Cô nghe vậy lại càng bất an, vội la lên:“Đưa di động cho tôi, Tiểu Bạch, tôi cho rằng chúng ta vẫn nên thông báo cho Thần Võ thì hơn, chẳng may Thần Võ lọt vào tay Cao Đạc……”
“Vậy vừa khéo, hắn ta có thể giúp tôi dụ rắn ra khỏi hang, để tôi xem có tất cả bao nhiêu con rắn.” Phương Dạ Bạch lẩm bẩm nói nhỏ.
Nhậm Hiểu Niên nhíu mày, đột nhiên có chút tức giận vì mình chưa bao giờ thực sự hiểu anh, cô đưa tay cướp lại di động của mình, tức giận nói:“Anh không muốn giúp anh ấy, nhưng tôi không thể để mặc kệ.”
Nói xong, cô đang định ấn nút gọi, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa, khẽ cười nói:“Không được đâu! Không thể gọi cho anh ta!”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, ngẩn người.
Hàn Đan thướt tha đi vào, cười thực quyến rũ nhưng trong tay lại cầm một khẩu súng.
“Hiện giờ không thể làm phiền Thần Võ, anh ta đang tập trung lái xe đuổi theo Cao Lục, không tiện nghe điện thoại.”
“Hàn Đan…… Không phải anh cũng đuổi theo Cao Lục rồi sao? Sao lại……” Cô trợn mắt nhìn hắn ta, vẻ mặt sợ hãi.
“Dù có là bạn cũng đánh không chống lại được sự hấp dẫn của tiền tài. Hừ, Cao Đạc quả nhiên lợi hại, có thể biến người Thần Võ tin cậy nhất thành cơ sở ngầm của ông ta.” Phương Dạ Bạch lạnh lùng nói.
“Sao có thể?” Cô quả thực không thể tin, Thần Võ rõ ràng đã nói Hàn Đan là bạn tốt của anh.
“Tôi nghĩ, là anh cố ý để Cao Lục lái xe đi ra ngoài, dụ Thần Võ đi, đúng không? Khốc Khắc nhất định cũng đã bị anh giải quyết, tất cả bảo vệ và vệ sĩ của xưởng thuốc cũng bị anh đưa đi hết rồi……” Phương Dạ Bạch nhàn nhạt nói.
Hàn Đan nhìn anh, hơi nhíu mày:“Ai! Tôi ngay từ đầu đã rất ghét anh, khó trách Thần Võ cũng luôn đề phòng anh. Anh đúng là thằng nhóc tâm cơ siêu nặng lại gian xảo.”
“Anh lại vì tiền mà phản bội Thần Võ? Sao anh có thể làm như vậy? Anh không phải bạn tốt của Thần Võ sao?” Nhậm Hiểu Niên vừa sợ vừa tức, không nhịn được mắng to.
“Mỗi người đều có nhu cầu khác nhau, tôi cũng hết cách rồi!” Hàn Đan nói như thể mình rất bất đắc dĩ.
“Anh……” Nhậm Hiểu Niên tức giận đến run rẩy.
“Quên đi, Hiểu Niên, đừng nóng giận, tức giận với những chuyện đã xảy ra rồi thật vô nghĩa.” Phương Dạ Bạch vỗ vỗ tay cô.
“Ha ha, không sai, nói hay lắm. Đúng vậy, tức giận, giãy dụa đều vô dụng, ngoan ngoãn đi theo tôi đi! Cao tiên sinh đang chờ hai người.” Hàn Đan bước lên lấy di động khỏi tay cô.
Cô giận dữ trừng hắn ta.
“Còn có anh, Phương Dạ Bạch, đưa di động của anh ra đây. Thần Võ đã từng nói anh là cao thủ máy tính máy móc, tuyệt đối không thể để anh chạm tay vào bất cứ sản phẩm điện tử nào.” Hắn lại quay sang Phương Dạ Bạch, vươn tay.
Phương Dạ Bạch nhíu hàng lông mày nho nhỏ, lấy di động từ trong túi quần, đưa qua.
Hắn cười lạnh cầm lấy, phát hiện chiếc di động kia dường như không giống di động bình thường cho lắm. Đang lúc hắn cảm thấy không ổn, một dòng điện cực mạnh dọc theo tay lan ra toàn thân hắn. Hắn bị điện giật run lên một cái, toàn thân cứng đờ ngã xuống.
“Mày……” Hắn trừng lớn hai mắt, kinh hãi hối hận thì đã muộn.
Phương Dạ Bạch nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên với hắn, sau đó nhân cơ hội kéo Nhậm Hiểu Niên đang ngẩn ngơ về phía thang máy.
Hàn Đan không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chạy trốn, tức giận đến chửi ầm lên:“Phương Dạ Bạch! Mày là thằng nhóc chết tiệt.”
Ngay từ đầu, Cao Lục đã là gián điệp.
Nhưng vì sao anh lại không phát hiện?
Rõ ràng đã điều tra, rõ ràng đã xác nhận thân thế của cô, vì sao còn có sai sót? Vì sao không điều tra ra cô có liên quan đến kẻ đứng sau kế hoạch Thủ Tuế?
Nam Cung Thần Võ cắn răng trừng mắt nhìn Cao Lục đứng phía trước, nắm chặt nắm đấm. Khi bị dẫn vào biệt thự, trong lòng anh tràn ngập lửa giận không thể đè nén.
Cuối cùng, cuối cùng anh lại là người bị lợi dụng, bị Cao Lục nhìn như đơn thuần này xoay mòng mòng!
Cô có thể lừa được anh, đúng là giỏi diễn!
Chết tiệt…… Đúng là giỏi diễn!
Trong biệt thự trang hoàng xa xỉ khí phái, vàng và ngọc bích lấp lánh, hơn nữa không gian rộng hơn anh nghĩ nhiều. Bên trong có sân, sảnh, anh bị đưa vào một phòng thí nghiệm rộng lớn ở sân sau. Sau khi đi vào sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
Thực hiển nhiên, anh sắp trở thành vật thí nghiệm của người nào đó.
Mà càng làm anh giật mình là bên trong cũng có một bộ máy do cha Nhậm Hiểu Niên nghiên cứu chế tạo!
Dụng cụ giống như đúc, còn anh bị cách ly sau một bức tường thủy tinh trong suốt!
“Thật đúng là con gái ngoan của ta! Đã mang được con cá ta muỗn về……”
Một giọng nói già nua khàn khàn vang lên, anh quay lại nhỉn, có chút ngẩn ra.
Hai y tá áo trắng đẩy xe lăn, trên xe lăn là một ông lão cái khô gầy quắt queo, già yếu, cả người cắm dây truyền dịch, đầu chẳng còn lại mấy sợi tóc, cả người như bị mất nước héo rút nhỏ như trẻ con, vừa quỷ dị vừa đáng sợ.
Lão già nhìn như có thể ‘thăng thiên’ bất cứ lúc nào này chính là kẻ đứng sau “Kế hoạch Thủ Tuế”? Cũng là cha của Cao Lục sao?
Lão già vẫy tay với Cao Lục, Cao Lục liền đi thẳng đến đó, sau đó đứng bên cạnh lão ta giống như tượng đá.
“Cao Lục, làm tốt lắm, con đã mang được cá về.”
“Vâng, con đã mang cá về rồi.” Cao Lục trả lời như người máy.
Nam Cung Thần Võ nhíu mày, thực sự cảm thấy cô có vấn đề, bộ dáng vô tình không biểu cảm rất kỳ quái.
“Xin chào, Nam Cung Thần Võ, lần đầu gặp mặt, ta tên Cao Đạc.” Lão già gù người ngồi trên xe lăn, nói chuyện cũng yếu ớt nhưng đôi mắt lại sắc bén như đao.
“Cao Đạc? Ông chính là người bỏ vốn tài trợ tiến sĩ Nhậm?” Anh nhíu mày. Lấy tuổi của Cao Lục cô không thể nào có một người cha già đến mức này.
“Cậu cảm thấy ta nhìn rất kỳ lạ sao?” Cao Đạc nở nụ cười, cái miệng móm mém như hố đen.
Nam Cung Thần Võ lạnh lùng nhìn ông ta, chợt giật mình hiểu ra, nói:“Ông bị…… hội chứng Werner!”
Cao Đạc nheo đôi mắt đầy nếp nhăn, nói:“Cậu cũng biết à…… Đúng rồi, cậu học y.”
Anh kinh ngạc. Anh đã từng nghe nói đến bệnh này, đó cũng là một bài toán khó mà y học hiện nay chưa chữa được.
“Căn bệnh này bắt đầu từ năm ta hai mươi tuổi. Mới đầu còn không rõ ràng, nhưng đến hơn ba mươi tuổi, ta mới giật mình thấy ta khác những người khác, chẳng những biến chất rất nhanh, thậm chí còn không thể sinh dục……” Cao Đạc nói nhỏ lại cực kỳ thong thả.
“Không thể sinh dục? Vậy Cao Lục thì sao? Không phải cô ta là con gái ông sao?” Anh nhìn Cao Lục, hừ lạnh.
“Nó là ngoài ý muốn……” Cao Đạc liếc Cao Lục một cái, cười nói:“Đến năm ngoái ta mới biết được, bạn gái đầu tiên khi ta hai mươi tuổi không cẩn thận đã có thai, nhưng sau một cuộc cãi cọ chúng ta đã chia tay, cô ấy không nói cho ta biết mình đã có thai, lén nuôi nấng đứa bé…… Hai mươi mấy năm qua…… Ta lại không hề biết ta có một đứa con gái!”
“Ông hai mươi tuổi đã có Cao Lục? Vậy ông chưa đến năm mươi tuổi?” Anh kinh hãi hô nhỏ.
“A…… Cậu quả nhiên thực thông minh, phản ứng cũng nhanh. Không sai, năm nay ta mới bốn mươi chín tuổi, nhưng bề ngoài của ta lại giống lão già chín mươi tuổi.” Cao Đạc âm trầm nói.
[1] Hội chứng Werner (được đặt theo tên nhà khoa học đầu tiên đã tìm ra nó) hay còn gọi là chứng bệnh già nhanh, rối loạn lão hóa sớm. Triệu chứng bệnh rất dễ phát hiện, người bệnh trẻ tuổi khỏe mạnh bình thường sau một thời gian ngắn có thể bị biến thành một người già nua hoặc già hơn hàng chục tuổi so với bình thường.
Người bị hội chứng này vẫn phát triển bình thường cho đến tuổi dậy thì. Ở tuổi thiếu niên sự phát triển không còn bình thường. do đó, bệnh nhân thường có vóc dáng thấp. Bệnh thường xuất hiện điển hình ở độ tuổi từ 20 trở lên gồm các triệu chứng như: tóc xám và rụng dần, giọng ồm, da mỏng và khô. Một số bệnh nhân bị bệnh có khuôn mặt giống chim, nhiều bệnh nhân có cánh tay và cẳng chân rất nhỏ nhưng thân hình to ra do sự tích mỡ ở vùng bụng.
Cuối cùng anh cũng đã hiểu vì sao Cao Đạc lại tài trợ cho kế hoạch Thủ tuế của tiến sĩ Nhậm, bởi vì “cải lão hoàn đồng” đối với lão ta mà nói là chuyện cấp bách cỡ nào.
“Vì lão hóa rất nhanh nên ta mới tìm đến tiến sĩ Nhậm. Luận văn ‘Trường sinh bất lão’ của ông ta làm ta nhen nhóm một tia hi vọng. Cho nên ta tìm tới ông ta, cùng hợp tác với ông ta. Ông ta yêu cầu một mình bí mật thí nghiệm, chuyển về Đài Loan, không muốn bất kỳ ai quấy rầy. Ta đồng ý với ông ta, sau khi tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa thì bắt đầu “Kế hoạch Thủ tuế” của chúng ta……”
Hẳn là tiến sĩ Nhậm cũng không tin tưởng Cao Đạc nên mới trốn về Đài Loan làm thí nghiệm? Hừ, tuy họ hợp tác hai bên với nhau nhưng vẫn để chừa đường lui, không ai tin đối phương.
Nam Cung Thần Võ hừ lạnh trong lòng.
“Ta không hạn chế tiền bạc tài trợ cho tiến sĩ Nhậm, luôn hy vọng ông ta có thể giúp ta tìm lại tuổi trẻ nhanh hơn.” Cao Đạc nói xong, gương mặt vốn nhăn như yêu ma đột nhiên trầm xuống,“Nhưng…… Kế hoạch lại bị lỗi. Ta cứ tưởng rằng mình có thể nhận được tin vui, không ngờ lại nhận được một tin tức làm người ta kinh sợ…… Tiến sĩ đột nhiên chết…… Chỉ để lại ba người…… Biến thành trẻ con bảy tuổi!”
Nam Cung Thần Võ nhíu mày, anh rất ghét bị người ta gọi là trẻ con.
“Về mặt thí nghiệm kế hoạch Thủ tuế xem như thành công, bởi vì các cậu thật sự trẻ lại…… Nhưng quan trọng là tiến sĩ Nhậm đã làm gì vào hôm đó? Rốt cuộc ông ta làm thế nào? Làm gì với bộ máy đó? Tất cả đều không có tư liệu để lại, ông ta không để lại tư liệu gì mà đã chết rồi. Ta đầu tư nhiều thời gian và tiền bạc như vậy mà chẳng nhận được gì. Tuy mỗi lần ta đều nhận được báo cáo thí nghiệm của ông ta, cũng phục chế bộ được một bộ máy laser giống vậy, nhưng nhân viên nghiên cứu của ta làm thí nghiệm mấy trăm lần đều vô dụng, vô dụng!” Cao Đạc kích động cánh tay khô nhỏ run rẩy.
“Tiên sinh, hãy bình tĩnh, cơ thể của ông sẽ chịu không nổi.” Một y tá vội vàng an ủi lão.
Nam Cung Thần Võ hừ lạnh nói: “Cho nên, ông cho rằng tiến sĩ Nhậm giấu bí mật nào đó nên trốn một bên xem xem ba người chúng tôi giải quyết thế nào?”
“Không sai, ba người các cậu, một là thiên tài y học, một là chuyên gia sinh vật học, còn lại là một cao thủ máy tính, năng lực và trình độ của các cậu chắc chắn sẽ giỏi hơn nhân viên nghiên cứu của ta mấy chục lần. Cho nên, ta muốn chờ xem, bởi vì ta tin các cậu không thể lớn lên nhất định còn sốt ruột hơn ta.”
“Nhưng ông không ngờ lần này lại chờ đến năm năm.” Anh châm chọc.
Cao Đạc muốn há miệng chờ sung, kết quả lại là công dã tràng.
“Đúng, năm năm không hề có kết quả. Ta đã chờ đến sốt ruột, các cậu lại không có chút tiến triển nào. Cậu là thiếu gia của tập đoàn Nam Cung, Nhậm Hiểu Niên là người thừa kế duy nhất của tiến sĩ Nhậm, còn có Phương Dạ Bạch con út của Phương gia – thiên tài máy móc nổi tiếng khắp nước Mĩ…… Bằng ba người các cậu, lại vẫn không thể giải được câu đố tiến sĩ Nhậm để lại.” Cao Đạc phản bác lại.
Sắc mặt anh trầm xuống, Cao Đạc thật sự đã tìm hiểu hết mọi chuyện của họ rồi.
“Tiến sĩ chết lúc đang thí nghiệm thật sự là chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ tiến sĩ có sống lại cũng không tìm ra được nguyên nhân.” Anh lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, cho nên ta quyết định, sau khi phí phạm gần mười năm trời quý báu của mình, ta quyết định lấy hết mọi thứ của ta về, kể cả bộ máy của tiến sĩ và cả ba người các cậu…… đám yêu đồng biến hình.” Cao Đạc chỉ vào anh.
Yêu đồng biến hình?
Cách gọi đáng ghét này làm anh nổi giận.
“Nếu chúng tôi là yêu đồng thì ông chính là lão yêu quái. Cao Đạc, ông cho rằng với năng lực của ông thì có thể tìm ra lời giải sao?” Anh nham hiểm cười lạnh.
Mắt Cao Đạc chợt lóe lên, cái miệng đen móm mém nhếch lên một nụ cười tà ác:“Đương nhiên có thể, chỉ cần có vật thí nghiệm cuối cùng ta cũng sẽ tìm ra đáp án…… Huống hồ, ta đã nắm trong tay cách cậu biến hình thế nào rồi, chỉ cần kích thích hormone một chút……”
Sắc mặt anh khẽ thay đổi nhìn về phía Cao Lục, chắc chắn cô đã đưa hết số liệu cho Cao Đạc rồi!
Nhớ lại lúc Phương Dạ Bạch nghi ngờ cô, anh vẫn nói đỡ hộ cô……
Đột nhiên sự tức giận vì bị phản bội trần ngập lồng ngực, anh đi nhanh đến chỗ Cao Lục, hét to:“Cô là đồ đàn bà đáng chết! Cô dám lừa tôi!”
Hai tên to con mặc đồ đen bên cạnh lập tức vặn tay anh, đè anh lại.
Anh không chịu nổi cơn giận, cao giọng gầm thét:“Cô nói đi! Cao Lục! Đừng có giả câm vờ điếc với tôi, Cao Lục! Cao Lục!”
Nhưng Cao Lục vẫn ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng hét của anh, không, phải nói cô làm như không thấy mọi thứ xung quanh, chỉ đứng giống như tượng đá.
“Ha ha…… Cậu có hét to cỡ nào cũng vô dụng thôi Nam Cung Thần Võ, con bé không nghe thấy người khác nói gì đâu, giờ con bé chỉ phản ứng với tiếng nói của ta thôi.” Cao Đạc cười đắc ý.
Anh ngẩn ra, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, hoảng sợ nói:“Thôi miên? Chẳng lẽ…… Ông thôi miên cô ấy?”
“Ha ha, nhóc, cậu phản ứng ất nhanh nhạy! Chẳng trách con gái ta lại thích cậu.” Cao Đạc vươn tay kéo lấy tay Cao Lục, yêu thương vuốt ve.
Tuy Cao Đạc là cha của Cao Lục, nhưng nhìn động tác này, nhìn Cao Lục hiền lành ngoan ngoãn không phản kháng vẫn làm anh không vui vẻ gì.
“Rốt cuộc ông đã làm gì với cô ấy?” Anh cắn răng tức giận nói.
Hóa ra vừa rồi Cao Lục trở nên kỳ lạ lại lạnh lùng, tất cả đều vì bị thôi miên!
“Ta chỉ khiến con bé nghe lời chút thôi, để con bé không cãi lại mệnh lệnh của ta……” Gương mặt già nua của Cao Đạc nhăn lại vì cười càng có vẻ quỷ dị hơn.
“Cô ấy không phải là con gái của ông sao? Đã vậy cần gì phải dùng đến thủ đoạn này?” Anh không hiểu. Ngay cả con gái của mình mà cũng thôi miên sao? Còn thôi miên đến tận bây giờ?
“Bởi vì con bé ngu ngốc! Ta vốn tưởng rằng ta chỉ còn lại một mình, nhưng năm ngoái ta gặp Cao Lục qua lời giới thiệu của hiệu trưởng trường đại học, mời con bé làm kiểm tra đồ phổ gien. Kết quả kiểm tra này lại phát hiện ra ta và con bé là cha con. Ta vừa mừng vừa sợ, vô cùng vui vẻ, nhưng con bé lại sợ hãi, thậm chí còn muốn chạy trốn khỏi ta.”
Nam Cung Thần Võ nghe vậy liền sửng sốt. Tìm thấy cha đẻ, Cao Lục không những không vui mà còn sợ tới mức muốn chạy trốn?
“Con gái ta thật ngốc, ta muốn để lại mọi thứ cho nó nhưng nó lại không muốn ở cùng ta, càng không đồng ý nghe chỉ thị của ta lẻn vào xướng thuốc Nam Cung. Con bé vẫn sợ và ghét ta, lại còn định lén trốn đi, tránh không gặp mặt, hừ! Thật hư……” Cao Đạc hừ lạnh.
Không biết vì sao, nghe Cao Đạc nói như vậy, oán hận và tức giận của anh với Cao Lục trong nháy mắt đều tan hết.
Điều này chứng tỏ cô bất đắc dĩ, cô không lừa anh, cô vẫn là cô gái nhiệt tình, cẩu thả, mơ màng, lại đặc biệt mềm lòng.
Là Cao Lục mà anh biết!
“Con bé phải biết, đã là con gái của ta thì không được rời khỏi ta. Cho nên ta bắt con bé về, theo dõi nó, nhốt nó trong nhà một tháng, để con bé ngày nào cũng làm bạn với ta, tán gẫu với ta, ăn cơm với ta……” Cao Đạc cười kì dị.
Tim anh siết lại, gần như có thể tưởng tượng lúc ấy Cao Lục sẽ sợ hãi bất lực tới mức nào.
Tên biến thái Cao Đạc này, Cao Lục chắc chắn đã rất hối hận khi tìm thấy người cha như vậy.
“Khi ấy đúng là lúc ta chuẩn bị đối phó với cậu, Cao Lục chắc chắn là người thích hợp nhất. Con bé đơn thuần, hồn nhiên, không có tâm cơ, lại là chuyên gia nghiên cứu gien. Ta tin, chỉ cần có người nhắc đến con bé, cậu nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, vội vã giải mã hiện tượng hoàn đồng.” Cao Đạc nói đến đây, cố ý tạm dừng.
Nam Cung Thần Võ bỗng rùng mình.
Đúng, anh đã nghĩ đúng, ngay từ đầu Cao Lục chỉ là con mồi, mà người khiến anh sập bẫy là……
Hàn Đan!
Lúc tán gẫu, người đã “vô tình” nhắc tới một tiến sĩ nghiên cứu gien có công trình nghiên cứu phát triển đồ phổ gien ở một trường đại học chính là thư ký của anh, cũng chính là người bạn tốt nhất của anh……
“Hàn Đan là người của ông?” Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Cao Đạc.
“Cậu ta là một công cụ rất tốt.”
“Ông……” Anh tức giận đến run rẩy, nhưng ngay sau đó nhớ ra Phương Dạ Bạch và Nhậm Hiểu Niên còn đang ở trong xưởng thuốc, sắc mặt đột nhiên trắng xanh.
Chẳng lẽ Tiểu Bạch và Nhậm Hiểu Niên đã rơi vào tay Hàn Đan rồi?
Khốc Khắc đâu? Có lẽ đã sớm bị xử lý, mà lúc này chỉ sợ cả xưởng thuốc đã bị đưa đi hết rồi……
“Con người chỉ cần có dã tâm, dục vọng là có thể khống chế được rồi. Thứ Hàn Đan muốn, ta đều có thể cho cậu ta. Cho nên chúng ta luôn hợp tác rất vui vẻ.”
Luôn? Điều này có nghĩa là Hàn Đan và Cao Đạc đã biết nhau từ rất lâu rồi?
“Thứ Hàn Đan muốn tôi có thể cho, tiền tôi cho cậu ta cũng không ít –” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhưng cậu ta muốn nhiều hơn, hơn nữa quan trọng nhất là cậu ta muốn thắng cậu. Cậu ta không chịu được chuyện cậu mãi mãi là thứ nhất, mà cậu ta chỉ có thể là thứ hai.”
Anh ngẩn ngơ. Là vì tự tôn sao?
Chỉ vì điều này? Vì điều này mà phản bội anh?
“Con người cậu quá kiêu ngạo tự phụ, lại tự cho mình là đúng, vĩnh viễn không nhìn thấy nỗi đau của người khác nên mới bị phản bội.” Cao Đạc đùa cợt nói.
Nam Cung Thần Võ tức giận, mắt nhìn chằm chằm vào lão mãi mà không nói gì.