“Chúng ta sẽ lấy nơi này làm căn cứ, tiến hành chính thí nghiệm của chúng ta. Tôi cũng sẽ phục chế lại hệ thống kiểm tra gene của Cao Lục. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải nghiên cứu lại toàn bộ bước đi trình tự thí nghiệm của tiến sĩ Nhậm năm đó thật kĩ.”
Cao Lục thầm kinh hãi, tiểu quỷ này thật khủng bố! Chẳng những có thể xâm nhập vào máy tính của hãng hàng không mà còn có thể phục chế lại hệ thống đồ phổ gene của cô? Sao anh ta làm được?
“Nhưng năm năm nghiên cứu trước kia của chúng ta chưa bao giờ thành công!” Nhậm Hiểu Niên lo âu.
Cô lo lắng bởi vì Cao Lục đã từng giúp cô kiểm tra lại gene và phát hiện ra gene của cô vẫn đang từ từ hoàn đồng!
Không phải thay đổi đột ngột nhưng tốc độ hoàn đồng cũng khó nắm bắt.
“Không, khi đó chúng ta đã bỏ sót một điểm quan trọng…”Nam Cung Thần Võ nói.
“Điểm quan trọng gì?” Cô hỏi.
“Nguồn điện.” Phương Dạ Bạch nói tiếp.
Nam Cung Thần Võ nhìn anh, trong lòng hơi khó chịu.
Anh ghét kẻ ngu ngốc, nhưng càng ghét những người thông minh giống anh hơn.
“Nguồn điện sao?” Nhậm Hiểu Niên rùng mình.
Quả đúng là như vậy, ngày đó lúc thí nghiệm của cha xảy ra sự cố cũng là lúc điện lực không ổn định, dây dẫn bốc cháy ….
“Đúng vậy, khi đó Thần Võ lớn lên cũng do dây điện bị cháy.” Cao Lục nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của “ông chủ” Nam Cung Thần Võ chính là lúc nguồn điện không ổn định.
“Nhưng nếu mấu chốt nằm ở dòng điện vậy phải cần điện lực bao nhiêu mới có thể làm cho chúng ta trở lại như cũ sao?” Nhậm Hiểu Niên nói ra nghi ngờ.
“Cái này phải không ngừng thử thì mới biết được.” Phương Dạ Bạch thở dài.
“Vậy phải tốn thêm bao nhiêu năm nữa? Lại năm năm? Hay mười năm?” Nhậm Hiểu Niên kích động hỏi.
“Chắc hẳn cũng không lâu lắm đâu. Theo dáng vẻ cuối cùng của Cao Đạc tôi có thể khẳng định dòng điện chính mà điểm mấu chốt. Chỉ cần điểu chỉnh được cường độ thích hợp chúng ta nhất định sẽ trở về bộ dáng ban đầu.” Nam Cung Thần Võ nói.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ cuối cùng trước khi chết của Cao Đạc, Cao Lục không khỏi sợ hãi.
Thi thể cháy đen kia giống hệt trẻ con…
Cô lo lắng nhìn Nam Cung Thần Võ, rất sợ anh cũng sẽ biến thành như vậy.
“Chúng ta… Thực sự có thể trở về bộ dáng ban đầu sao? Trở về hai bảy tuổi?” Nhậm Hiểu Niên lo sợ bất an.
Phương Dạ Bạch nhìn Nam Cung Thần Võ lại nhìn cô, khuôn mặt bảy tuổi của anh hiện lên chút phức tạp không hợp tuổi.
Trở về bộ dáng ban đầu…
Đúng vậy, hiện tại cái bọn họ theo đuổi đã không còn là “Trường sinh bất lão” hay “Trẻ mãi không già”. Bọn họ chỉ muốn trở về như lúc đầu, chỉ hy vọng có thể trở về hình dáng thực sự của họ…
“Sẽ, tôi cam đoan.” Anh bình tĩnh trả lời cô.
*****
“Thì ra anh thích Nhậm Hiểu Niên đến vậy.”
Tiểu Ngũ nhìn Phương Dạ Bạch. Anh đang tập trung gắp đầu đạn găm trong cánh tay rô bốt của cô.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp cùng cánh tay rô bốt kia không hề ăn khớp, nhưng chủ tớ hai người đều đã sớm quen, không cảm thấy kì dị.
“Ừ.” Phương Dạ Bạch lên tiếng.
Vẻ mặt trầm ổn chín chắn hoàn toàn không hợp với bề ngoài bảy tuổi.
“Nhưng cô ấy đã kết hôn rồi.” Cô lại nói.
“Ừ.”
“Hơn nữa cô ấy không yêu anh.”
“Ừ.”
“Vậy mà anh vẫn yêu cô ấy sao?”
“Ừ.”
“Vì sao?”
Cuối cùng Phương Dạ Bạch cũng gắp được viên đạn ra, xác định tay của cô đã có thể co duỗi bình thường mới ngẩng đầu lên nhìn cô. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú đáng yêu anh hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa và tò mò nghiên cứu.
“Trước kia cô không hỏi “vì sao”.”
Không tò mò, không nghi vấn, không lắm miệng. Anh nhớ rõ đây là thiết lập anh đã cài vào chip nhân tạo cấy trong đại não của cô.
Nhưng cô bây giờ lại xuất hiện những bệnh trạng không nên có.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ chip trong hạch não của cô có vấn đề?
“Tôi không thể hỏi sao?” Cô tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, không thể.” Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của cô. Bên trong không có vẻ suy nghĩ phức tạp, xem ra cô chỉ đang thẳng thắn nói lên nghi vấn mà thôi.
Nhưng, điều quan trọng là tại sao cô lại có nghi vấn?
Là anh cho cô chỉ số IQ quá cao nên cô bắt đầu học cách suy nghĩ tìm hiểu sao?
Hay là do máy có vấn đề?
“Đã biết.” Tiểu Ngũ hoàn toàn không quan tâm đến việc không có câu đã lời.
“Duỗi tay cô ra xem.” Anh ra lệnh.
Cô duỗi thẳng cánh tay phải, co duỗi năm ngón tay, tất cả rất bình thường.
“Tay đã ổn rồi.”
“Còn đầu? Đầu có sao sao?” Anh vẫn nhìn cô.
“Đầu? Đầu tôi không sao.” Cô nhẹ ấn vào đầu, nghiêm túc nói.
“Tôi lại cảm thấy đầu của cô có trục trặc.” Anh hừ một tiếng.
“Có sao?” Cô lại hỏi.
“Cô hôm nay hơi lạ đấy, Tiểu Ngũ.” Anh cau mày, cô lại có thể hỏi ngược lại anh!
“Xin yên tâm, tôi rất khỏe.” Tiểu Ngũ cũng không cảm thấy mình kì lạ ở chỗ nào.
Anh lại nhìn cô một cái mới nói: “Nếu cô thấy có chỗ nào không ổn nhất định phải nói cho tôi biết.”
“Vâng.” Cô cung kính gật đầu.
“Lúc này bọn họ ở lại đây, tất cả đều phải cẩn thận. Nhớ kĩ, nhiệm vụ chính của cô là bảo vệ Hiểu Niên.” Anh nghiêm túc dặn dò.
“Tôi hiểu.” Tiểu Ngũ tự biết, bảo vệ Nhậm Hiểu Niên là nhiệm vụ quan trọng nhất của cô lúc này.
Trước kia, người cô bảo vệ là Phương Dạ Bạch, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào đối với Phương Dạ Bạch, tính mạng của Nhậm Hiểu Niên còn quan trọng hơn bản thân anh.
Tình cảm này dường như bắt đầu từ sau khi anh biến thành trẻ con. Theo anh mười năm, mọi thay đổi của anh Tiểu Ngũ đều nhìn thấy.
Ban đầu tất cả tâm tư của Phương Dạ Bạch đều tập trung vào máy móc. Anh mang cô đến Đài Loan cũng chỉ vì muốn điều tra về kế hoạch Thủ Tuế của tiến sĩ Nhậm Thiệu Kiên. Không ngờ, một lần thí nghiệm ngoài ý muốn đã biến Phương Dạ Bạch hoàn đồng thành đứa trẻ bảy tuổi!
Vì thế Phương Dạ Bạch ở lại, cùng Nhậm Hiểu Niên sống chung năm năm.
Cô cũng ở lại, duy trì khoảng cách nhất định, luôn bảo vệ anh trong năm năm.
Phương Dạ Bạch thường xuyên liên lạc với cô bằng máy tính hoặc di động. Người luôn nói đến công việc anh lại bắt đầu nói về Nhậm Hiểu Niên.
Không nói cô ấy như thế này như thế nọ, thậm chí cũng chưa bao giờ nói đến chữ thích, nhưng vẫn thường xuyên nhắc đến cô ấy.
Năm trước, lúc cô hộ tống Phương Dạ Bạch bị Nam Cung Thần Võtấn công về Mỹ, anh luôn lo lắng cho Nhậm Hiểu Niên. Sau đó còn phái cô đến Đài Loan bảo vệ Nhậm Hiểu Niên từ xa.
Cô luôn ở bên bảo vệ Nhậm Hiểu Niên như vậy, chẳng qua Nhậm Hiểu Niên không biết đến sự tồn tại của cô mà thôi.
Không biết có một người đàn ông vì cô, luôn luôn phái người âm thầm bảo vệ cô.
Tiểu Ngũ đã từng nghiên cứu, loại hành vi này của Phương Dạ Bạch chính là yêu.
Nhưng cô không thể giải thích được đây là loại cảm giác gì.
Yêu một người không thể yêu mình, cũng không thuộc về mình, có ý nghĩa gì chứ?
Phương Dạ Bạch cất cái nhíp đi, sắp xếp lại hộp dụng cụ, tiếp tục nói:
“Tuy rằng tôi tạo ra rất nhiều tin tức giả đánh lạc hướng hội khoa học nhưng anh trai tôi cũng không phải loại dễ bị lừa. Nơi này không thể ở lâu, nếu xảy ra chuyện gì…?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Bọn họ có biết cũng sẽ không đến đây, không phải sao?” Tiểu Ngũ đột nhiên cắt ngang lời anh.
Anh dừng mọi động tác lại, nhìn cô chằm chằm.
“Anh hẳn là đã bàn bạc kĩ lưỡng mọi chuyện cùng phu nhân rồi, đúng không? Giao chuyện này cho anh xử lí, để anh giải mã bí mật “hiện tượng hoàn đồng”, không ai được tham gia vào. Chuyện đánh lạc hướng truy binh vừa rồi cũng chỉ là lừa đám người Nhậm Hiểu Niên mà thôi.” Cô giống như đang cầm sách đọc nói ra toàn bộ suy nghĩ trong đầu.
Trong ánh mắt của Phương Dạ Bạch lóe lên một tia lạnh thấu xương, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh trở nên cực kì nghiêm túc.
Sao cô có thể biết được chuyện này?
Quả thực giữa anh và mẹ anh đúng là có hiệp nghị. Anh sẽ phá giải bí mật của “Hoàn đồng”, nhưng người của “Tứ Phương” cùng hội khoa học tuyệt đối không được đến quấy nhiễu, cũng không được phép gây tổn hại cho Nhậm Hiểu Niên.
Đó là lí do tại sao anh cả của anh mới phái người ra diễn trò, để cho anh dễ dàng mang Nam Cung Thần Võ và Nhậm Hiểu Niên đến nơi này.
Nhưng hiệp nghị này anh chưa từng nói cho Tiểu Ngũ.
“Cô… Sao cô lại cho là như vậy?” Anh cố ý hỏi thăm.
“Tôi chỉ đoán rằng chắc hẳn anh sẽ làm như vậy.” Vẻ mặt của Tiểu Ngũ vẫn đờ đẫn như bình thường.
“Cô đoán?” Anh hơi giật mình.
“Đúng vậy.”
“Cô… bây giờ có thể đoán được ý nghĩ và tâm tư của tôi?” Anh không thể không kinh ngạc, bởi vì hạch não nhân tạo điều khiển sự tò mò và suy đoán của Tiểu Ngũ. Nói cách khác, cô không thể chủ động đoán tâm tư của người khác, cô chỉ nghe theo mệnh lệnh của anh.
“Không phải tôi đoán suy nghĩ của anh mà đó là kết quả phân tích của tôi.” Cô giải thích.
Phương Dạ Bạch lại ngớ ra.
Tự cô phân tích? Vậy chứng tỏ chip nhân tạo anh cấy trong đầu cô đã mất hiệu lực rồi sao? Cô bắt đầu có tính tự chủ?
Có lẽ, đã tới lúc cô cần được sửa chữa rồi.
“Kết quả phân tích của cô không sai, nhưng chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật. Thần Võ là người rất đa nghi, không thể để cho anh ta sinh nghi được.” Anh cũng không gạt cô, nói thẳng.
“Vâng.”
“Tốt lắm, tôi muốn ngủ, sáng mai thức dậy sẽ nghiên cứu kỹ bộ máy kia.” Anh hắt xì một cái, bộ dáng giống như một đứa trẻ bảy tuổi buồn ngủ.
Tiểu Ngũ đi đến giúp anh sửa sang lại giường một cách rất tự nhiên.
Anh chui vào trong chăn, nằm nghiêng người trên giường, nhắm mắt lại.
Hai người giống như một đứa trẻ và bảo mẫu.
Lúc cô đang muốn tắt đèn, anh đột nhiên mở miệng nói: “Cô muốn biết vì sao tôi thích Nhậm Hiểu Niên không?”
Cô dừng tay, nhìn anh.
Anh mắt nửa nhắm nửa mở, ánh mắt dịu dàng giống như ngọn đèn kia vậy.
“Cô ấy hồn nhiên, ấm áp. Là một cô gái hoàn toàn không có tâm cơ, ở cùng với cô ấy rất thoải mái…” Giọng nói non nớt lại bộ lộ tình cảm quyến luyến của một người đàn ông trưởng thành.
Thoải mái? Tiểu Ngũ thử tưởng tượng ra tính từ này, nhưng cô không thể.
Hoặc nên nói là, cô không thể hiểu nổi.
“Tôi luôn muốn ở bên cô ấy, hai chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau… nhưng, cô ấy lại yêu Dịch Hành Vân…” Anh tiếp tục giống như đang nói mơ.
Tiểu Ngũ lẳng lặng lắng nghe. Từ trước đến nay cô luôn là thính giả duy nhất của anh.
“Ánh mắt của cô ấy không bao giờ nhìn thấy người luôn ở bên cô ấy là tôi, lại chỉ thấy được người đàn ông đột xa lạ nhiên xông vào nhà… Tình yêu đúng là khó nắm bắt!” Anh hừ nhẹ.
“Thứ luôn ở bên mình bởi vì quá gần nên sẽ có điểm mù. Cho nên chúng ta không thể nhìn thấy được, cũng không biết quý trọng.” Cô đột nhiên thốt lên.
Phương Dạ Bạch ngẩn ra, mở mắt nhìn cô.
“Từng nhìn thấy trên mạng, do một nhà văn viết.” Cô giải thích.
“Có lẽ là vậy! Tôi và Hiểu Niên thật sự rất gần gũi, gần đến mức bỏ lỡ nhau. Vì thế, chưa kịp trở thành người yêu mà đã trở thành người thân rồi.” Anh lầu bầu.
Người yêu? Người thân? Có gì khác nhau? Cô không hiểu.
“Cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa cảm nhận được tình yêu của tôi. Tôi mới đầu còn tưởng rằng cô ấy quá chậm chạp, nhưng khi biết người cô ấy yêu là Dịch Hành Vân, yêu đến mức có thể khiến cho cơ thể mình tự lớn lên, tôi thực sự rất kinh ngạc… Tình yêu mãnh liệt như vậy, lại có thể giấu sâu trong thâm tâm Hiểu Niên! Tôi vốn không thể nào chấp nhận được nhưng lần đó cô ấy hôn mê suốt tám tháng, lại chỉ vì Dịch Hành Vân gọi tên cô ấy liền tỉnh dậy! Lại có thể trở về hình dáng hai mươi sáu tuổi và giữ được cho tới bây giờ…”Anh chua chát nói.
Sức mạnh của tình yêu, thực sự lớn đến vậy sao?
Thế thì tại sao tình cảm của anh dành cho Hiểu Niên, lại không thể khiến cho thân thể của anh biến đổi?
“Lần đó, là do anh buộc Dịch Hành Vân phải nhớ lại tên cô ấy. Nếu anh không làm như vậy, có lẽ bây giờ cô ấy sẽ không ở bên Dịch Hành Vân.” Tiểu Ngũ nhớ tới tình cảnh ngày đó, Phương Dạ Bạch vốn cố ý.
Anh giật mình kinh ngạc, ngồi dậy lạnh lùng nhìn cô.
Cô mặc dù không có biểu cảm, nhưng ánh mắt… rất thẳng thắn.
“Cô quan sát thật tỉ mỉ!” Anh hơi mỉa mai.
“Rất xin lỗi, tôi chỉ nói ra những gì tôi nhìn thấy thôi.” Cô xin lỗi, nhưng vẻ mặt chẳng có gì thay đổi.
Anh nhíu mày như ông cụ non, rồi lại thở dài: “ Đúng vây! Cô thấy tôi tấn công Dịch Hành Vân, nhưng cô chắc chắn sẽ không hiểu vì sao tôi phải làm như vậy.”
Cô không hiểu. Đẩy người phụ nữ mình yêu thương về phía đàn ông khác, sau đó mới âm thầm đau khổ, thật kì lạ.
“Thay vì thấy cô ấy mãi mãi ngủ say như đã chết, tôi thà rằng thấy cô ấy tỉnh dậy vui vẻ hơn.” Anh nở một nụ cười gượng ép hoàn toàn không hợp với gương mặt một đứa trẻ bảy tuổi.
“Cho nên, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được sao?”
“Đúng.”
“Ngay cả mình đau khổ cũng không sao?”
Anh không trả lời.
Chính mình đau khổ cũng không sao?
Đương nhiên là có sao, cho đến tận bây giờ, lúc nhìn Hiểu Niên cùng Dịch Hành Vân bên nhau, anh vẫn vô cùng ghen tị.
Thậm chí, chỉ cần nghĩ tới giờ phút này Hiểu Niên và Dịch Hành Vân đang ở trong căn phòng khác ôm nhau ngủ, tim anh cũng đau đớn.
Nhưng ngoại trừ chịu đựng, đau buồn, còn có thể làm gì được? Trong đầu anh không phải chưa từng nghĩ tới chuyện giết Dịch Hành Vân, nhưng nếu tình yêu chỉ cần cướp đoạt là trở thành của mình thì nó cũng đã không khiến nhiều người đau khổ như vậy.
“Chỉ cần Hiểu Niên được vui vẻ, sống một cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc, tôi có thể quên đi sự đau thống này.” Anh bất đắc dĩ than thở.
Nhìn vẻ mặt đầy cô đơn của anh, Tiểu Ngũ đột nhiên đưa tay ra vỗ về bờ vai anh.