Hậu Đình Hoa

Chương 2: Phượng Tê điện




“Tích nhi! Thường Đức!” Cảnh Nguyên đế hô lớn, muốn làm vậy để hai người kia có thể chú ý mà nhìn về phía y.
Nhưng Liễu Tích và Thường Đức vẫn như trước mặt đối mặt trò chuyện, một cái cũng không nhìn đến Cảnh Nguyên đế bên này.
Này…… Đây là chuyện như thế nào? Cảnh Nguyên đế từ trên giường ngồi dậy, muốn xuống giường đi chất vấn hai người. Nhưng khi ngồi dậy thì mới phát hiện sự tình không thích hợp.
Cảnh Nguyên đế cảm giác xương cốt của thân thể nhẹ bẫng, cúi đầu thì phát hiện thân thể mình đúng là trong suốt. Y kinh hãi nâng tay chạm vào thân thể, cũng không nghĩ là toàn bộ bàn tay lại có thể xuyên qua thân thể!
Cảnh Nguyên đế ngốc lăng nửa ngày, nghiêng ngả lảo đảo xuống giường. Khi xuống giường vừa nghiêng người lại khiến y thấy được một màn càng không thể tưởng tượng, y thấy mình đang nhắm mắt nằm ở trên giường! Cảnh Nguyên đế cúi đầu đứng nhìn chính mình đang nằm ở trên giường, trong đầu đột nhiên nhớ tới vài truyền thuyết quỷ thần trong dân gian.
Truyền thuyết nói rằng con người đều có hồn phách, một người sau khi chết hồn phách sẽ rời khỏi thân thể ra ngoài. Gọi là ly hồn.
Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ nói như vậy là y đã chết rồi sao? Cảnh Nguyên đế trong lòng hoảng hốt, lại nhìn kỹ thân thể của mình, cảm thấy không đúng.
Tuy rằng y vẫn hôn mê bất tỉnh như trước nhưng sắc mặt hồng nhuận, ngực cũng có nhịp tim phập phồng, điều này rõ ràng y vẫn còn sống.
Nhưng hôm nay việc này là thế nào? Vì sao hồn phách của y lại rời thân thể được?
“Bẩm quý phi, Liễu Tể tướng cầu kiến.” Đang lúc Cảnh Nguyên đế nghi hoặc khó hiểu, thì một tiểu thái giám từ ngoài tiến vào, đi đến trước mặt Liễu Tích cúi đầu bẩm báo.
Liễu Tích gật gật đầu, hắn nói: “Cho vào!”
Tiểu thái giám nhận được lệnh đi ra ngoài truyền lời, một lát sau cha của Liễu Tích là Liễu Hàn Lâm đi vào tẩm điện.
“Tham kiến quý phi.” Liễu Hàn Lâm đi đến trước mặt Liễu Tích cúi đầu hành lễ. Liễu Hàn Lâm tuy là Tể tướng nhưng thấy phi tần của Hoàng Thượng vẫn phải thỉnh an.
“Phụ thân, ngài mau đứng dậy.” Liễu Tích vội vàng đưa tay nâng Liễu Tể tướng.
“Hoàng Thượng còn chưa tỉnh sao?” Liễu Tể tướng thăm dò nhìn về phía Cảnh Nguyên đế đang nằm ở trên giường.
“Hồn phách” của Cảnh Nguyên đế đang đứng bên cạnh giường thấy thế nhanh chóng tiến lên một bước, kỳ vọng Liễu Tể tướng có thể nhìn thấy y. Nhưng hi vọng của y lại thất bại, Liễu Tể tướng vội vàng liếc nhìn, sau đó tầm mắt liền dời đi, hắn nói: “Còn chưa tỉnh lại.”
Liễu Tích gật đầu.
“Hôm nay không phải đã bảo thái y xem qua sao, thái y nói thế nào? Có nói Hoàng Thượng khi nào có thể tỉnh lại không?” Liễu Tể tướng hỏi.
“Thái y cũng tra không ra nguyên nhân bệnh, chỉ nói Hoàng Thượng bị ngoại thương không nặng lắm, nhưng không biết vì sao vẫn hôn mê bất tỉnh, có lẽ là khi té ngựa đụng vào đầu. Thái y nói nếu thật sự như vậy, Hoàng Thượng có lẽ rất nhanh sẽ tỉnh lại, hoặc là ……” Liễu Tích ngậm miệng, không nói hết câu, mà dường như không dám tiếp tục nói.
Liễu Tể tướng lại nhìn về phía Cảnh Nguyên đế đang nhắm mắt nằm trên giường, trên mặt thần tình biến ảo khó đoán.
“Phụ thân, chuyện triều chính như thế nào rồi?” Liễu Tích mở miệng cắt đứt suy nghĩ của Liễu Tể tướng.
“Ta còn có thể khống chế được tình hình.” Liễu Tể tướng thu hồi tầm mắt đang nhìn trên người Cảnh Nguyên đế.
Cảnh Nguyên đế lúc này mới từ trong việc “ly hồn” kinh hãi phục hồi tinh thần, y cũng không biết mình đã mê man bao lâu, việc triều chính may mà có Liễu Tể tướng giúp đỡ, thật không uổng phí y ngày thường coi trọng hắn.
Cảnh Nguyên đế còn không rõ chân tướng sự việc, nên vì có Liễu Tể tướng giúp y xử lý triều chính mà đắc chí.
“Tích Nhi, ta còn có chính sự chưa xử lý hết, con phải lưu ý mà chiếu khán Hoàng Thượng, ngài ấy tỉnh lại phải lập tức thông tri cho ta.” Liễu Tể tướng có thâm ý khác đưa mắt nhìn Liễu Tích, rồi cáo từ xoay người ly khai.
“Thường Đức, ta cũng về cung nghỉ ngơi trước, nếu Hoàng Thượng có dấu hiệu thức tỉnh, ngươi phải lập tức phái người thông tri cho bản cung.” Sau khi Liễu tể tướng rời đi Liễu Tích cũng không lưu lại nhanh chóng phân phó Thường Đức liền trở về tẩm cung của mình.
“Liễu Tích!” Cảnh Nguyên đế thấy thế rất mất hứng, ngày thường Liễu Tích đối với hắn hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ, nhưng mà hôm nay hắn còn nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh mà hắn lại dám về tẩm cung nghỉ ngơi.
Còn có vài phi tần khác nữa làm thế nào mà không một người ở trước giường hầu hạ y chỉ lưu lại một mình Thường Đức canh giữ ở đây. Xem ra sau khi y tỉnh dậy phải chỉnh đốn lại hậu cung cho tốt mới được.
Cảnh Nguyên đế không biết Liễu Tích ra lệnh cấm làm quấy nhiễu Hoàng Thượng nghĩ ngơi, nên ngay cả Hoàng Hậu Thẩm Thanh cũng không thể đến thỉnh an Cảnh Nguyên đế, càng miễn bàn đến các phi tần khác.
Liễu Tích không có đủ tinh lực thời thời khắc khắc canh giữ bên cạnh Cảnh Nguyên đế, hắn ta lại lo lắng khi Cảnh Nguyên đế tỉnh lại nhìn thấy các phi tần khác chiếu cố y, nếu việc như vậy sảy ra thì đối với hắn rất bất lợi, hắn ta có thể bị thất sủng, cho nên ra lệnh cấm không cho bất cứ ai đến thỉnh an.
Lúc này Cảnh Nguyên đế oán giận thì oán giận, nhưng bởi vì còn bị vây ở trạng thái “Ly hồn” căn bản là cái gì cũng làm không được.
Cảnh Nguyên đế muốn hồn phách trở lại trong thân thể nên dùng hết sức hướng trên thân thể mà lao vào, nhưng hồn phách cùng thân thể dù có thế nào cũng không dung hợp được.
Sau mấy lần thử tới thử lui Cảnh Nguyên đế chán nản bỏ cuộc, xem ra hôm nay cũng chỉ có thể duy trì tình trạng như vậy.
Cảnh Nguyên đế nhìn Thường Đức đứng ở bên giường vừa không thể trao đổi, cũng làm không được cái gì, nên y đành phải bước ra phía ngoài cung tản bộ.
Bởi vì đang ở trạng thái là hồn phách, nên thân thể nhẹ nhàng, khi di chuyển so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, nên Cảnh Nguyên đế rất nhanh ra khỏi tẩm cung của mình.
Cảnh Nguyên đế đưa mắt nhìn bốn phía, quay đầu liền nhìn thấy Phượng Tê điện gần kề Cảnh Dương điện, nơi đó là tẩm cung của Hoàng Hậu Thẩm Thanh.
Lúc này đã vào đêm nhưng Phượng Tê điện cũng không phải một mảnh tối đen, còn mơ hồ lộ ra ánh sáng, xem ra Thẩm Thanh chưa đi vào giấc ngủ, Cảnh Nguyên đế liền đi đến Phượng Tê điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.