Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 27: Song Sinh Thiên Tài (11)




Kít.
Chiếc xe thể thao kêu lên một tiếng, nhẹ nhàng dừng lại trước cửa lớn của ba toà nhà màu đen to lớn, nằm sát nhau ở trung tâm thành phố. Đây chính là tổng bộ, nơi mà Cecil đang nắm quyền và kiểm soát rất nhiều công ty con và công ty nhánh khác. Nhìn cửa kính lớn đang được bảo vệ đứng phía trước, Thẩm Manh có chút không muốn vào.
"Tại sao tao lại phải đến đây, lại còn phải mặc quần áo... ừm bình dị?"
Ping pong.
[Ký chủ thân mến, từ giờ ngài đã được thế giới này chấp nhận là vợ hợp pháp của nam chính. Cho nên tất cả đất diễn của hậu cung trước với nam chính cần ngài đảm nhận nha. ]
Thẩm Manh im lặng, bàn tay đang chuẩn bị mở cửa xe cũng dừng lại. Hắn thề là hắn có thể nghe thấy tiếng khuôn mặt của hắn đang nứt vỡ. Lucis ngồi bên cạnh ghế lái thấy hắn có chút không thích hợp liền nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu ôn nhu hỏi:
"Sao thế? Tâm trạng không tốt?"
Thẩm Manh giờ phút này chỉ còn lại tam quan đã vỡ vụn từng mảnh, đột nhiên bị Lucis hỏi liền quay sang cầm lấy tay y, kích động hỏi:
"Anh yêu, anh hãy làm ơn dạy em 100 cách trị tiểu tam. Cái loại trị mà vĩnh viễn không bao giờ quay lại ấy!!!"
Trời ơi, giết hắn đi. Cả một câu chuyện này ngoài việc xưng vương xưng bá của nam chính, thì còn có một chi tiết vô cùng cẩu huyết và quan trọng. Đó chính là đấu đá của hậu cung, đấu tiểu tam. Mà những kịch bản đầy máu chó đó đều cần hậu cung chính thống đến giải quyết, bây giờ hắn lại thay thế hậu cung... không cần nói cũng hiểu. Tất cả kịch bản đó đều sẽ đổ hết lên đầu hắn.
Đổi xưng hô ta - ngươi thành anh-em.
Lucis ngẩn người, có chút hold không nổi. Sau đó liền úp mặt vào vô lăng cười đến có chút thở không nổi. Y đưa tay gạt nước mắt, cố gắng kiềm chế bản thân tiếp tục cười. Nhìn Thẩm Manh vẫn còn đang ngơ ngẩn liền bất đắc dĩ, đưa tay xoa xoa đầu hắn hỏi:
"Em nghi ngờ anh hay anh trai có người khác?"
Không khó để Lucis nhìn ra ba chữ "còn phải nói" trên khuôn mặt liệt của Thẩm Manh. Y lắc đầu, ôm lấy Thẩm Manh nghiêm túc nói:
"Roy, anh hay anh trai đều sẽ không có người khác. Trái tim của anh rất hẹp hòi, chứa một mình em liền đã đầy. Tin tưởng anh và Cecil."
Thẩm Manh cảm thấy trái tim hắn đập hẫng một nhịp, ngọt ngào "ừ" một tiếng. Hôn chụt một cái để bày tỏ bản thân cũng yêu y. Lucis được hôn vô cùng vui vẻ, liền đáp:
"Em không cần phải học mấy cách trị tiểu tam đó làm gì cho mệt. Anh học là được rồi. Nếu thực sự có tiểu tam, anh sẽ là người đầu tiên đá văng nó."
Ha ha cười ngượng hai tiếng. Đều là kịch bản a, hắn cũng đâu có muốn làm thế.
"Anh để em xuống đây đi. Em muốn vào trước xem, có được không?"
Dù Thẩm Manh dùng khuôn mặt cá chết nhìn Lucis, y vẫn cảm thấy đáng yêu vô cùng. Sủng nịch cười một tiếng:
"Ừ. Em không mang điện thoại thì cầm lấy điện thoại của anh đi. Nếu có kẻ nào dám ngáng chân em thì gọi điện cho anh trai xuống đón em."
Há há há, quá sướng. Khụ. Thẩm Manh "rụt rè" "ngại ngùng" nhận lấy điện thoại, ngữ âm đều đều hỏi:
"Làm vậy có phiền tới Cecil không?"
Lucis mỉm cười, anh trai mừng còn không kịp nữa là: "Sao có thể? Mật khẩu là ngày tháng năm sinh của em. Đi vào đi."
Thẩm Manh gật đầu, đẩy cửa xe đi vào bên trong công ty. Bảo vệ cửa sẽ không ngăn người bình thường có việc phải vào cửa, chỉ đi thẳng tới quầy tiếp tân. Quần áo đơn giản, có phần cũ, dáng đi khập khễnh cùng cặp mắt kính vừa to vừa dày khiến Thẩm Manh đang có dáng vẻ tinh anh liền tụt dốc không phanh thành một nam nhân thô kệch, còn tàn tật.
Tiếp tân ở quầy là một cô gái có diện mạo bình thường, đang ngồi ghi chép một cái gì đó. Theo tiếng gọi của Thẩm Manh liền ngẩng đầu lên, mỉm cười chuyên nghiệp, lịch sự hỏi:
"Xin chào tiên sinh, ngài cần tôi giúp gì không ạ?"
Không tệ, thái độ tốt. Đây mới đúng là nhân viên công ty tinh anh chứ. Tiểu thuyết gì đó đúng là lừa người.
"Tôi muốn gặp người tên là Cecil. Danfilo."
Nữ tiếp tân khẽ hít vào một ngụm khí, vậy mà dám gọi thẳng tên chủ tịch kiêm công tước đại nhân. Cô cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp, ôn hoà:
"Ngài có lịch hẹn trước không ạ?"
Có, hẹn cả đời luôn. Thẩm Manh mỉm cười, đáp: "Không, phiền cô gọi điện cho y. Bảo rằng, đòi nợ đến. Y mà không xuống tôi liền đập cho y đến em trai cũng không nhận ra luôn."
Giọng Thẩm Manh không quá to nhưng đủ để cho mọi người xung quanh nghe rõ mồn một.
Cả đại sảnh lập tức tĩnh lặng, ai nấy đều trợn tròn mắt. Có người đang cầm một tập văn kiện nghe xong liền đánh rơi, có người còn ngơ ngác bật ngón tay cái (like) với Thẩm Manh. Nữ tiếp viên sững sờ, cứ thế ngây ngốc mà gọi thật.
"Alo, thư ký Hà. Chủ tịch có người đến tìm. Ai ý hả? Đòi nợ. Nếu chủ tịch không xuống hắn liền đánh cho chủ tịch đến em trai cũng không nhận ra."
"..."
"Tiên sinh, chủ tịch sẽ xuống ngay."
Xuống thật kìa, thần thánh phương nào vậy? Đại sảnh lập tức ồn ào, huyên náo, tám chuyện về Thẩm Manh và Cecil. Công ty dù có tinh anh đến đâu cũng luôn có thành phần thích tám chuyện:))
Từ ngoài cửa bước vào một nam nhân cao lớn, mặc áo sơ mi đen xắn tay đến khuỷu, quần âu cùng đôi giày đen đơn giản. Nhưng kẻ nào có mắt lập tức nhận ra từng món đồ trên người y đều được định chế riêng, muốn mua cũng mua không nổi. Nam nhân tóc bạc, đeo kính râm, để lộ sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng đang câu lên để lộ tâm tình vui vẻ của y. Cả người toả ra khí chất tinh anh, sắc bén của những người đã lăn lộn lâu trong thế giới đầy lừa lọc và xảo trá. Mà quan trọng nhất là khi y bỏ kính ra, nhìn toàn bộ dung mạo khiến người ta kinh diễm mới giật mình. Y mỉm cười ôn hoà, đi đến bên cạnh Thẩm Manh dịu dàng hỏi:
"Sao em vẫn chưa lên?"
Thẩm Manh nhìn Lucis đang toả ra khí chất y như đèn huỳnh quang, lập tức câm nín nói không lên lời. Liếc nhìn y một cái rồi mới mở miệng:
"Y đang xuống."
Cái khoảnh khắc Lucis bỏ kính xuống, suýt chút nữa là toàn bộ nhân viên đã quỳ xuống và hô lên câu: "Chủ tịch." mất. May mắn, không có. Chủ tịch làm sao có thể mỉm cười được, ha ha.
Thử cách viết mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.