Thế tử phi trốn đi, Tần vương phủ phái người đuổi theo, người đuổi theo Khương Lộ Dao, còn không kịp nói chuyện, đã bị Dương Gia Bảo sai người đánh, Dương Gia Bảo nói:
- Chủ tử của các ngươi còn muốn hại biểu tẩu thế nào nữa? Có thể buông tha biểu tẩu được không? Biểu tẩu chảy nhiều máu như vậy đã rất đáng thương, các ngươi muốn bức tử biểu tẩu sao?
- Thế tử phi, nô tài không dám, là vương gia muốn người trở về, vương gia nói…
- Dám khi dễ khuê nữ của ta, cho dù vương gia các ngươi không nói, ta cũng sẽ tới cửa tìm hắn!
Khương nhị gia dựa theo ước định chạy tới, khí phách hăng hái đánh hạ nhân của Tần vương phủ chạy vắt giò lên cổ:
- Dao Dao, đừng sợ, phụ thân mang ngươi về phủ, có phụ thân ở đây, không ai dám hại ngươi. Dao Dao…Phụ thân tới rồi.
Khương nhị gia bế Khương Lộ Dao đang hôn mê bất tỉnh từ trong nhuyễn kiệu ra ngoài, đi về hướng Vĩnh Ninh hầu phút.
Bá tánh vây xem nhìn thấy sắc mặt thế tử phi tái nhợt, hơi thở mỏng manh, cùng với làn váy nhiễm huyết, liền cảm thấy đồng tình, đáng thương cho thế tử phi.
Nghiêm túc mà nói, Tần vương nhất mạch lừa hôn, nhưng vì Tần vương không biết chuyện hoán tử, Khương gia cũng không thể truy cứu, chuyện lừa hôn không cần nói tới, nhưng Tần vương phủ vẫn luôn đuối lý với Vĩnh Ninh hầu phủ.
Thật không ngờ Tần vương phi cùng thái phi vì một chút chuyện nhỏ mà trách móc nặng nề thế tử phi dù nàng đang mang thai, Tần vương phi còn muốn khiến thế tử phi sinh non, muốn thế tử gia tuyệt tự mới cam tâm…
Quả thực phát điên rồi.
Nhân gia bình thường còn đối xử tốt với nhi tức có thai, ai cũng không dám dùng quy củ trách móc nặng nề nhi tức có thai, rốt cuộc huyết mạch gia tộc mới là chuyện quan trọng nhất.
Tần vương phủ lại làm ngược, trách móc nặng nề nhục mạ thế tử phi…
Nếu Khương nhị gia có thể nhịn xuống, thì hắn đã không phải là Khương nhị gia.
Đừng nói Khương nhị gia, đổi lại là phụ thân khác cũng sẽ cầm gạch tới cửa, nào có thân gia nào không có nhân tính đến như vậy? Nghĩ ngoại gia không có ai sao?
Nếu Vĩnh Ninh hầu nịnh bợ Tần vương phủ, đương nhiên sẽ là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Trên thực Vĩnh Ninh hầu không hiển hách bằng Tần vương nhất mạch, nhưng Vĩnh Ninh hầu thế tử được thánh sủng, giao hữu rộng rãi, đồng thời Vĩnh Ninh hầu là người duy nhất còn tồn tại trong là tam đại danh soái, ở trong quân đội có địa vị cao.
Vĩnh Ninh hầu phu nhân là Gia Mẫn quận chúa, là biểu muội của hoàng thượng, là người rất có địa vị.
Nghiêm túc mà nói Vĩnh Ninh hầu có tài nguyên không thể kém hơn Tần vương mấy năm gần đây nội liễm điệu thấp.
Vĩnh Ninh hầu nhất định sẽ không cho qua dễ dàng.
_______________________________________
- Dao Dao, không sao chứ?
- Không sao.
- Á.
Khương Lộ Dao bị Gia Mẫn quận chúa đánh một cái, nàng cúi đầu xoắn vạt áo:
- Tổ mẫu.
- Chơi, chơi, có ai giống như ngươi lấy nhi tử trong bụng ra chơi? Có thể đừng chơi như vậy được không? Người có thân thể không tốt có thể bị ngươi hù chết.
Gia Mẫn quận chúa lại hung hăng chọt trán của Khương Lộ Dao:
- Ngươi nha, khi nào mới có thể không cần âm mưu quỷ kế?
- Là các nàng bức ta, chẳng lẽ ta cam chịu cho các nàng khi dễ? Các nàng làm mùng một, không cho ta làm mười lăm sao? Như vậy mới công bằng.
Khương Lộ Dao ngã vào lòng Gia Mẫn quận chúa:
- Người không biết các nàng đáng hận đến thế nào đâu, không chỉ tính kế ta, còn buộc A Trạch gánh tội thay, A Trạch đã đủ đáng thương, bọn họ còn không có tâm tư quan ái A Trạch. Ta chỉ quá tức giận mà thôi, còn A Trạch…Hắn muốn rời khỏi Tần vương phủ, ta không muốn yên lặng rời đi, phải để thế nhân biết các nàng vô sỉ thế nào.
- Dao Dao…
- Người thường nói, lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn? Rõ ràng bọn họ có lỗi với A Trạch, dựa vào cái gì mà bắt A Trạch thừa nhận bêu danh.
Khương Lộ Dao bất bình nói:
- A Trạch khiến người ta đau lòng, tổ mẫu, ta chưa từng hối hận gả cho hắn, cũng không biết…Tâm duyệt hắn.
Gia Mẫn quận chúa ôm Khương Lộ Dao:
- Được rồi, được rồi, ta nói một câu, ngươi liền nói trăm câu, ngàn câu, ta nhìn thấy, ngươi không bị thiệt thòi, nhưng về sau không được lăn lộn như thế.
- Về sau chỉ còn ta cùng A Trạch, đương nhiên cuộc sống sẽ rất tốt đẹp. Ta mua tòa dinh thự bên cạnh Vĩnh Ninh hầu phủ, làm hàng xóm với tổ mẫu.
- Nằm mơ, ta không cho ngươi dọn đến bên cạnh.
- Người không thích ta sao?
- Nói bậy.
Gia Mẫn quận chúa lắc đầu nói:
- Ngươi nên suy xét thể diện của hắn, hắn là người làm đại sự, dọn đến bên cạnh nhạc gia sẽ bị người khinh thường, hắn cũng không phải chuế tế?
- Ta cũng không có dọn về ngoại gia? Không phải ở phủ bên cạnh sao?
- Kia cũng không được! Ngự sử trong triều đình không có chuyện gì làm cũng có thể sinh sự, A Trạch quyền bính càng nặng, càng phải cẩn thận mới được.
- Dao Dao…
Triệu Đạc Trạch xông vào, Gia Mẫn quận chúa nói:
- Ngươi đừng hoảng hốt, nàng không có chuyện gì.
Thấy Khương Lộ Dao an ổn, Triệu Đạc Trạch thở dài nhẹ nhõm, bỗng nhiên nghĩ đến, Dao Dao không có chuyện gì, có phải hài tử có chuyện?
Hắn cũng không cố kị Gia Mẫn quận chúa, trực tiếp ôm Khương Lộ Dao, ngồi ở một bên, bàn tay cẩn thận vuốt ve bụng Khương Lộ Dao, là nhô lên, nhi tử còn ở đây, không phải ảo giác, không phải ảo giác.
Gia Mẫn quận chúa đứng dậy nhường không gian riêng tư cho bọn họ.
Gia Mẫn quận chúa vì Khương Lộ Dao mà cao hứng, lại có chút chua xót, không có nhi tử nối dõi, là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời Gia Mẫn quận chúa.
Cũng may…Cũng may còn có hắn, Gia Mẫn quận chúa ngẩng đầu, Vĩnh Ninh hầu đứng ở trong viện, Vĩnh Ninh hầu đang nhéo lỗ tai của Khương nhị gia, mắng to:
- Ngươi cứ nghe lời khuê nữ của ngươi đi, hai người các ngươi cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám làm!
Vĩnh Ninh hầu nghe Khương nhị gia kể lại mọi chuyện xảy ra, hắn vừa tức lại vừa giận, hắn đường đường là danh tướng sao lại dưỡng ra nhi tử cùng tôn nữ chuyên sử dụng mánh khóe?
Hay là gen di truyền của hắn không tốt?
Quỷ kế âm hiểm, không biết xấu hổ như thế cũng nghĩ ra được?
Khương nhị gia nhếch miệng:
- Mẫu thân.
Vĩnh Ninh Hầu nghe thấy câu này, liền buông lỏng tay, Khương nhị gia lập tức lẻn ra sau lưng Gia Mẫn quận chúa:
- Người xem, người xem, phụ thân khi dễ ta! Nương a, người mau giúp nhi tử đi.
- Khương lão nhị, ngươi còn cần mặt mũi không? Ngươi đã bao lớn? Mau lại đây cho ta.
- Phụ thân, đừng nóng giận.
Khương nhị gia rung đùi đắc ý đứng sau lưng Gia Mẫn quận chúa:
- Người không đau ta, thì có nương đau ta.
Lúc nãy trong lòng Gia Mẫn quận chúa tiếc nuối chua xót, lúc này đã không còn sót lại chút nào, cho dù Khương nhị gia không phải thân sinh của nàng, cũng không khác thân sinh là bao.
Khương nhị gia thiệt lòng xem nàng như mẫu thân mà hiếu thuận, có ăn ngon, có thứ tốt luôn nghĩ đến nàng.
Tuy nàng có ánh mắt thưởng thức cùng khẩu vị chênh lệch rất lớn với Khương nhị gia, mỗi lần Khương nhị gia hiếu kính đồ vật, đều khiến Gia Mẫn quận chúa dở khóc dở cười, nhưng nàng lại vì một nhà nhị phòng mà trôi qua ngày tháng vui sướng phong phú.
Nhìn Vĩnh Ninh hầu la hét dạy dỗ nhi tử, nhị phu nhân thường theo nàng đi chùa miếu dâng hương.
Lúc nàng cãi nhau với Vĩnh Ninh hầu, Khương nhị gia luôn đứng về phía nàng, chọc Vĩnh Ninh hầu tức giận đến thở hổn hển, cũng không thể làm gì.
- Được rồi, hầu gia.
Gia Mẫn quận chúa giống thường ngày tới giúp Khương nhị gia nói chuyện:
- Ngươi cứ tức giận như vậy, không sợ sẽ dọa hài tử sao?
- Hắn là hài tử? A, ngày mai hắn còn tính đi Tần vương phủ đại náo.
- Người thật hiểu nhi tử.
Khương nhị gia từ trong cổ tay áo lấy ra quyển sách, run rẩy một chút:
- Dao Dao đã ghi danh mục các nơi mà vương phủ kiếm bạc mua bán, ngày mai ta phải đi tìm Tần vương để thu bạc.
Vĩnh Ninh hầu vỗ trán, khổ bức cực kỳ, về sau về dưới suối vàng nếu gặp phải lão Tần vương cùng Dương Soái, hắn nên giải thích thế nào?
Tần vương phủ có này nọ đều bị Khương nhị gia lấy đi rồi, Vĩnh Ninh hầu thầm than thở, hai người này xuống tay vừa chuẩn lại vừa hận.
Gia Mẫn quận chúa nói:
- Nếu đã đến nước này, cũng không thể để bọn họ được ưu việt, đem nước bẩn hắc lên người A Trạch cùng Dao Dao.
- Ai, ta sợ hoàng thượng…
- Ngày mai ta tiến cung.
- Ta cũng đi.
Vĩnh Ninh hầu cầm tay Gia Mẫn quận chúa, chấp nhất nói:
- Ta đi cùng nàng, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng nữa.
Gia Mẫn quận chúa dở khóc dở cười, Vĩnh Ninh hầu có tính tình cũng đủ sầu người, nàng đã một bó tuổi, hoàng thượng còn có phần tư tâm sao?
Chỉ là, nếu hắn nguyện ý cùng đi, liền đi, đỡ phải trở về còn phải giải thích với hắn.
Dựa theo lời Dao Dao nói, Vĩnh Ninh hầu tuyệt đối thuộc về muộn tao.
( Yul: Muộn tao là bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.)
_______________________________________
Tần vương đang ở thư phòng chờ kết quả, ai ngờ lại nháo ra cục diện thế tử phi nhiễm huyết trốn đi.
Tần vương vừa tức lại vừa bực, không dám thế nào với thái phi, Tần vương tán Tần vương phi hai cái tát:
- Hồ đồ, hồ đồ! Sao ngươi dám xuống tay hại thế tử phi? Ngươi không biết nàng có thai?
Hay là Tần vương phi giả vờ hiền huệ?
Tần vương phi ủy khuất buồn bực, nàng khóc nói:
- Vương gia trách ta? Ngươi trách ta? Thiếp không có hại thế tử phi, hết thảy đều là thế tử phi Khương thị hãm hại, lúc ấy thái phi cũng ở đó, người không tin thiếp thì đi hỏi thái phi đi, thiếp có chạm vào thế tử phi hay không?
- Ngươi y thuật cao siêu, cái gì mà làm không được?
- Dù là thần y cũng phải dùng dược, dùng châm, sao có thể nắm tay thế tử phi, nàng liền sinh non.
Tần vương phi là y nữ không sai, nhưng nàng cũng là người, không phải thần tiên, tùy tiện dùng mấy ngón tay, thế tử phi liền sinh non, nếu nàng có bản lĩnh này, còn cần phải lao lực như vậy sao?
Đã sớm thu thập Triệu Đạc Trạch cùng Khương thị.
Thái phi biết mình gây rắc rối, thái phi dùng phương pháp gia truyền là giả vờ hôn mê bất tỉnh, đem mọi chuyện giao cho Tần vương cùng Tần vương phi, chờ thái phi tỉnh lại, chuyện phiền lòng này đó sẽ kết thúc, thái phi vẫn có thể an ổn làm Tần vương thái phi.
Tần vương bực bội phủi tay:
- Ngươi nói xem, hiện tại phải làm sao bây giờ? Không cần phải đoán, Khương nhị gia nhất định sẽ tới vương phủ, chuyện vật liệu đá còn chưa giải quyết, A Trạch đi tới Khương gia, nhìn dáng vẻ của hắn sợ là không định trở lại, hiện giờ thanh danh của Tần vương nhất mạch… Đã vứt hết xuống đất.
- Vương gia vẫn nên nói rõ ràng cùng Khương nhị gia cho thỏa đáng.
Tần vương phi lau nước mắt:
- Còn thế tử gia, người là phụ thân của hắn, hắn không thể vĩnh viễn ở lại Vĩnh Ninh hầu phủ.