Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 287: Ảo giác




Tuy ở trạng thái Pháp Luân Chiếu Minh Triệu Vô Cực có thể giữ được bản thân ở trạng thái tốt nhất không hề bị cảm giác trên khó chịu trên cơ thể quấy nhiễu quá nhiều đạt tới trạng thái tâm linh thanh tịnh đồng thời tốc độ tu luyện trên diện rộng tăng lên, nhưng như thế cũng không có nghĩa là hắn có thể hoàn toàn tránh khỏi tất cả mọi hiệu ứng bất lợi phát sinh trong quá trình tu luyện.
Triệu Vô Cực tuy chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng hắn từ nhỏ luyện võ cơ thể sớm phát triển hơn người bình thường. 
Tu luyện Tử Hà Bất Diệt thần công khiến cho hắn thể lực khỏe mạnh nhục thân cường tráng tinh lực dồi dào.
Cũng bởi tinh lực dồi dào nên cơ thể hắn đa số thời gian đều ở trạng thái no đủ không hề đói khát đến mức cần bổ sung dinh dưỡng hay ăn thêm thuốc bổ một chút nào.
Triệu Vô Cực ăn vào Cẩu bảo bổ âm đan, dược lực ở trong cơ thể của hắn phát tán ra, thận một khi vừa được kích thích cảm giác khô nóng khó chịu như là tà hỏa lập tức bị đốt lên, một chỗ nào đó hơi hơi bắt đầu có phản ứng.
Cho dù một cái chưa trưởng thành thiếu niên như Triệu Vô Cực cũng có thể cảm giác được sự nóng rực khó chịu ở bên trong cơ thể, hắn thèm khát một cái cơ thể mềm mại thơm ngát của người khác giới đến thỏa mãn bản thân mình.
Nghe có vẻ khó tin, Triệu Vô Cực còn nhỏ như vậy sao có thể làm được chuyện đó mà lại thèm khát?
Đương nhiên là có thể, Triệu Vô Cực chỉ là thân thể của thiếu niên mà thôi, hắn chân chính linh hồn là một cái thanh niên.
Hiện đại thanh niên không phải là ở thế giới này thanh niên có thể so sánh được.
Thế giới này tôn trọng võ đạo, mọi thứ liên quan tới chuyện phòng the đều rất kín đáo, thiếu niên mỗi người đều đang vì tương lai của mình mà cố gắng.
Người thì đọc sách thi cử tiến quan trường, người thì chuyên tu võ đạo muốn ở trên giang hồ đánh ra của bản thân mình danh tiếng. Mỗi người mỗi ước mơ, mọi người đều vô cùng ngây thơ, đối với chuyện nam nữ đều là cực ít hiểu rõ.
Nhưng Triệu Vô Cực hiểu rõ, hắn cho dù chỉ giữ lại một tia ý thức để duy trì bản thân của mình ở trong thức hải hư vô mờ mịt lúc này cũng cảm giác được sự khó chịu mà cơ thể hắn đang phải chịu đựng.
Trên thực tế nếu Triệu Vô Cực không phải ở trạng thái Pháp Luân Chiếu Minh, chỉ sợ đã sớm trầm luân vào sự nóng rực khó chịu này mà không giữ nổi bản tâm mặc cho thú tính trong cơ thể trỗi dậy.
Nhưng hắn ở trạng thái Pháp Luân Chiếu Minh, tinh thần được bảo vệ rất kín kẽ, cho dù cảm giác khô nóng khó chịu cùng thèm khát đánh tới, hắn cũng có đủ thời gian phản ứng lại.
Trong lòng thầm hô một tiếng không tốt, hắn biết tình hình lúc này của hắn cực kì hỏng bét.
Không ngờ Cẩu bảo bổ âm đan không chỉ ở trong cơ thể của hắn kích thích hắn cơ thể phản ứng mà cảm giác khô nóng bồn chồn khó chịu này còn thẩm thấu sâu vào tận linh hồn hắn, khiến cho hắn đối với nam nữ chi dục ham muốn bị phóng đại lên rất nhiều lần, trở nên vô cùng thèm muốn việc đó.
Triệu Vô Cực trước mặt đột nhiên hơi hoa lên, hắn giống như là trở lại đêm hôm đó ở trong rừng, hắn trông thấy Triệu Tiếu Tiếu cái kia ma quỷ vóc người phía trước vô cùng nẩy nở núi non, bờ eo cong nhỏ như ong, hông hếch lên cao vút kiều đồn sung mãn run rẩy.
Trên thân nàng không hề có mảnh vải che thân, Triệu Tiếu Tiếu một ngón tay đang ở trên ngực Triệu Vô Cực vuốt ve nhẹ giọng nỉ non nói:
“ Triệu sư đệ, ta muốn... ngươi mau ôm lấy ta đi, ta thật sự không chờ được nữa rồi!”
Triệu Tiếu Tiếu giọng nói như là ma âm rót vào tai cực kì dụ hoặc mê người, Triệu Vô Cực không tự chủ được liền đưa ra bàn tay tràn đầy tội lỗi của mình nhẹ nhàng đặt lên xoa bóp một phen.
Thật lớn! Thật mềm!
Triệu Vô Cực kiếp trước cũng là một cái độc thân cẩu, chưa hề có người yêu. hắn đối với nam nữ chi dục vẫn là vô cùng tưởng tượng hướng tới cùng ham muốn, lần này Triệu Tiếu Tiếu cái này thân hình như là ma quỷ dụ hoặc, giọng nói như là mật ngọt như là ma âm rót vào tai không ngừng thủ thỉ khiến hắn như muốn chìm vào bên trong đó không tự thoát ra được.
Triệu Vô Cực thoải mái xoa bóp lấy đối phương tận hưởng lấy cảm giác mềm mại vui sướng này. 
Bên tai hắn lúc này đột nhiên lại vang lên một âm thanh quen thuộc:
“ Vô Cực, sư tỉ nữa, sư tỉ cũng muốn a!”
Triệu Vô Cực quay đầu nhìn sang, bên cạnh hắn chính là toàn thân chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng đến không thể mỏng hơn Đông Phương Uyển Nhi, cũng chính là đồ đệ của mẫu thân hắn Sở Phi Huyền.
Trước ngực nàng sung mãn đến muốn bạo tạc mà ra D cup núi non quả thật là ở thế giới này hiếm thấy, Triệu Vô Cực trước đây đã từng nhiều lần được úp mặt vào đó cọ xát hưởng phúc lợi một phen, nhưng hắn càng lớn Đông Phương Uyển Nhi lại càng khó quấn thân khiến Triệu Vô Cực dần dần mất đi phúc lợi này.
Đông Phương Uyển Nhi giống như cũng hiểu được Triệu Vô Cực không phải là cái gì ngây thơ trẻ nhỏ, hắn chính đang ăn đậu hũ của nàng, bởi vậy cũng càng ngày càng hạn chế cùng Triệu Vô Cực tiếp xúc thân mật.
Tuy nhiên cũng không phải vì vậy mà nàng chán ghét Triệu Vô Cực, ngược lại đối với cái này thông minh hiếu học sư đệ cũng quan tâm trước sau như một không đổi.
Triệu Vô Cực ánh mắt trợn to lên, Đông Phương Uyển Nhi đứng trước mặt hắn, ăn mặc vô cùng gợi cảm, núi non trùng điệp này, hắn chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới.
Hắn muốn úp mặt vào đó, chỉ cần hơi nhếch lên một chút liền có thể đạt được.
Đông Phương Uyển Nhi trên khuôn mặt ửng hồng, ngón tay chạm vào khóe miệng thể hiện ra mộ tư thế vô cùng quyến rũ khiêu gợi khiến bất kì nam nhân nào cũng sẽ vì nàng mà điên cuồng, thái độ của nàng không hề e dè gì ánh mắt mong mỏi mời chào Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm lấy, xoa bóp một phen.
Hắn nhắm mắt lại, lim dim hưởng thụ cảm giác này.
Triệu Vô Cực giống như là chìm đắm vào bên trong đó, hắn vô cùng hưởng thụ xúc cảm ở trên tay mình, nhưng đột nhiên hắn lại lên tiếng nói:
“ Uyển nhi sư tỉ của ta có thể là một cái ngốc bạch ngọt nữ nhân, vô cùng ngây thơ hồn nhiên không hiểu sự đời, nàng cho dù có nam nhân ưa thích trong lòng cũng sẽ không bao giờ thể hiện ra được một bộ mặt chủ động mời gọi như vậy.
Nàng chính là một cái ngốc nghếch lại thích e thẹn nữ nhân, ngươi có cơ thể của nàng, có thể tạo ra được xúc cảm rất chân thực, nhưng tính cách của nàng ngươi không hề hiểu.
Nếu ta đoán không nhầm, ngươi chính là một tia yêu khí chưa bị luyện hóa triệt để lúc mẫu thân ta luyện đan còn sót lại đang tác quái đúng không?”
Triệu Vô Cực mở mắt ra nhìn vào Triệu Tiếu Tiếu cùng Đông Phương Uyển Nhi, cả hai người khuôn mặt vẫn là tươi cười yêu kiều vuốt ve Triệu Vô Cực, không ngừng mở miệng thúc dục hắn chiếm lấy bọn họ.
Triệu Vô Cực mày kiếm nhíu lại, không phải sao? Chẳng lẽ hắn đoán nhầm?
Hắn liếc nhìn hai người, hai người tuy rất dụ hoặc cũng rất chân thực, nhưng đối phương biểu cảm rất duy nhất chỉ có một không thể thay đổi.
Đây không hề giống có người đang ở thao túng muốn ám hại hắn.
Suy nghĩ một hồi, Triệu Vô Cực dựa vào kiến thức về đan đạo của mình, hắn cũng có một chút hiểu rõ.
Hắn chính là thiếu niên dương khí phương cương, Cẩu bảo bổ âm đan lại là cường dương đại bổ đan dược, hắn ăn vào bởi vì quá bổ mà khiến cho cả người khô nóng khó nhịn, đến mức cả linh hồn của hắn cũng bị nhận vào xung kích.
Một phần cũng là trước đây yêu thú cẩu bảo lưu lại một tia cực kì ẩn núp yêu khí, vô cùng khó phát hiên cùng tiêu trừ khiến cho Sở Phi Huyền lúc luyện chế không chú ý bỏ sót. 
Tia yêu khí này đối với Triệu Phi Dương không hề là vấn đề to lớn gì, muốn ảnh hưởng hắn một sợi tóc cũng không được, nhưng đối với Triệu Vô Cực phàm thai mà nói có thể ở vào thời phút quyết định tạo ra một nhát trí mạng xung kích.
Triệu Vô Cực nếu vừa rồi không phát hiện ra ảo ảnh của Đông Phương Uyển Nhi không cùng tính cách nàng ăn khớp, hắn sợ rằng cũng sẽ bị cái này ảo cảnh vây hãm bên trong không thoát ra được, cuối cùng chính là tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Đã biết rõ tiền căn hậu quả, Triệu Vô Cực tinh thần bắt đầu tập trung lại.
Hắn nhắm mắt, lông mày nhíu chặt, Triệu Vô Cực cố gắng ngưng tụ tâm thần của mình chuẩn bị dùng một lần xung kích mạnh mẽ phá tan ảo cảnh.
Muốn phá ảo cảnh, chỉ có thể dựa vào sức mạnh tinh thần của bản thân, cường hoành xông phá mà thôi.
Triệu Vô Cực đã phát hiện ra bên trong thích hợp cũng lật tẩy được thủ đoạn của ảo cảnh, chỉ cần hắn tinh thần không quá yếu kém, cường hoành phá tan chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Triệu Vô Cực vốn là xuyên việt giả, tinh thần so với người cùng tuổi vô cùng mạnh mẽ.
Hắn lại đọc nhiều sách, việc đọc sách cũng rất có lợi cho việc thúc đẩy tinh thần phát triển, khiến tư duy của hắn cũng trở nên nhanh nhạy hơn.
Bởi vậy Triệu Vô Cực tinh thần cũng rất mạnh mẽ.
Lông mày đang nhíu chặt Triệu Vô Cực bỗng nhiên mãnh liệt trợn to mắt lên, bên trong lóe lên một tia màu tím quang mang, Triệu Vô Cực rống to:
“ phá cho ta.a.a.....!”
Rống to một tiếng, Triệu Vô Cực nãy giờ ngưng tụ tinh thần cao độ lập tức phát ra một làn vô hình sóng xung kích, bắn ra bốn phương tám hướng.
Răng rắc!
Hắn giống như là nghe thấy một tiếng gương vỡ âm thanh, Triệu Vô Cực xung quanh ảo cảnh bắt đầu tan võ ra từng mảnh, Triệu Tiếu Tiếu cùng Đông Phương Uyển Nhi thân hình gợi cảm cũng bị chia năm xẻ bảy tan nát.
Triệu Vô Cực cố gắng nhìn kĩ cuối cùng một lần, quả thật rất tiếc nuối.
Hắn biết, đời này cho dù hắn muốn nhìn thấy Đông Phương Uyển Nhi một lần mặc áo ngủ quyến rũ như vậy cũng là khó như lên trời, cơ hội chỉ sợ có một lần trong đời mà thôi.
Còn đối với Triệu Tiếu Tiếu, hắn thật không quen cũng không có cảm giác gì.
Hắn chỉ là thưởng thức đối phương thân hình quá đẹp đẽ mà thôi.
Ảo cảnh như là gương vỡ vụn, Triệu Vô Cực tinh thần lúc này trở về thức hải của bản thân, hắn vội vàng kiểm tra thân thể tình huống.
Vừa kiểm tra, Triệu Vô Cực sắc mặt lập tức xạm lại, mắng to một tiếng:
“ khốn kiếp, biết thế ta chỉ ăn một phần tám viên đan dược một lần, lần này đúng là chơi hơi quá đà rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.