, Cat ở đâu! Rhett nói với nàng điều gì đó, nhưng nàng không để ý. Nàng phải đi tìm Cat.
Đằng sau lối đi, trên đường lớn của Ballihara, tám thây người nằm sóng sượt. Năm người mặc áo veste đỏ, ba người khác mặc quần áo thô của nông dân. Người bán sách nằm vắt ngang cửa sổ vỡ kính của nhà ông, nước bọt nhuốm máu sùi bên mép trong khi ông lẩm bấm cầu nguyện. Colum O Hara cũng cầu nguyện với ông: Anh làm dấu thánh khi người kia chết hẳn. Mảnh kính vỡ phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của vầng trăng vừa hiện ra trên nền trời u ám. Mưa đã tạnh.
Colum sải chân phóng băng qua căn phòng nhỏ, cầm lấy cán chổi làm bằng cành cây nhỏ dựng bên cạnh lò sưởi, đút vào lò có tiếng lép bép rồi ngọn lửa bùng lên.
Tàn lửa đỏ bốc từ ngọn đuốc trùm trên chiếc áo chùm thâm của Colum trong khi anh chạy vụt ra phía đường cái. Mái tóc bạc của anh còn sáng hơn cả ánh trăng.
- Hãy theo ta, đám đồ tể! Anh vừa gào lên vừa lao về phía ngôi nhà thờ Anh giáo cũ. Chúng ta cùng chết cho nền tự do của Ireland.
Hai viên đạn bắn trúng ngực anh, và anh ngã quỵ xuống - nhưng anh gượng đứng dậy và loạng choạng vài bước nữa về phía trước, rồi ba viên đạn nữa hất qua trái, rồi qua phải, rồi lại qua trái, và anh quỵ hẳn xuống.
***
Scarlett leo vội lên bậc cửa và Rhett theo bén gót nàng, hai người ùa vào gian tiền sảnh rộng thênh thang, tối om.
- Cat! Nàng gào lên. Cat!
Tiếng nàng dội vang trên nền cẩm thạch và cầu thang bằng đá.
- Cat!
Rhett nắm lấy cánh tay nàng. Chàng chỉ thấy nàng trong bóng tối, gương mặt tái nhợt và đôi mắt rực sáng.
- Scarlett! - Chàng nói rắn rỏi - Scarlett, bình tĩnh nào. Đến đây với anh. Chúng ta phải đi khỏi đây. Bọn người làm có thể đoán biết được điều gì đó. Ngôi nhà không chắc yên ổn.
- Cat!
Rhett lay người nàng.
- Em im đi! Chuồng ngựa ở đâu, Scarlett! Chúng ta cần có ngựa.
- Ngu ơi là ngu! Scarlett kêu lên một tiếng rã rời, xen lẫn niềm xót thương trìu mến. Anh không hiểu anh đang nói gì! Buông em ra, em phải tìm cho ra Cat. Katie O Hara. Con gái anh.
Bàn tay Rhett nắm chặt cánh tay Scarlett làm nàng đau nhói.
- Em nói cái quái gì thế!
Chàng cố nhìn nàng, nhưng chàng không thể nhận ra vẻ mặt nàng trong bóng tối, chàng lại lay lay nàng.
- Em trả lời đi!
- Buông em ra! Bây giờ không phải là lúc giải thích, Cat chắc ở gần đâu đây, nhưng trời tối đen, mà nó lại có một mình. Đi, Rhett, sau nầy sẽ hỏi. Lúc nầy chưa cần.
Scarlett muốn dứt ra nhưng chàng ghì quá mạnh.
- Điều đó quan trọng đối với anh, chàng nói giọng khàn khàn, căng thẳng.
- Tốt, tốt. Điều đó xảy ra khi chúng ta đi thuyền trên biển và gặp bão. Anh còn nhớ không! Em biết mình có thai khi em ở Savannah, nhưng anh không đến tìm em, em giận và lúc ấy em không muốn nói gì với anh cả. Làm sao em có thể biết được anh sẽ cưới Anne trước khi biết được tin về việc có đứa bé nầy!
- Chúa ơi! Rhett lẩm bẩm, và anh buông nàng ra. Thế nó đâu rồi! Phải tìm nó.
- Chúng ta sẽ tìm được nó, Rhett ạ. Có một cây đèn trên bàn, bên cạnh cửa. Anh quẹt diêm đi, để có thể sử dụng nó.
Ngọn lửa vàng vọt nhỏ bé cháy khá lâu họ mới tìm ra cây đèn và đốt lên. Rhett bưng cây đèn lên.
- Tìm ở đâu trước đây!
- Bé có thể trốn bất cứ ở đâu. Chúng ta đi đi.
Nàng nhanh chân đưa chàng qua phòng ăn và phòng nghỉ.
- Cat! Nàng gọi. Kitty Cat, con ở đâu!
Nàng gọi to, nhưng không lộ vẻ rối loạn, không làm gì để bé phải sợ.
- Cat…
***
- Colum! Rosaleen Fitzpatrick gào to.
Từ quán rượu của Kennedy, bà chạy đến vượt qua hàng lính Anh, đẩy chúng giạt sang một bên, rồi lao ra giữa con đường lớn đến bên thi thể Colum.
- Đừng bắn, đó Ià một phụ nữ! Một viên sĩ quan hét lên.
Rosaleen quì xuống, đặt tay lên vết thương của Colum, "Ochon", bà rên rỉ, người nghiêng bên nầy ngả bên kia, miệng đọc kinh cầu hồn. Tiếng súng im bặt: Nỗi đau đớn cao ngất buộc mọi người phải tôn trọng, và ai nấy đều quay mặt đi.
Bà lấy ngón tay đẫm máu vuốt mắt cho anh và nói thầm lời vĩnh biệt bằng tiếng Ga-en. Rồi bà cầm lấy ngọn đuốc, nhảy nhảy mấy cái, huơ huơ ngọn đuốc cho lửa bùng lên; gương mặt bà trông thật đáng sợ, bà hành động nhanh đến nỗi không có một tiếng súng nào kịp vang lên trước khi bà chạy đến hành lang dẫn vào nhà thờ. "Vì Ailen và vì đấng tử đạo Colum O Hara?" Bà thét lên giọng đắc thắng, rồi chạy thẳng vào kho vũ khí giương cao ngọn đuốc trên tay. Thoáng một phút yên lặng, rồi trong tiếng nổ long trời, những bức tường đá đổ sụp xuống giữa một tháp lửa.
Bầu trời rực sáng như ban ngay. "Chúa ơi?" Scarlett thì thầm, nghẹn thở, nàng lấy tay bịt tai và vừa chạy vừa gọi Cat, trong khi những tiếng nổ nối tiếp nhau và cả Ballihara bốc cháy.
Nàng leo lên lầu, Rhett ở bên cạnh, xuyên qua hành lang đến các phòng.
- Cat? - Nàng không thôi lặp đi lặp lại, cố không để lộ nỗi sợ hãi của nàng qua giọng nói - Cat?
Trên tường, những con thú được ánh lửa vàng vọt soi sáng, khay trà được đặt trên một tấm vải vừa được ủi phẳng và tấm trải giường căng cẩn thận trên giường ngủ của bé.
- Xuống bếp, Scarlett nói. Bé thích nhà bếp. Chúng ta sẽ gọi bé từ phía trên.
Nàng trở lại hành lang, Rhett bám sát theo sau. Hai người băng qua phòng nghỉ, đầy những sổ sách kế toán, danh sách bạn bè nàng định mời dự lễ cưới. Rồi đến hành lang dẫn đến phòng bà Fitzpatrick. Scarlett dừng lại giữa chừng và nghiêng người trên lan can.
- Kitty Cat, nàng dịu dàng nói, con trả lời mẹ đi nào, con có ở dưới đó không. Quan trọng lắm, cưng ạ.
Ánh lửa vàng vọt chập chờn trên các chảo đồng treo trên tường bên cạnh lò. Than hồng còn rực cháy trong lò sưởi. Căn phòng lớn yên tĩnh, đầy bóng tối. Scarlett cố căng mắt, căng tai xuyên thấu vào bóng tối. Nàng định quay đi khi nàng nghe một tiếng nói nho nhỏ:
- Cat đau tai.
Ô đội ơn Chúa! Scarlett thầm nghĩ. Bây giờ, mình phải bình tĩnh.
- Mẹ biết, con chó con của mẹ, tiếng động thật khủng khiếp. Con hãy bịt tai lại, mẹ xuống đây. Con đợi mẹ!
Nàng nói giọng khoan thai, như chẳng có gì phải kinh hoàng. Lan can rung lên dưới bàn tay nàng bấu chặt.
- Vâng.
Scarlett ra hiệu. Rhett đi theo nàng xuyên qua hành lang không vội vã. Nàng khép nhẹ cánh cửa sau lưng họ, rồi run bắn người lên.
- Em sợ quá! Em lo chúng nó đem con đi. Hoặc chúng nó làm con đau.
- Scarlett, chúng ta phải nhanh lên, Rhett nói.
Nhìn kìa! Những khung cửa sổ mở toang về phía lối vào đều thấp thoáng ánh đuốc từ xa đang tiến dần đến khu nhà.
- Chạy đi! Scarlett nói.
Qua ánh sáng vàng vọt của bầu trời rực lửa, nàng nhìn thấy gương mặt Rhett cương nghị và quả quyết.
Bây giờ nàng có thể nhìn chàng, trông cậy ở chàng. Cat đã được bảo vệ an toàn. Chàng đưa bàn tay lòn dưới cánh tay nàng như để đỡ nàng lên, vừa siết chặt.
Hai người chạy xuống bậc thềm, qua phòng khiêu vũ. Trên đầu họ, những người anh hùng của Tara như sống động. Hàng cột dẫn đến nhà bếp đều sáng lên và họ nghe vẳng lại từ xa ồn ồn, những tiếng thét phẫn nộ.
Scarlett đóng cửa nhà bếp sau lưng họ.
- Giúp em gài cửa lại! - Nàng nói hổn hển.
Rhett cầm thanh sắt trên tay nàng và gài vào chỗ.
Cat bước ra khỏi bóng tối, bên cạnh lò sưởi.
***
- Ông tên gì!
- Rhett, anh nói giọng khàn khàn.
- Hai người sẽ làm quen nhau sau, Scarlett chen vào.
Bây giờ chúng ta phải đi ra chuồng ngựa. Có một cái cửa ra vườn rau, nhưng tường cao lắm, và em không biết còn cái cửa nào để ra nữa không. Con có biết không, Cat!
- Ta đi trốn à!
- Ừ Kitty Cat, những người gây ra tiếng động khủng khiếp đó muốn làm điều xấu với chúng ta.
- Họ có đá không!
- Có những hòn đá to.
Rhett tìm thấy cái cửa dẫn ra khu vườn rau và nhìn ra ngoài.
- Scarlett, anh có thể đỡ em lên vai anh, như thế em bám lên được đầu tường. Anh sẽ đưa Cat lên cho em sau.
- Được, nhưng có thể có một cái cửa khác. Cat, chúng ta phải đi nhanh lên. Có cái cửa vào ở vách tường không?
- Có!
- Được rồi. Đưa tay con cho mẹ, nào ta đi đến đấy!
- Ra chuồng ngựa à?
- Ừ! Đến đấy, Cat.
- Đi đường hầm tốt hơn.
- Đường hầm nào!
Giọng Scarlett hơi do dự. Rhett trở lại với nàng và đặt tay lên vai nàng.
- Đường hầm dẫn đến chỗ các người nhà. Những người theo hầu thường sử dụng nó, như vậy họ không thể nhìn qua cửa sổ trong lúc ta điểm tâm.
- Thật là kinh khủng. Scarlett nói, nếu tôi biết thế…
- Cat, con chỉ cho chúng ta đường hầm đi, cho mẹ con và cho cả ta, Rhett chen vào. Nếu con không thích cõng, thì chạy ư?
- Nếu chúng ta phải đi gấp, tốt nhất ông nên cõng con. Con không chạy nhanh như ông.
Rhett quì xuống, dang tay, con gái chàng sà vào tay chàng tin cậy. Chàng ôm con vào lòng, thận trọng, để không siết nó quá mạnh.
- Trèo lên lưng ta, Cat, và ôm lấy cổ. Chỉ cho ta phải đi chỗ nào.
- Ta đi qua ống khói và cái cửa mở, đó là cửa ra chỗ giặt giũ. Cửa đường hầm cũng mở. Con mở đấy, để con có thể đi trốn. Mẹ đã đi Dublin mà.
- Scarlett, sau nầy em sẽ giương tròn đôi mắt như thế. Còn giờ thì đến đây. Cat đã cứu cái mạng khốn khổ của chúng ta đấy.
Đường hầm không có cửa sổ cao đóng lưới sắt. Ở đó không có ánh sáng, nhưng Rhett đi rất nhanh, không hề vấp. Tay chàng gập lại, và chàng đặt bàn tay dưới đầu gối Cat. Chàng vừa chạy vừa làm bé nhảy nhảy lên, và bé kêu lên sung sướng.
Chúa ơi, mạng sống chúng ta đang bị đe doạ, thế mà chàng còn chơi trò cưỡi ngựa với con. Scarlett không biết nên cười hay nên khóc. Có bao giờ trong lịch sử có một người mê con cái đến cuồng si như Rhett Butler không nhỉ!
Khi đến nhà ở của các gia nhân, Cat dẫn họ qua cửa mở ra chuồng ngựa. Những con ngựa bị kinh động, chạy tán loạn, hí vang, đạp mạnh vó trong chuồng.
Giữ Cat cẩn thận trong khi em thả ngựa. Scarlett nói với Rhett: nàng còn nhớ như in mẩu chuyện của Bart Morland.
Rhett đặt bé vào cánh tay nàng.
- Em nên giữ bé. Còn anh lo mọi chuyện còn lại.
Nàng trở lại chỗ đường hầm an toàn.
- Kitty Cat, con có thể ở đây một mình một lát trong lúc mẹ đem ngựa lại không?
- Vâng. Một lát thôi. Con không muốn con Ree bị hại.
- Mẹ sẽ đưa nó đến một đồng cỏ thật tốt. Con là cô bé rất dũng cảm.
- Vâng.
Scarlett chạy theo Rhett, họ thả hết ngựa ra, trừ hai con Comet và Bán Nguyệt.
- Phải cưỡi ngựa trần thôi, nàng nói. Em trở lại tìm Cat.
Họ đã thấy đuốc sáng trong nhà. Đột nhiên, ngọn lửa liếm lên một bức màn. Trong khi Rhett vỗ về các con ngựa. Scarlett chạy về phía đường hầm, nàng trở lại bế Cat trên tay. Chàng đã lên lưng con Comet và giữ bờm con Bán Nguyệt chỉ với một tay.
- Đưa Cat cho anh, chàng nói.
Scarlett làm theo và lên lưng con Bán Nguyệt.
- Cat, con chỉ cho Rhett con đường đến khúc sông cạn. Chúng ta sẽ đến nhà Pegeen, như mọi khi, con nhớ không! Sau đó chúng ta có thể theo con đường Adamstown đến Trim. Không xa lắm đâu. Chúng ta sẽ uống trà, ăn bánh ngọt ở khách sạn. Đừng có la cà nhé.
- Con chỉ đường. Em theo sau. Đi nào.
Họ dừng lại bên ngọn tháp.
Cat nói bé mời chúng ta đến nhà bé. Rhett nói với giọng bình thản.
Qua vai nàng, Scarlett nhìn thấy ngọn lửa liếm cả bầu trời. Adamstown cũng bốc cháy. Không còn cách nào chạy trốn nữa. Nàng nhảy xuống ngựa.
- Họ không còn ở xa đâu, nàng nói.
Lúc nầy nàng đã bình tĩnh trở lại: cơn hiểm nguy quá gần kề đến nỗi không làm nàng hốt hoảng nữa.
- Nhảy xuống. Cat, và trèo lên thang dây như một con khỉ đi.
Scarlett và Rhett trèo lên theo bé sau khi đã đuổi các con ngựa phi nước đại dọc theo bờ sông.
- Rút thang dây, nàng nói với chàng. Chúng nó sẽ không còn có thể đuổi theo chúng ta.
- Nhưng như vậy chúng sẽ biết chúng ta ở trên nầy…
Dù sao anh có thể ngăn cản bất cứ kẻ nào vào đây; chúng chỉ có thể lên đến đây từng tên một. Suỵt, anh nghe tiếng chúng nó.
Scarlett bò vào chỗ ở của Cat và ôm bé vào lòng.
- Cat không sợ đâu.
- Im, cưng. Mẹ sợ đến chết đi được.
Cat cười khúc khích và lấy tay che miệng.
***
Tiếng nói và ánh đuốc đến gần. Scarlett nhận ra Joe O Neil, anh thợ rèn:
- Tôi đã chẳng nói rằng chúng ta sẽ giết đến tên người Anh cuối cùng nếu chúng dám mò đến Ballihara sao! Các ông nhìn thấy đầu nó khi tôi giơ tay lên chứ!
- Tôi đã nói với nó! "Nếu mày có một Chúa Trời, còn tao thì không tin, mày hãy sống bằng an với Chúa của mày" và tôi đã cắm cái chĩa vào người đó, như thọc huyết một con heo mập ú vậy.
Scarlett lấy tay bịt hai tai Cat. Chắc bé phải sợ lắm, dù bé vốn khá lỳ lợm. Chưa bao giờ nó ôm sát mình thế nầy. Nàng thì thào nhè nhẹ lên cổ Cat, aroon, aroon và đu đưa con trong vòng tay, như thể những cánh tay là vành của chiếc nôi vững chắc an toàn.
Nhiều giọng nói khác trùm lên giọng của ONeil:
- Bà O Hara đã đứng về phía bọn Anh, tôi đã nói với các ông điều đó từ lâu… Ôi chà, Brenden, tôi đã lầm to khi nói ngược lại… Mày có thấy mụ ta quì gối bên thằng mặc áo veste đỏ không! Bắn chết mụ ấy, như vậy còn quá tốt đấy. Phải treo cổ nó lên… Thiêu sống nó. Như thế tốt hơn. Thiêu sống nó! Cần phải thiêu sống con yêu tinh. Con bé da nâu đã khiến chúng ta phải chịu mọi điều bất hạnh. Nó đã bỏ bùa bà O Hara… Nó đã ếm các cánh đồng, ếm trời mưa… con yêu tinh, con yêu tinh…
Scarlett nín thở. Tiếng nói quá gần, và man rợ: như tiếng gào thét của những loài dã thú. Nàng nhìn rõ đường nét thân hình Rhett, mờ trong bóng tối bên cạnh khoảng trống lòng thòng sợi thang dây, và nàng cảm thấy chàng đang ở tư thế mai phục. Chàng sẽ giết ngay tên đầu tiên nếu nó dám trèo lên, nhưng nếu chàng lộ ra, ai có thể ngăn được một viên đạn! Rhett, Ồ Rhett, hãy thận trọng. Scarlett cảm thấy chan hoà hạnh phúc.
Rhett đã trở lại, chàng yêu nàng.
Đám đông đến bên tháp và dừng lại.
- Ngọn tháp… bọn chúng ở trong ngọn tháp!
Tiếng kêu gợi lại tiếng sủa của bầy chó săn trước cái chết của con cáo. Tim Scarlett tưởng chừng muốn vỡ tung. Rồi nàng nghe tiếng của O Neil nói lớn hơn tiếng những kẻ khác:
- Con mụ ấy không có đây! Xem kìa, cái thang dây còn treo kia…
- Bà O Hara ranh lắm, một tên khác nói, mụ ta muốn lừa chúng mình…
Cả đám xúm lại cãi nhau.
- Danny, leo lên đi, chính mày làm cái thang dây mà, mày biết nó có chắc không… Nhất định rồi, Dave Kenndy, nhưng mày hãy leo lên đi. Vì mày nảy ra ý kiến đó… Con yêu tinh đang nói chuyện với hồn ma ở trên đó… Hồn ma ấy bị treo cổ, mắt nó mở trừng trừng và sẽ xuyên thủng mày cho mà xem… Mẹ tao đã thấy nó đi trong đêm lễ các Thánh, sợi dây thòng lọng kéo sau lưng, làm khô rụng tất cả những gì nó chạm phải… Tao đi khỏi đây thôi, tao thấy một luồng gió ớn lạnh ở sống lưng… Nhưng nếu bà O Hara và con yêu tinh ở trên đó thì sao!… Phải giết chúng nó vì những điều chúng gây ra cho chúng ta… Chết vì đói, có phải cũng tốt như chết thiêu đâu! Lấy đuốc đốt cháy cái thang dây đi, các chàng trai. Con mụ ấy không thể xuống mà không bị ngã gãy cổ!
Scarlett ngửi thấy mùi dây cháy khét, và muốn rú lên vì vui mừng họ đã thoát nạn! Từ giờ không ai còn có thể leo lên nữa. Ngày mai, nàng sẽ bện một sợi dây với những mảnh chăn để trên sàn. Mọi việc đã chấm dứt.
Họ sẽ đi đến Trim vào lúc trời sáng. Họ thoát chết!
Nàng cắn môi để kiềm chế tiếng cười, tiếng khóc, thốt lên tên của Rhett để tận hưởng nó trong thanh quản, nghe tên ấy vang vang trong không khí, nghe tiếng cười, giọng nói của chàng.
Cũng phải mất một thời gian thì tiếng nói, tiếng chân người mới tắt hẳn. Đến lúc đó, Rhett cũng không nói năng gì cả. Chàng đến bên Scarlett và Cat, ôm hai mẹ con và siết mạnh vào người. Thế là đủ. Scarlett ngả đầu trên vai chàng, nàng chẳng còn muốn gì hơn nữa.
Rất lâu sau, khi nàng biết Cat đã đi ngủ say, Scarlett đặt bé nằm xuống và quấn bé trong tấm chăn. Rồi nàng quay sang Rhett, nàng ôm cổ chàng, và môi nàng tìm đến môi chàng.
- Như vậy, chuyện ấy xảy ra thế đấy, nàng thì thầm giọng run rẩy khi nụ hôn vừa dứt. Thưa ông Butler, ông làm tôi suýt đứt hơi.
Tiếng cười nén lại dội trong ngực Rhett; chàng nhẹ nhàng tách mình ra.
- Em tránh xa bé ra. Chúng ta cần nói chuyện với nhau. Giọng chàng trầm và nhẹ không làm cho Cat thức giấc, chàng quấn chặt bé thêm trong một lớp chăn nữa.
- Lại chỗ nầy, Scarlett.
Chàng rời khỏi ổ nằm và đi về phía một cửa sổ. Dáng chàng như chim ưng nổi bật trên nền trời còn rực ánh lửa. Scarlett theo sau chàng; nàng có cảm giác có thể theo chàng đi đến tận cùng trời cuối đất. Chỉ cần chàng lên tiếng gọi. Không ai có cách gọi tên nàng như cách gọi của Rhett.
- Chúng ta sẽ có thể ra khỏi đây, nàng nói, đầy tự tin.
Có một con đường kín đáo đi từ túp lều của bà phù thuỷ.
- Của ai?
- Không phải hẳn là một bà phù thuỷ, ít ra là em không tin như vậy, nhưng dẫu sao điều đó chẳng có gì quan trọng. Bà ấy sẽ chỉ con đường đó cho chúng ta.
Hoặc Cát biết một con đường khác, suốt ngày bé ở trong rừng.
- Có những điều bé không biết chứ!
- Không biết anh là cha nó.
Scarlett thấy quai hàm chàng co thắt lại.
- Một ngày nào đó, anh sẽ đập cho em một trận vì đã không nói cho anh biết điều đó.
- Đáng lẽ em đã nói, nhưng anh đã xoay sở giỏi đến nỗi em không làm được! - Nàng kêu lên. Anh đã li dị trong lúc em nghĩ là không thể li dị được, và trước khi em có thời giờ quay trở lại thì anh đã đi rồi và đã lấy vợ. Em làm thế nào được! Đến đập cửa nhà anh với đứa con bọc trong khăn, như một đứa con gái hư hỏng hay sao? Sao anh lại có thể làm như vậy! Phần anh thật là tồi tệ, Rhett.
- Tồi tệ ư? Sao khi em đi chẳng biết đi đâu, không nói với ai một lời nào! Mẹ anh thật ra lo lắng đến chết đi được cho đến khi dì Eulalie báo cho mẹ biết em ở Savannah.
- Nhưng em đã để lại cho mẹ một phong thư báo tin. Không bao giờ em lại dám làm mẹ buồn lòng. Em tôn kính mẹ.
Rhett cầm lấy cằm nàng, quay lại và giữ gương mặt nàng trong vùng sáng trắng chiếu từ cửa sổ lại. Rồi chàng hôn nàng, ôm nàng trong vòng tay và ghì siết nàng vào lòng.
Thế đấy, mọi chuyện đành bắt đầu trở lại. Scarlett yêu quí, tài tình, nóng nảy, bướng bỉnh, dễ bực mình của anh ơi, em có biết là chúng ta đã từng sống qua tất cả những điều đó không! Những tin tức hụt hẫng, những cơ hội bị bỏ lỡ, những hiểu lầm đáng lẽ không nên có. Phải chấm dứt. Anh đã quá già đối với những tấn bi hài kịch rồi.
Chàng bập môi và tiếng cười chàng lùa vào mái tóc đang sổ tung của Scarlett. Nàng nhắm mắt và nép mình vào ngực chàng. Được ngọn tháp và vòng tay Rhett che chở, nàng có thể buông mình cho nỗi mệt mỏi và niềm khuây khoả. Những giọt nước mắt kiệt sức lăn trên má, bờ vai nhô cao. Rhett ôm nàng sát vào lòng chàng, vuốt ve lưng nàng.
Một lúc sau, chàng siết nàng mạnh hơn, và Scarlett cảm thấy một sinh lực mới, phập phồng, chạy truyền trong huyết quản. Nàng ngẩng mặt lên nhìn chàng, và nàng như chẳng còn lo nghỉ ngơi, lo thận trọng gì nữa trong niềm hoan lạc mù quáng mà nàng cảm thấy khi môi họ gặp nhau. Scarlett đưa tay vuốt mái tóc dày của Rhett, giữ đầu và môi chàng áp vào môi nàng, cho đến lúc nàng vừa mềm nhũn, vừa cảm thấy mạnh mẽ, đầy sức sống. Chỉ có sự lo ngại làm Cat thức giấc mới nén được tiếng rên sung sướng của nàng thoát khỏi lòng ngực.
Khi nụ hôn của họ đã đến mức quá say đắm, Rhett chợt buông nàng ra và đưa bàn tay sần sùi với các khớp trắng bệch ghì chặt bờ đá của khung cửa sổ. Chàng thở mạnh.
- Có những giòi hạn cho sự kiềm chế mình ở người đàn ông, cưng ạ, chàng nói. Điều duy nhất bất tiện hơn bãi cát ẩm ngày trước chỉ là cái nền đá của ngọn tháp.
- Anh nói anh yêu em đi.
Rhett cười.
- Điều gì làm em nghĩ như vậy! Anh đến Ireland trên những chiếc tàu thuỷ ồn ào như vỡ chợ chỉ vì một lẽ duy nhất là anh yêu khí hậu đất nước nầy.
Nàng cười, hai nắm tay đấm đấm vào vai chàng.
- Anh hãy nói anh yêu em đi.
Rhett cầm lấy cổ tay nàng.
- Anh yêu em, cô nàng dữ dội, không thể chịu nổi của anh ạ.
Cái nhìn của chàng chợt đanh lại.
- Và anh sẽ giết tên Fenton bẩn thỉu nếu hắn định cướp em từ tay anh.
- Ô, Rhett, đừng có mà đần độn. Em có yêu hắn đâu. Hắn là một con quỷ ghê tởm. Không có trái tim. Em quyết định lấy hắn vì em không thể có được anh thôi.
Rhett ngước đôi mày lên vẻ hoài nghi, nàng nói tiếp:
- Với lại em cũng thích đến sống ở London… làm bà bá tước… và, bởi vì hắn đã nhục mạ em, nên để trả miếng cho hắn, em cưới hắn và lấy hết tiền của hắn cho Cat.
Trong đôi mắt sẫm của Rhett ánh lên vẻ thích thú.
Chàng hôn tay Scarlett và giữ nó trong tay mình.
- Anh thiếu em quá, chàng nói.
***
Hai người trò chuyện suốt đêm, ngồi bên nhau, tay trong tay, trên nền đá lạnh. Rhett nghe chuyện về Cat không chán, và Scarlett vui sướng kể chuyện, vui sướng vì thấy chàng tràn trề kiêu hãnh. Chàng lưu ý nàng:
- Anh sẽ làm tất cả để con nó yêu anh hơn yêu em!
- Anh không có cơ may đâu, Scarlett nói giọng tự tin. Cat và em, hai mẹ con em hiểu nhau. Nó không để anh làm hư nó đâu.
- Cũng không để anh nuông chiều?
- Ồ, con đã có thói quen đó. Còn em, không bao giờ em không hết lòng nuông chiều nó.
- Để xem. Người ta nói với anh rằng anh biết ganh đua với cánh phụ nữ về điểm nầy đấy.
- Còn con thì nó cũng hơn cánh đàn ông về điểm đó. Một tuần đủ cho nó đưa anh vào tròng. Có một bé trai tên là Billy Kelly và… Ô, Rhett anh đoán thử xem Ashley đã lại cưới vợ. Em đã làm tất cả những chuyện ấy đấy. Em đã cho mẹ của Billy đi Atlanta…
Những mẩu chuyện về nỗi gian truân của Harriet Kelly đưa dần đến tin India Wilkes, cuối cùng đã có được một tấm chồng; còn Rosemary thì vẫn còn là gái già.
- Và cô ta có khả năng cứ ở vậy mãi! Rhett bình phẩm. Cô ấy ở Dunmore, tiêu phí tiền của vào việc khôi phục các mảnh ruộng, và càng ngày càng giống Julia Ashley.
- Cô ấy có hạnh phúc không?
- Phơi phới. Có lẽ cô ấy sẽ đích thân sửa soạn hành lý cho anh nếu điều đó giúp cô ấy bứt được anh ra càng sớm càng tốt.
Scarlett đưa mắt dò hỏi. Phải, Rhett nói, chàng đã rời Charleston. Thật sai lầm nếu tưởng rằng chàng thích thú chuyện đó.
- Anh sẽ trở về đây. Charleston không bao giờ xa rời trái tim của bất kỳ người công dân nào của nó. Nhưng anh về thăm, chứ không về sống ở đấy.
Chàng đã thử nhiều phen, chàng đã tự nhủ rằng chàng cần sự ổn định mà gia đình và tập quán sẽ đem lại. Nhưng cuối cùng, chàng hiểu ra rằng người ta đã xén đôi cánh của chàng, chàng không còn bay nhảy được nữa. Chàng bị đóng chặt xuống mặt đất, làm tù nhân của tổ tiên. Tù nhân của Thánh nữ Cécile, tù nhân của Charleston. Chàng mê say thành phố ấy, ồ, đúng. Vẻ đẹp, vẻ duyên dáng, những luồng gió biển mằn mặn và quá dịu dàng, lòng dũng cảm của nó trước đổ nát và tang tóc. Nhưng bấy nhiêu chưa đủ. Chàng cần trong cuộc đời những thử thách, những rủi may, nhu cầu đột phá, cuộc bủa vây nào đó.
Scarlett thở dài nhẹ nhõm. Nàng ghét Charleston, và nàng chắc rằng Cat cũng vậy. Tạ ơn Chúa, Rhett không có ý định đem mẹ con nàng về đấy.
Nàng nhẹ nhàng nhắc đến Anne. Rhett giữ im lặng một lúc lâu mà nàng tưởng như dài vô tận. Rồi chàng bắt đầu nói với giọng phiền muộn.
- Cô ấy xứng đáng hơn anh, xứng đáng hơn cái mà cuộc đời đã đem đến cho cô ấy. Cô ấy có lòng dũng cảm và một sức mạnh tiềm ẩn làm hổ thẹn tất cả những ai được gọi là anh hùng… Vào lúc ấy, anh gần như phát điên. Em thì đã đi rồi, không ai biết em ở đâu. Anh tưởng em muốn trừng phạt anh, và để trả đũa, để làm cho em thấy rằng chuyện em bỏ đi không làm anh quan tâm, anh đã xin li dị. Thế là mình tự cắt cụt mình.
Rhett nhìn thẳng trước mặt, song chẳng nhìn thấy gì.
Scarlett chờ đợi. Chàng nói thêm là chàng mong mỏi đã không làm điều gì xấu xa với Anne. Chàng đã tự hỏi lòng mình, hỏi ký ức, mà không tìm thấy điều gì cn*ng tỏ chàng đã cố tình làm. Nàng còn quá trẻ, và nàng quá yêu chàng, đến nỗi nàng không thể ngờ rằng, đối với một người đàn ông, sự trìu mến và yêu thương đôi khi chỉ là một cái bóng của tình yêu. Chàng không biết chàng phải chịu trách nhiệm về phần nào. Nàng đã được hạnh phúc. Một sự bất công trắng trợn nhất trên đời là làm cho những người vô tội và đa cảm được hạnh phúc sao lại dễ đến thế một tí xíu cũng đủ.
Scarlett ngả đầu vào vai chàng.
- Làm cho một người được hạnh phúc thật là làm được nhiều lắm chứ, nàng nói. Em chưa hiểu điều đó trước khi sinh Cat. Có nhiều điều em chưa hiểu. Có thể nói em đã học nhiều ở con.
- Em đã thay đổi nhiều, Scarlett ạ. Em đã trưởng thành. Anh phải tập hiểu em, lần nữa.
- Em cũng phải tập hiểu anh - ngắn gọn thế thôi. Em đã không bao giờ biết anh, cho dù chúng ta đã chung sống với nhau. Lần nầy em sẽ làm tốt hơn, em hứa với anh.
- Đừng cố gắng quá, em sẽ làm anh kiệt sức, Rhett cười khúc khích và hôn lên trán nàng.
- Rhett Butler, anh hãy thôi đừng nhạo em nữa. Ồ, mà không, em lại thích thế, cả khi điều đó làm em phát điên lên.
Nàng hít hít không khí.
Trời mưa. Như thế các đám cháy sẽ bi dập tắt. Khi mặt trời mọc chúng ta sẽ thấy còn lại cái gì, bây giờ chúng ta cần ngủ một chút. Vài giờ nữa chúng ta sẽ phải rất bận rộn.
Nàng rúc đầu vào cổ chàng và ngáp.
Trong khi nàng ngủ, Rhett chuyển nàng sang chỗ khác, chàng bế nàng lên tay và đặt nàng xuống để ôm lấy nàng như nàng đã ôm Cat. Cơn mưa dìu dịu xứ Ireland phủ xuống ngọn tháp bằng đá một tấm màn tĩnh mịch và chở che.
***
Bình minh, Scarlett cựa mình tỉnh giấc. Khi mở mắt ra, nàng thấy gương mặt của Rhett, hằn sâu, râu tua tủa, nàng mỉm cười. Rồi nàng vươn vai.
- Em đau nhừ khắp người! Nàng rên và nhíu vầng trán. Em đói chết đi được.
- Rất hợp lý, tên em là phụ nữ. Rhett thì thầm. Dậy đi em, tình yêu của anh, em làm anh gẫy chân mất.
Hai người thận trọng đi đến chỗ Cat nằm. Ở đó, tối om, nhưng họ nghe con ngáy bình yên.
- Nó ngủ miệng mơ khi nó trở lưng. Scarlett cắt nghĩa. Đứa bé nầy có nhiều tài năng đấy.
Scarlett cố nén tiếng cười. Cầm tay Rhett, nàng kéo chàng đến một khung cửa sổ. Cảnh tượng mở ra trước mắt họ thật nặng nề. Hàng chục cột khói bốc lên từ khắp các hướng, vấy bẩn bầu trời hồng dịu. Mắt Scarlett đẫm lệ.
Rhett ôm chặt nàng.
- Chúng ta có thể xây dựng lại tất cả, em yêu.
Nàng chớp chớp hàng mi để cố nén không oà khóc.
- Không, em không muốn. Cat ở Ballihara không an toàn, và cả em nữa. Em không bán nó, đó là đất của dòng họ O Hara, và em cũng không bỏ rơi nó. Nhưng em không muốn có thêm một Toà nhà lớn khác, hoặc một thành phố khác. Những người anh họ của em sẽ tìm được nông dân để cày cấy. Người Ireland luôn yêu mến đó, dù có đốt phá, bắn giết. Cha em đã nói với em rằng, đối với mọi người Ireland, đất như một người mẹ. Nhưng đây không còn là nhà em nữa. Có lẽ chưa bao giờ là nhà em, nếu không sao em lại quá ham muốn đi Dublin, đến các cuộc tiếp tân, các cuộc đi săn… em không biết đâu là nhà em, Rhett ạ. Ngay cả ở Tara em cũng không thoải mái.
Chàng cười giòn giã trước vẻ sửng sốt của Scarlett.
- Em ở với anh là em ở nhà em, Scarlett ạ, em không nhận ra điều đó hay sao! Nhà chúng ta, đó là cả thế giới. Chúng ta không phải là những người chỉ gắn liền với một tổ ấm, một mảnh đất. Chúng ta là những người phiêu lưu, giang hồ, đột phá trùng vây. Không có thử thách, chúng ta chỉ sống có một nửa. Chúng ta đi khắp nơi và càng ở chung lâu với nhau, chúng ta càng "ở nhà ta". Nhưng chúng ta sẽ không cố định ở đâu cả, em cưng ạ. Điều đó tốt cho ai khác chứ không phải cho chúng ta.
Chàng nhìn nàng, khóc môi run run, bộc lộ niềm thích thú:
- Scarlett, em hãy nói anh nghe sự thật vào buổi sớm ngày đầu tiên của cuộc sống mới giữa đôi ta. Em có yêu anh bằng tất cả trái tim em không, hay là đơn giản em chỉ muốn anh vì em không thể có được anh!
- Rhett, anh nói gì ghê rợn thế! Em yêu anh với tất cả trái tim em và yêu anh mãi mãi.
Trước khi trả lời câu hỏi của chàng, nàng có một thoáng ngập ngừng mà chỉ Rhett mới nhận biết. Chàng ngửa đầu ra sau và cười rú lên.
- Em yêu quý cả anh, anh thấy cuộc đời đôi ta sẽ chẳng bao giờ còn buồn phiền nữa. Anh bắt đầu nó chậm quá.
Một bàn tay nhỏ xíu, cáu bẩn kéo quần chàng, Rhett nhìn xuống.
- Cat sẽ đi với ông, bé nói.
Chàng bồng bé lên, đôi mắt sáng rỡ vì xúc động.
- Thưa bà Butler, anh nói với Scarlett, bà đã sẵn sàng chưa! Vòng vây đang đợi.
Cat cười khoái trá. Bé nhìn Scarlett với đôi mắt thấp thoáng những bí mật được chia sẻ.
- Cái thang dây cũ ở dưới đống chăn của con, mẹ ạ. Bà Grainne đã bảo con cất giữ đó.