Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 351: Âm hậu đột nhập




Triệu Vô Cực đang ở trong phòng tu luyện, hắn bỗng nhiên mở to mắt ra, cảnh báo trận pháp đã ở vang lên, có người tiếp cận phòng của hắn.
Triệu Vô Cực ánh mắt đảo về phía Tiểu Hoàng một cái, Tiểu Hoàng vốn đang nằm ngủ ngáy o o lập tức bị hắn ánh mắt mang theo khí thế áp bách đến tỉnh lại. Tiểu Hoàng chỉ hơi mờ mịt trong nháy mắt lập tức hiểu rõ tình hình nấp vào góc tối, chuẩn bị từ trong góc tối lao ra đánh lén bất cứ lúc nào.
Nếu gọi nó cùng người khác trực diện ngạnh kháng nó mười cái không dám, nhưng nếu nói Tiểu Hoàng đánh lén thì gần như đã thành bản năng. 
Triệu Vô Cực tắt đi cảnh báo trận pháp, hắn cũng hướng phòng mình đỉnh đầu góc tối lẻn vào, thu liễm hơi thở, yên tĩnh chờ đối phương tiến tới.
Trước cửa tuy không hề nghe một tiếng động nào, nhưng Triệu Vô Cực biết rõ đối phương bước chân rất nhẹ nhàng, thân pháp vô cùng cao minh, hắn tai rất thính nhưng cũng chỉ có thể nghe được một tiếng yếu ớt đến gần như không cần thở hơi thở ở ngoài cửa vang lên.
Tuy đối phương có thể che giấu âm thanh cùng hơi thở, nhưng ánh sáng thì không thể che giấu, bóng hình của đối phương ở trên cửa đổ ra, vừa nhìn qua liền có thể phân biệt được đây là một cái nữ nhân.
Triệu Vô Cực tinh thần tập trung cao độ chú ý vào cửa ra vào, trước cửa sử dụng vẫn là cổ đại cách thức chốt cửa, chỉ có một thanh xà nằm ngang chắn cửa mà thôi.
Hắn cũng muốn xem xem, đối phương là cường công vẫn là thả khói độc.
Dù sao hắn bây giờ cũng đã tỉnh, cho dù có là khói độc Triệu Vô Cực vẫn hoàn toàn có thể ứng đối được.
Lấy thực lực của hắn ngưng thở bốn năm phút không thành vấn đề, lại thêm trên người có ích độc đan có thể đối phó được với bất cứ tình huống nào.
Đang tập trung chú ý, Triệu Vô Cực lông mày bỗng nhiên giật giật mấy cái, trong lòng trầm xuống.
Thanh cài cửa như là bị một bàn tay vô hình nhấc lên, nhẹ nhàng ở giữa hư không bay lượn.
Đây cũng không phải là có ma hay không, ở thế giới này có linh hồn tồn tại giống như thực thể, có thể nhìn thấy có thể công kích người, bọn chúng cũng có thể xem như ma.
Nhưng Triệu Vô Cực đối diện rõ ràng không phải linh hồn hay ma, mà là thủ đoạn của người ngoài cửa, đối phương có thể dĩ khí ngự vật.
Dĩ khí ngự vật hay dĩ khí ngự kiếm, chính là đỉnh phong cao thủ thủ đoạn thường dùng.
Bọn hắn khả năng ngự vật so với tu tiên giả ngự kiếm thuật thua xa tít tắp, nhưng ở khoảng cách không tới mười mét lực tấn công cũng rất đáng kể, tu luyện đến cao thâm người có thể dĩ khí ngự kiếm đánh ra sức mạnh ngang ngửa với trực tiếp cầm kiếm, vô cùng kinh khủng.
Nhưng nếu chỉ có thể đánh ra sức mạnh ngang ngửa hoặc thua kém trực tiếp cầm kiếm, tại sao lại phải bày đặt ra dĩ khí ngự kiếm làm cái gì?
Cái gì xuất hiện cũng có lí của nó, dĩ khí ngự kiểm sở dĩ được đỉnh phong cao thủ kiếm tu ưa thích lại chạy theo như vịt ở chỗ nó không chỉ có thể một lần ngự một kiếm, mà có thể ngự nhiều kiếm.
Nếu ngươi có thể dĩ khí ngự kiếm một lần ba bốn cái, mỗi kiếm đều có thể đánh ra sức mạnh ngang với ngươi trực tiếp cầm kiếm, vậy chẳng phải tần suất công kích được tăng lên gấp bốn lần sao? Chú ý, đây là tần suất công kích, không phải lực sát thương. 
Thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, duy khoái bất phá.
Cùng một khoảng thời gian, ngươi ngự kiếm so đối phương nhiều, đánh ra so đối phương mạnh, vậy thì chiến thắng đã chắc chắn nằm trong tay ngươi không có gì phải bàn cãi.
Nếu lực công kích ngang nhau, ngươi công kích tuần suất cao hơn, không tính các yếu tố phụ ảnh hưởng, vậy thì ngươi cũng nắm chắc chiến thắng.
Tuần suất công kích không phải là tốc độ xuất kiếm nhanh, mà là nó tấn công liên tục không cho đối phương kịp thời suy nghĩ né tránh hay biến chiêu, bởi vậy có thể dĩ khí ngự kiếm càng mạnh mẽ kiếm tu, ở đỉnh phong cảnh càng lợi hại.
Nhưng ở đỉnh phong cảnh cũng không phải ai là kiếm tu cũng biết ngự kiếm, bọn hắn cũng có người yếu kẻ mạnh, thực lực không đều.
Hơn nữa dĩ khí ngự kiếm thủ đoạn cũng là bản lĩnh giữ nhà, thân truyền tâm pháp của mỗi môn phái, sẽ không ai đưa đi tiết lộ cho người khác, bởi vậy nó mới khiến nhiều người mơ ước như vậy.
Đối phương vừa tới liền là dĩ khí ngự vật, tuy chỉ đơn giản là cái que chắn cửa, nhưng điều này cũng nói rõ đối phương thực lực không hề yếu một chút nào, Triệu Vô Cực muốn vượt cấp khiêu chiến lúc này nhất định phải nắm chắc từng tia cơ hội nhỏ nhất mới có thể thành công.
Nếu đánh không lại cũng không cần ngần ngại, lập tức sử dụng thân pháp trốn xa ngàn dặm, thuận tiện cầu khẩn đối phương không phải là tốc độ hình tăng trưởng đỉnh phong cảnh võ giả nếu không hắn liền xui xẻo.
Trong lòng âm thầm buồn bực, nếu Tiếu Mị Mị ở đây, cho dù tới là đỉnh phong cao thủ, Triệu Vô Cực cũng không hề sợ hãi.
Bọn hắn tu luyện Long Phượng đồng vũ song tu công, sức mạnh hợp kích không phải là nói đùa.
ở cạnh nhau thời gian dài như vậy, hai người đối với võ học của nhau cũng hiểu rõ vô cùng, chỉ cần dùng ánh mắt liền có thể nói ra bản thân mình muốn hành động cái gì.
Nhưng Tiếu Mị Mị đúng lúc này lại trở lại bái phỏng sư phụ của nàng, tên đỉnh phong cao thủ này tới quá đúng lúc, thật đang ghét.
Triệu Vô Cực lúc đầu còn nghi ngờ đối phương là Kiếm ma, nhưng hắn lúc này mới nhớ ra, Kiếm ma không hề biết dĩ khí ngự kiếm, lần trước hắn truy sát Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị cũng chính là cầm kiếm trực tiếp giết tới.
Có thể Kiếm ma không muốn dĩ khí ngự kiếm vẽ vời thêm chuyện thì sao? Triệu Vô Cực nghĩ không có khả năng này.
Chỉ cần biết dĩ khí ngự kiếm người, không ai là không đi sử dụng môn công phu này, trừ khi luyện được quá nát không dám dùng mà thôi.
Dĩ khí ngự kiếm không chỉ thể hiện bản thân võ học cao thâm còn có thể giả bộ một chút tu tiên giả phong thái, soái khí bức người, ai mà không muốn làm đây?
Nhất là Kiếm ma, lúc đấy hắn tràn ngập cảm giác ưu việt về cảnh giới đối với Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị, tranh thủ biểu diễn một chút thực lực để cho hai người càng tuyệt vọng là việc nên làm, hắn tại sao lại không làm? Đơn giản là vì hắn không làm được a.
Kiếm ma cảnh giới có thể cao, nhưng hắn chắc chắn không biết dĩ khí ngự kiếm, hoặc là luyện dĩ khí ngự kiếm cực kì nát bét. 
Triệu Vô Cực trong lòng âm thầm có nhận định, cửa của hắn cũng bị mở ra một cách từ tốn nhẹ nhàng.
Triệu Vô Cực trên giường màn che đã buông xuống, đối phương nếu tiến vào ám sát nhất định phỉa đi tới trước giường xác nhận một chút hắn có phải đang ngủ ở trên giường hay không, lúc này chính là đánh lén thời cơ tuyệt hảo.
Môi đôi chân thon dài nhẹ nhàng bước vào, chân của đối phương bại lộ trong không khí, tà áo bị xẻ cao lên đến tận đùi, ăn mặc rất hở bạo.
Tiếp theo là bờ eo thon cân đối, tuy không phải là eo như ong thân như rắn nước như Tiếu Mị Mị, nhưng cũng là một cái mĩ nhân phôi.
Trước ngực căng tròn D cup, chống đến áo cũng căn lên, Triệu Vô Cực ở phía trên nhìn xuống có thể thấy rõ được ở giữa hai ngọn núi vực sâu thăm thẳm.
Đối phương bước cả người vào, hắn lông mày cũng theo đó nhếch lên một cái.
Người đi vào mà một cái khoảng chừng ba mươi tuổi mĩ phụ, nàng tuy bề ngoài có chút lớn tuổi nhưng ánh mắt rất sáng, bên trong chập chờn sóng nước.
Lông mày như hai cái lá liễu nhẹ nhàng vắt ngang, mỗi cái nhìn đều tràn đầy trêu chọc chi ý, khiến bất cứ nam nhân nào nhìn thấy đều sẽ bị nàng thu hút sự chú ý.
Mũi nhõ thẳng dài, bờ môi đỏ đầy đặn, khuôn mặt tuy có chút lớn tuổi nhưng không hề có một nếp nhăn nào, làn da trắng bóng mịn màng.
Trên tóc của nàng là một bộ phượng trâm xa hoa lộng lẫy nhưng không hề có một chút dây thừa đung đưa nào, vừa quí phái nhưng lại không mất đi sự phù hợp với nữ nhân trên giang hồ thường xuyên phải sử dụng khinh công, tránh gây ra tiếng ồn ào không cần thiết.
Triệu Vô Cực vừa nhìn liền có thể cho đánh giá, đối phương tuổi hơi lớn nhưng phong vận vẫn còn, lại tu luyện mị công đến cảnh giới rất cao thâm, chỉ cần nàng muốn, không ít thanh niên tuấn kiệt sẽ ở dưới váy nàng quỳ xuống chỉ muốn cùng nàng có thể ngủ một đêm.
Nhưng trong đám người này chắc chắn không có Triệu Vô Cực, bởi vì nàng chính là đến giết hắn. Không phải vậy thì cũng là đến gây bất lợi cho hắn, nếu là đến gặp mặt nói chuyện, sao phải lén lén lút lút như là một cái thích khách như vậy.
Nghĩ tới đây, Triệu Vô Cực càng là thu liễm tâm thần, đối phương đi thêm mấy bước liền đi qua vị trí dưới chân hắn đưa lưng về phía hắn.
Có kinh nghiệm lần trước bị Kiếm ma phát hiện ra, Triệu Vô Cực cũng không nhìn chằm chằm vào đối phương mà chỉ liếc mắt đảo qua một cái liền thôi, bởi vậy hắn cũng không hề bị phát hiện.
Lúc này chính là lúc tốt nhất để đánh lén, Triệu Vô Cực không chút ngần ngại, dưới chân hư điểm một cái, cả thân mình từ phía trên lập tức lao xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện, cả người hắn trong nháy mắt liền biến thành một cái ma ảnh bao trùm lên đối phương.
Trên cổ tay bốn vòng âm dương hoàn xuất hiện, Triệu Vô Cực trong lòng rống to:
“ Vô Cực bảo điển - Thiên địa biến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.