Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 496: Quang Âm biến!




Triệu Vô Cực ở trên đầu Hồng Thiên Tửu thình lình xuất hiện.
Sắc mặt hắn một mảnh lạnh lùng không hề phát ra bất cứ tâm tình nào.
Trên người hắn cương khí sôi trào, giông như là đang chuẩn bị cho một chiêu thức nào đó.
Hồng Thiên Tửu lúc này cảm thấy cực độ không ổn.
Đối phương là từ lúc nào trốn lên chỗ đó? Lúc nãy không phải hắn ở sau lưng định đánh lén ta sao? Hắn định làm gì?
Một chiêu long chiến vu dã đánh ra bây giờ Hồng Thiên Tửu có muốn thu hồi cũng không kịp, nhưng may mắn hắn có thể điều khiển đầu kia Kim long theo ý nghĩ của hắn, bởi vậy trận chiến này vẫn còn chưa kết thúc đâu.
Hồng Thiên Tửu ý nghĩ hơi động, nội công của hắn đang cùng đầu kia Kim long kết nối lập tức xuất ra một cái mệnh lệnh.
Kim long đang hướng phía trước bay đi bỗng nhiên vặn mình quay ngược trở lại, hướng Triệu Vô Cực phương hướng lao tới.
Triệu Vô Cực ánh mắt liếc qua, Kim long tốc độ rất nhanh, lúc nãy nó cũng chưa bay xa, bởi vậy có thể lập tức quay ngược trở lại được.
Triệu Vô Cực tốc độ rơi xuống cũng không quá nhanh, hắn hoàn toàn có thể dồn sức tấn công Hồng Thiên Tửu, nhưng nếu làm như thế kết quả cuối cùng sẽ là hắn cùng Hồng Thiên Tửu lưỡng bại câu thương mà thôi.
Triệu Vô Cực vừa bị trọng thương, phía trước chấn thương tuy không cản trở hắn chiến đấu, nhưng nếu bị đánh tiếp một đòn, Triệu Vô Cực cũng không biết bản thân hắn còn có thể sống sót được hay không.
Bởi vậy hắn cũng không muốn làm liều.
Lúc nãy Triệu Vô Cực cho một cái phân thân hướng Hồng Thiên Tửu ở phía sau lưng tập kích, hắn đồng thời trong nháy mắt đó phóng thích ra toàn bộ sát khí tập trung vào Hồng Thiên Tửu khiến cho Hồng Thiên Tửu tưởng nhầm là hắn từ phía sau xông lên tập kích, bởi vậy mới có thể nhân cơ hội nhảy lên cao từ bên trên đánh xuống.
Hơn nữa, hắn cũng không vốn không định cùng đối phương liều mạng, mà là chuẩn bị một môn quà đặc biệt cho đối phương.
Vô Cực bảo điển - Quang Âm biến!
Triệu Vô Cực hít sâu một hơi, trên người hắn cương khí cũng theo đó sôi trào lên, khí thế của hắn trong nháy mắt dâng cao, có chuẩn bị bùng nổ xuất chiêu tư thế.
Hồng Thiên Tửu đồng tử co rút lại. Đối phương đây là định bất kể tất cả mọi thứ cùng hắn đồng quy vu tận sao?
Hồng Thiên Tửu có chút khó tin, đối phương là môt phương thiên kiêu, sao có thể không quý giá mạng sống của mình.
Chẳng lẽ hắn không muốn tham gia ngũ tuyệt chi chiến? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn lưỡng bại câu thương? Nhưng như thế không có lợi cho hắn a! hay là hắn được người khác sai đến để kéo bản thân mình một chân? Nhưng nếu thế tại sao hắn lại để Tiếu Mị Mị cái này đại trợ lực rời đi?
Hắn bây giờ đã dồn toàn lực cho một đòn long chiến vu dã cuối cùng này, lúc này cho hắn có muốn tránh né cũng đã chậm, hơn nữa hắn cũng không thể so với Triệu Vô Cực cành nhanh.
Hồng Thiên Tửu trong lòng trăm mối không cách nào giải, hắn liếc mắt nhìn đầu kia của mình Kim long
Kim long đã dùng hết tốc độ lao tới, nhưng nếu Triệu Vô Cực muốn ra tay, quả thật vẫn là chậm hơn hắn một bước.
Như thế mà nói, kết quả cuối cùng sẽ là hai người ngọc đá cùng tan.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Vô Cực bỗng nhiên phát lực.
Hắn nói cho Hồng Thiên Tửu biết, câu trả lời của hắn là gì, lựa chọn của hắn là gì!
Triệu Vô Cực hít một ngụm khí cực dài, đến mức cả ngực bụng của hắn cũng vì đó mà phồng lên một vòng lớn, sau đó chính mạnh mẽ phát động của hắn tiểu thần thông, Sư tử hống.
Rống ~ rống ~ rống ~ rống ~ rống!
Một đợt âm bạo vô cùng to lớn lập tức vang lên, bên trong âm công lẫn vào nội công của Triệu Vô Cực hướng Hồng Thiên Tửu phương hướng như là nước vỡ đê xông tới, phạm vi tấn công của nó cực rộng, không thể tránh né.
Hồng Thiên Tửu sắc mặt tái nhợt, Triệu Vô Cực một tiếng rống âm bạo lập tức ở bên tai hắn như là kinh lôi nổ tung, khiến cho hắn cả người cương trực tại chỗ, đầu óc cũng trở nên ong ong ong vang lên không ngừng.
Nếu Triệu Vô Cực là một chưởng đánh thẳng vào người hắn trên mình cương khí hộ thể còn có thể giúp hắn cản bớt uy lực của đối phương.
Nhưng Triệu Vô Cực dùng âm công, cương khí hộ thể của hắn hoàn toàn bị vô tác dụng.
Đối phương đánh chính là nhằm vào thính giác cùng tinh thần của hắn, khiến cho hắn nội công bị đảo loạn, cả người cương cứng, không hề có chút lực phản kích.
Hồng Thiên Tửu chỉ có thể khó chịu đến tận cùng dùng hai tay ôm lấy tai của mình, ánh mắt trợn to, khóe mắt tràn đầy tơ máu tức giận đến tột cùng nhìn lấy Triệu Vô Cực.
Không ngờ tên tiểu tử này còn có loại này âm hiểm chiêu thức.
Hàng long thập bát chưởng cũng có một chiêu tên là Chấn kinh bách lí, cũng là dùng âm công.
Nhưng nếu muốn so với Sư tử hống của Triệu Vô Cực, vẫn còn kém quá xa.
Quan trọng hơn, hắn cũng không học được chiêu này a.
Hồng Thiên Tửu sắc mặt tái nhợt, trên trán điên cuồng nổi lên gân xanh, hắn trong đầu thực sự đã rất khó chịu, nhưng không thể không gượng chống.
Hắn tin tưởng, chỉ cần có thể trụ qua được lúc này, hắn liền có thể một chiêu kết thúc Triệu Vô Cực, đánh cho hắn huyết phun ba thước, ngay lập tức trở thành một cái xác lạnh tanh tanh.
Chỉ có như vậy mới có thể hả được nỗi giận trong lòng của hắn đối với đối phương.
Hắn lúc này đã hối hận thấu, sao lúc trước lại không lập tức đánh giết Triệu Vô Cực, lại để cho hắn có cơ hội lật bàn a!
Nhưng Hồng Thiên Tửu cũng không biết, lúc này vốn đang dùng hai tay ôm chặt tai của hắn, đã ứa ra hai dòng huyết thủy, chính là bị Triệu Vô Cực dùng sư hống công đả thương tạo thành.
Nhưng Triệu Vô Cực kinh hỉ không phải chỉ có một mình thứ này, nếu chỉ là sư hống công, vậy thì cũng quá tầm thường một chút.
Trên người Triệu Vô Cực vốn đang sôi trào cương khí giống như là đến một cái giới hạn cực điểm, bỗng nhiên một luồng ánh sáng màu tím lóe lên, sau đó chính là “ bùm”.
Một cái mang theo tiếng “ zítttt zítttt” cực kì ghê rợn âm thanh vang lên, kèm theo một đoàn ánh sáng màu tím cường độ cao đến khiến người ta như muốn mù mắt cũng theo đó bùng nổ.
Âm thanh kia cực kì chói tai, cứ như là có người đang dùng mũi dao cà vào một tấm tôn, vừa nghe liền khiến người ta cả người gai ốc nổ tung.
Nhưng đánh nói chính là Triệu Vô Cực sư hống công ở lúc này cũng im bặt mà dừng, thay vào đó chính là loại này zít zíttt khó nghe đến cực hạn âm thanh.
Lúc trước Triệu Vô Cực âm công chỉ liên tục rống ra khiến cho hắn liên tục bị áp chế không động nổi mà thôi.
Tuy tai bị chấn cho đau nhức, đầu cũng ong ong ong không chịu nổi, hai chân như muốn nhũn ra, nhưng hắn còn có thể gắng gượng chịu được.
Nhưng loại này bỗng nhiên bạo phát một tiếng zítttt như là một cái âm bạo nổ vang, khiến Hồng Thiên Tửu tai bỗng nhiên không còn cảm giác được ong ong nữa, mà là giống như bùm một cái, trực tiếp mất đi thính giác.
Sau đó chính là một cái đoàn sáng đến cực hạn màu tìm cường quang lóe lên nổ tung ra.
Tuy là màu tím cường quang nhưng lúc nó đạt tới cực hạn lúc phát ra ánh sáng không khác gì một cái liệt nhật, mà Hồng Thiên Tửu chính đang nhìn thẳng vào cái này liệt nhật, hắn chắc chắn phải dính đòn không thể nghi ngờ.
Hồng Thiên Tửu cảm giác mắt mình đều nhanh mù, đoàn kia liệt nhật một sát na bạo phát ra cường quang vô cùng mạnh mẽ khiến cho mắt của hắn không kịp nhắm lại, lập tức trúng chiêu.
Hắn chỉ cảm thấy mắt cay xè, phía trước bóng ảnh trùng điệp như là bị quáng gà, lại thêm vừa rồi một cái âm bạo nổ tung, hắn bây giờ cả thị giác cùng thính giác đều bị tước đi, trong nháy mắt tựu trở thành phế nhân.
Hai chân hắn nhũn ra, cả người xiêu vẹo đổ xuống đất, không chịu nổi lập tức nôn khan.
Triệu Vô Cực nhìn đối phương trạng thái, quả nhiên không khác gì vừa bị trúng một quả cao lượng flashbang ( bom mù) trong lòng hắn rất hài lòng.
Đây chính là bất ngờ hắn muốn dành cho Hồng Thiên Tửu, lúc này hắn rất muốn hỏi Hồng Thiên Tửu một câu: có kinh hỉ hay không?
Nhưng đáng tiếc, tình trạng của hắn bây giờ lại không cho phép hắn làm điều đó.
Triệu Vô Cực vừa rồi để có thể phát ra như thế mãnh liệt chiêu thức, đã tiêu hao toàn bộ chút nội lực mà mình tích góp được, hơn nữa để tạo ra cường quang như vậy, hắn đã cho bạo cương khí hộ thể của mình.
Triệu Vô Cực sau khi tự bạo cương khí hộ thân để phát huy ra liệt quang như vậy một chiêu, hắn lập tức rơi vào trạng thái nội lực chân không, không thể vận dụng một chút nào nội lực trong cơ thể mình.
Nhưng hắn tình trạng lúc này nội lực chính đã hao kiệt hết, hắn có muốn sử dụng cũng không được.
Triệu Vô Cực hai tay chống lên đầu gối, thở phì phò như ống bễ.
Vừa rồi chiến đấu, cũng rất hao thể lực. Nếu là hắn ở trạng thái bình thường, vậy tựu không có gì đáng ngại.
Nhưng Triệu Vô Cực đang ở trạng thái vừa trọng thương xong, trong người cả thể lực lẫn nội lực đều tiếp cận cạn kiệt, bởi vậy phát xong một thức cuối cùng vừa nãy, hắn liền mệt muốn chết.
Nhưng nhìn Hồng Thiên Tửu run run ở trên mặt đất nôn khan, hắn vẫn là phải cắn răng đứng thẳng dậy, bởi vì hắn chiến đấu, vẫn còn chưa kết thúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.