Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 17: Song Sinh Thiên Tài (2)




[Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ 1.]
Thẩm Manh đợi mãi một lúc lâu mới thấy hệ thống lên tiếng thông báo liền thở dài an tâm. Hắn còn tưởng nửa đường lại xảy ra chuyện gì nguy hiểm nên nhiệm vụ chưa hoàn thành. Nhưng mà thông báo hôm nay có gì đó sai sai.
"Hệ thống, phần thưởng của tao đâu???"
Hệ thống: [Không có phần thưởng.]
Thẩm Manh ngạc nhiên, trong đầu kêu gào tên hệ thống một lúc lâu chỉ vì xoay quanh vấn đề thưởng. Hệ thống rất bình thường mà bày tỏ ╮(╯_╰)╭ [Ký chủ, thân phận trâu bò này của ngài thì cần gì phần thưởng nữa? Muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, tốt vậy còn đòi cái gì?]
Cũng có lý... nhưng sao hắn vẫn thấy sai sai.
Chiếc xe màu đen giảm tốc độ, từ từ đi vào một cánh cổng lớn có hoa văn cổ điển, men theo con đường được cắt tỉa nhiều loài hoa cỏ xinh đẹp đỗ lại trước cửa của một biệt thự màu trắng lớn. Cecil và Lucis cả đời này chưa bao giờ được nhìn thấy ngôi nhà nào to như vậy liền lén lút mà trộm ngắm nhìn mọi thứ. Thẩm Manh dắt tay hai đứa, nhìn phản ứng của chúng mà thầm cười nhẹ. Đây mới hẳn là phản ứng của trẻ con chứ, Yue thật đúng là không phải người mà. Đến hắn lúc mới đến đây còn không phải cũng có biểu tình ngu ngốc như thế. (Yue:... ta vốn không phải người.) Trong lòng cân bằng một phen, Thẩm Manh vui vẻ mà mang Cecil và Lucis vào nhà.
Nguyên chủ là một người thích yên lặng cho nên cũng không thuê quá nhiều người, chỉ có duy nhất 5 hầu gái cùng một vị quản gia trung niên, không hơn. So với nhiều quyền quý dù là thượng lưu hay hạ lưu thì nguyên chủ đã đơn giản hơn nhiều lắm, Thẩm Manh vừa vặn cũng rất thích cái cảm giác như vậy. Nhà quá nhiều người hắn thật sự không quen.
Lanny từ trong nhà nhìn qua cửa sổ thấy xe của Thẩm Manh liền nhanh chóng đi ra mở cửa, cô là hầu gái ở đây đã lâu, nhanh nhẹn và thông minh, thấy Thẩm Manh dẫn theo hai đứa bé trở về cũng không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười nghênh đón:
"Đại nhân, mừng ngài trở về."
Thẩm Manh vốn không quen với việc có kẻ hầu người hạ nhưng rốt cuộc bản thân đang là quyền quý, không có một ai liền có vẻ dị. Hơn nữa Lanny hay bất kỳ ai cũng đều thông minh làm hắn cũng cảm thấy thoải mái, không dị nghị mà nhanh chóng tiếp nhận họ.
"Lanny, đây là Cecil. Danfilo và Lucis. Danfilo. Hai đứa ta mới nhận nuôi, cô dẫn bọn chúng lên phòng đi tắm nhé. Gọi người mang đến quần áo dựa theo size của hai đứa. Thuận tiện bảo Swati và Dunn chuẩn bị bữa tối đi."
"Cecil, Lucis, từ giờ trở đi, đây chính là nhà của hai đứa, không cần căng thẳng, cứ tự nhiên."
Cecil cùng Lucis vốn có chút ngại ngùng khi bước vào
Lanny mỉm cười cúi nhẹ người, đưa mắt đánh giá một chút Cecil và Lucis. Dung mạo xinh đẹp như thiên sứ khiến cô sửng sốt một phen nhưng rất nhanh liền ổn định tâm tình gật đầu:
"Vâng, đại nhân, nô sẽ chuẩn bị ngay lập tức. Mời hai thiếu gia theo nô."
Lucis có vẻ vẫn còn hơi lạ nhà, có chút lưu luyến không nỡ dời xa mà nhìn Thẩm Manh, đôi mắt hơi ướt của y khiến trái tim Thẩm Manh mềm nhũn, xoa đầu y trấn an một chút, nhẹ giọng nói: "Đi đi."
Có đi tắm rửa thôi mà cứ như chuẩn bị xa nhau bảy đời bảy kiếp thế này. Thật muốn khóc mà cũng không khóc được. Thẩm Manh lắc đầu, nhìn theo bóng dáng của Cecil và Lucis khuất sau cầu thang mới đi lên cầu thang ngược lại về phòng mình. Cecil tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận là lúc nãy y cũng muốn được Thẩm Manh xoa xoa đầu đâu.
Vật lộn ở nhà đấu giá thế mà đã hai tiếng đồng hồ. Nhìn ánh chiều tà qua tấm kính lớn, Thẩm Manh không khỏi thở dài, cứ thế mà ngã xuống giường, mặc cho từng ánh nắng nhẹ nhàng của buổi chiều hắt lên người hắn. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một chút hình ảnh của Yue, mỹ thiếu niên năm nào đấy cũng rụt rè mà bám lấy hắn, thoáng chốc đã lớn lên thành kẻ ở trên đỉnh cao của thế giới. Ấy vậy mà y lại dám đè hắn, quan trọng là y đè hắn. Mà hắn còn cảm thấy sướng mới đau lòng.
"Aizzz."
Thẩm Manh lăn lộn trên giường một lúc phát tiết tâm tình, cuối cùng mệt mỏi mà lê thân vào phòng tắm, hưởng thụ bồn tắm sang cmn trọng dài 2m rộng 2m vô cùng sung sướng. Thay một bộ đồ thoải mái hưu nhàn ở nhà, xác định bản thân đã ổn định liền đi xuống phòng ăn. Thật ra hắn muốn mặc quần đùi áo phông cơ nhưng hắn có thể sao? Có thể sao? (┳Д┳)
Trên bàn ăn đã bày sẵn những món ăn ngon miệng bắt mắt, Cecil và Lucis cũng đã xuống được một lúc. Cả hai đều đã thay một bộ quần áo khác mà Thẩm Manh chuẩn bị, nhìn qua thì đơn giản nhưng thực chất lại chẳng đơn giản tý nào, đều có cái giá trên trời. Cecil nổi bật rõ gương mặt non nớt mà lại nghiêm nghị, y hệt một ông cụ non, nhưng chắc chắn trong tương lai, chỉ với khuôn mặt đó thôi y nhất định sẽ mê đảo vô số người. Lucis thì khỏi cần phải bàn, rõ ràng cùng một khuôn mặt mà y lại vô cùng đáng yêu, hoạt bát, cứ như một con búp bê tinh xảo được bày trong tủ kính. Thẩm Manh lúc này mới cảm thấy, đây mới là dáng vẻ mà nam chính lên có. Thẩm Manh cười nhẹ với hai đứa, tự nhiên mà kéo cái ghế phía đối diện ra ngồi xuống ăn. Nhìn con dao cùng cái nĩa trước mặt, Thẩm Manh không khỏi thở dài, may mắn hắn có ký ức nguyên chủ, nếu không cũng như Cecil và Lucis, cầm hai thứ mà ngu ngơ tự hỏi "cái này thì ăn thế nào?" Nhìn hai đứa cố gắng học theo Thẩm Manh chọc chọc miếng thịt trong đĩa khiến hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng là không biết dùng mà cũng chẳng dám hỏi. Nhìn cũng không nhìn nổi liền cầm đĩa của cả hai mang sang bên mình, dùng dao cắt nhỏ từng miếng sẵn ra rồi đưa trở về: "Mau ăn đi, từ từ rồi sẽ học được."
Cecil trong lòng vô cùng cảm động, nhận lấy cái đĩa của mình ngượng ngùng nói: "Cảm ơn ngài." Lucis thì trực tiếp dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Thẩm Manh, cười một cái thật tươi cảm ơn hắn. Trong lòng y đã sớm tiếp nhận Thẩm Manh cho nên cũng không sợ hắn như lúc đầu nữa. Thẩm Manh ngoài mặt duy trì trạng thái ổn định mà trong lòng đã hộc ba thanh máu, trong đầu chỉ còn duy nhất ba chữ "đáng yêu quá" xoay quanh.
Cả ba nhanh chóng giải quyết xong bữa tối đơn giản, chúc buổi tối vui vẻ liền lên phòng mình tự chơi. Thẩm Manh giờ là người có công ăn việc làm hẳn hoi nên không thể ngồi chơi như trước mà phải đi xử lý một ít văn kiện. Cecil cùng Lucis ở chung một phòng, ngồi trên tấm nệm mềm mại mà trò chuyện với nhau:
"Ca, ta thật thích đại nhân, ngài thật ôn nhu."
Cecil mỉm cười, xoa đầu Lucis đồng ý: "Ta cũng rất thích ngài."
Lucis ngây thơ mà vui vẻ cười, y cảm giác được Thẩm Manh là thật lòng mà đối đãi với bọn họ. Ở dưới tầng đáy lâu lắm, cả hai đều chịu cái rét lạnh của lòng người suốt thời gian dài liền không thể kháng cự nổi với sự ôn nhu của Thẩm Manh, cứ thế mà giao mình đi thật nhanh. Cecil ban đầu vốn nghĩ Thẩm Manh sẽ như những bọn quyền quý thối nát kia, sẽ mua bọn họ về để làm nhục bọn họ, nhưng không ngờ lại là ngược lại, trái tim luôn đóng băng cứ thế không phòng bị mà lại mở ra trước mặt người nọ. Nếu đã nhận rồi, thì đừng hòng bỏ y đi. Tuyệt đối không thể.
Hai anh em trò chuyện một lúc lâu rồi mới tắt đèn đi ngủ. Đêm nay họ không bị đói, không bị lạnh, cũng không bị mắng chửi. Cứ thế êm đềm trôi qua một đêm dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.