Mặt trời mọc lên từ phía Đông, các quần thần chịu khổ quỳ tròn một ngày một đêm trước ngọ môn đã lung lay sắp đổ, từng tiếng gà trống gáy dài vang lên cũng không làm cho ý thức bọn họ thanh tỉnh hơn bao nhiêu. Những đại thần này không hề biết rằng, giờ này khắc này ở một nơi khác, cửa cung cồng kềnh to lớn đang từ từ mở ra, đoàn xe nối đuôi nhau im lặng chờ lệnh xuất phát.
Không ai ngờ được rằng, trong lúc các quan văn võ đang quỳ trước ngọ môn ép buộc, thì nữ hoàng lại dám mang theo vị Kỳ Chưởng ấn gần đây rất được sủng ái ra ngoài. Hành động không đặt các quan vào mắt này quả thật quá kiêu ngạo, cho dù trong lịch sử mấy trăm năm của vương triều Đại Dụ, cũng rất hiếm thấy.
Đáng thương cho các quan lòng đầy oán hận và bực tức, nhịn tròn một ngày một đêm đang định trút xuống thì không hiểu sao bỗng nhiên mất mục tiêu, cả đám chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, lồng ngực cực kỳ khó chịu.
Trên đỉnh núi Nam Giao, trong lúc Ngữ Kỳ mặc lễ phục trang trọng tiến hành tế tổ, thì quần thần quỳ trên ngọ môn đã mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ vì lời đã nói ra rồi, bây giờ đâu thể xem như đánh rắm mà làm như không có gì, thấy hoàng đế không ở trong cung liền trực tiếp phất áo chạy lấy người, nếu không mặt già phải để đi đâu? Thật sự là quỳ cũng không được, mà đi cũng không xong, không thể làm gì khác hơn là chửi thầm hoàng đế là đồ hỗn trướng trong lòng.
Cũng may có được tin tình báo của Thập Cửu cô nương ở Đông Hán, nên trước khi đi Ngữ Kỳ đã lôi kéo thành công Vương Cư Hiền về phe mình. Tên hồ ly già này ngoài mặt ra vẻ bàng quan, nhìn các quan lại dày vò nhau đến không sai biệt lắm, đợi thời cơ chín muồi, lúc này mới không nhanh không chậm xông ra, cười híp mắt ba phải khắp nơi. Bởi vì con cáo già này là trọng thần tam triều, thường ngày thái độ làm người luôn khéo đưa đẩy, cho nên nhân duyên và uy vọng trong triều rất cao, các đại thần đều cho hắn vài phần thể diện. Mặt khác, những đại thần này cũng thật sự không thể quỳ suốt ngày đêm được nữa (hơn nữa quỳ cũng vô dụng, hoàng đế căn bản không nhìn thấy). Vì vậy cả đám một bên thầm chửi mẹ nó một bên thuận theo hạ hỏa, tất cả đều tự dẹp đường về phủ nghỉ ngơi hồi sức.
Chuyện này coi như xong.
Sau khi chịu khổ, các đại thần từ từ hiểu được dáng vẻ trầm ổn ngày thường vị nữ hoàng này thể hiện ra hoàn toàn khác với tính tình nhân hậu khoan dung của tiên hoàng, sự bình thản ổn trọng của nàng xuất phát từ việc đã nhận định một việc thì tuyệt đối kiên quyết, không lung lay, có thể nói là ngoan tuyệt. Lúc trước không tính việc cố chấp khư khư phân công hoạn quan có tiếng xấu làm việc, mà thậm chí ngay cả quan lại quỳ xuống cầu xin nàng căn bản cũng không để vào mắt. Trước đây các văn thần chỉ cần liên hợp lại là có thể nắm giữ đại quyền sinh sát, khống chế thiên tử đứng trên vạn người, đều do chọc trúng điểm yếu thanh danh của hoàng đế, mà lần này bọn họ lại gặp phải một đế vương không coi danh dự ra gì, vì vậy chỉ có thể há hốc miệng, căn bản không có cách nào.
Kỳ thực việc này vốn có cách giải quyết tốt hơn, một mình Kỳ Vân Yến chỉ cần nói ra không có ba thì cũng có bốn cách. Nhưng Ngữ Kỳ vẫn chọn con đường vô cùng kiêu ngạo thậm chí nhìn như không biết sống chết này, mục đích chính là mượn việc này nói cho chúng thần, thiên hạ này là của hoàng đế, chỉ có hoàng đế có quyền làm chủ. Dù người làm thần tử như ngươi một khóc hai nháo ba thắt cổ, chuyện nàng đã quyết cũng sẽ không thay đổi chút nào.
Khi nghi thức tế tổ Nam Giao hoàn thành, sắc trời đã không còn sớm, đoàn xe đành nghỉ lại ngay ngôi chùa trên núi.
Ngữ Kỳ dùng xong bữa tối, hỏi hạ nhân chỗ ở của Kỳ Vân Yến, rồi mang theo Trương Đức An lảo đảo đi đến.
Nàng vén lên tấm mành lụa mềm bước vào, thấy có một người đang quỳ trong căn phòng hơi tối, đang thấp giọng nhanh chóng bẩm báo động tĩnh trong hoàng cung. Bước chân của nàng hơi ngừng lại một chút, tiện đà khóe môi khẽ mỉm cười, tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế khắc hoa lê.
Kỳ Vân Yến ngồi ngay ngắn sau bàn khẽ rũ mi xuống, mạn bất kinh tâm(không thèm để ý) xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay phải, nửa khuôn mặt bên cửa sổ chìm trong ánh sáng mờ ảo mông lung, nửa khuôn mặt kia lại như nhuộm màu bóng đêm đen tối, biểu cảm có vẻ hơi khó lường.
Nghe thấy có người đi vào ngồi xuống, hắn chậm rãi ngước mắt, ánh mắt đối diện với nàng trong giây lát, khóe môi chậm rãi cong lên một độ cong, "Bọn họ chịu thua rồi, ngày mai Hoàng Thượng có thể hồi cung." Dứt lời vẫy tay hai cái, người đang quỳ dưới đất thấp giọng bẩm báo đột nhiên im bặt.
Ngữ Kỳ vừa nghe xong mật báo từ Đông Hán, lúc này ánh mắt nhẹ nhàng xẹt qua người bên dưới sau đó dừng lại trên mặt Kỳ Vân Yến, "Lúc hồi cung, có vài người trên triều ước chừng từ nay về sau sẽ biến mất mãi mãi."
Hắn nghe vậy cũng không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn nàng mỉm cười.
"Trẫm không định ngăn cản, ngươi cần gì phải ăn nói thận trọng như vậy?"
Vẻ tươi cười trên khóe môi hắn không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng cúi mặt xuống nhẹ giọng nói, "Hoàng thượng thiên kim chi khu(thân phận cao quý), những chuyện dơ bẩn này vẫn không nên biết thì hơn." Hơi ngừng một chút, hắn mềm giọng nói, "Phong cảnh Nam Giao tươi đẹp, không bằng ngài nhân cơ hội này ra ngoài một chuyến, thay đổi tâm trạng."
Ngữ Kỳ thấy hắn đổi đề tài, biết hắn không muốn nói nhiều về việc này, cũng cười nói, "Tử Thận theo trẫm cùng ra ngoài một chút đi. Cơ hôi xuất cung vốn cũng không nhiều, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ phong cảnh này." Dứt lời cũng không cho hắn cơ hội từ chối, trực tiếp sai Trương Đức An tìm người đến dẫn đường.
Trời cuối thu, lá vàng tầng tầng lớp lớp lấp đầy con đường nhỏ trên núi, thực ra cảnh sắc cũng không đẹp như hắn nói, nhưng có lẽ là do rất ít khi được xuất cung, nên nàng vẫn vô cùng hăng hái.
Kỳ Vân Yến im lặng chậm rãi đi theo sau nàng, vẻ mặt chuyên chú làm như đang ngắm cảnh, nhưng thực ra là suy nghĩ chuyện khác.
... Theo ý định lúc trước, hắn nên giữ một khoảng cách thích hợp với nàng. Nhưng sau biến cố này, những đại thần vốn nhìn hắn không vừa mắt càng muốn diệt trừ hắn hơn, chẳng qua vì e ngại nàng nên mới chưa dám ra tay. Cho nên nếu bây giờ đánh mất sự ủng hộ của nàng, thì không chỉ quyền thế có được lúc này tan biến hết, mà có thể hắn sẽ phải chết không chỗ chôn.
Nghĩ đến đây, không khỏi liếc mắt nhìn nữ tử phía trước. Dường như cảm thấy ánh mắt hắn, nàng quay đầu lại, ý cười mơ hồ trên khóe môi còn chưa tan hết, ánh mắt trong suốt, hơi mang ý dò hỏi nhìn hắn.
Thân thể phản ứng trước đầu óc, theo bản năng hắn cười với nàng một cái, cánh tay vòng qua đầu vai nàng, thân thể nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng bắt lấy một chiếc lá vàng rơi trên tóc nàng.
Động tác này quá thân thiết, khiến Ngữ Kỳ không khỏi sửng sốt, bước chân cũng hơi ngừng lại, từ người đi trước nửa bước biến thành đi sau nửa bước.
Kỳ Vân Yến cũng dừng lại theo, xoay người nhìn nàng. Hắn biết, hành động vừa rồi của mình không hề mang chút tâm tư kiều diễm nào, chỉ là thói quen tích tụ lại bao năm trong cung. Ý nghĩ phải tự bảo vệ mình đã dung nhập vào xương thịt, khiến hắn không tự chủ được mà quyết định... hai quyền không địch nổi bốn tay, hiện giờ hắn cần bảo đảm sự che chở của nàng chắc chắn không bị phá vỡ, cho dù phải đê tiện lợi dụng tình cảm của nàng đối với mình.
Hắn đón lấy tầm mắt nàng, muốn mỉm cười nhưng lại phát hiện khóe môi mình cứng ngắc, sau đó một cảm giác chán ghét bỗng nhiên nảy lên cổ họng, theo bản năng hắn quay đầu đi, tránh ánh mắt nàng.
Hắn vốn cho rằng ít ra, ít ra trước mặt nàng, mình sẽ không dùng những thủ đoạn mà ngay cả bản thân cũng nghĩ là xấu xa này, để bảo vệ cho nguyên tắc và giới hạn cuối cùng... Nhưng hắn đã tự đánh giá quá cao chính mình, cung điện đẹp đẽ mà lạnh băng này đã hủy hoại đứa con trai Kỳ thái phó lấy làm kiêu ngạo từ lâu, chỉ để một cái xác không hồn là Chưởng ấn Tư Lễ Giám trong ngoài không đồng nhất, đốc chủ Đông Hán thủ đoạn độc ác ở lại.
Ngữ Kỳ thấy vẻ mặt hắn khác thường, đang định mở miệng hỏi, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy trong rừng cây sau lưng hắn cách đó không xa có ánh sáng lóe lên. Nàng căng thẳng trong lòng, mà tán cây đắm chìm trong nắng chiều kia lại vẫn yên lặng, ngay cả những chiếc lá xanh to rộng cũng không chút sứt mẻ, tựa như gió cũng trở nên yên lặng ngay lúc này.
Không có bất kỳ điều gì khác thường, phảng phất như ánh sáng nàng vừa nhìn thấy chưa từng xuất hiện. Thế nhưng xung quanh quá yên tĩnh, đến tiếng côn trùng kêu vang hay tiếng chim hót cũng không có, trực giác nói cho nàng biết, đây chỉ là sự im lặng trước khi bão tố ập đến. Nàng tập trung cảm nhận, phát hiện ra không chỉ là đối diện, mà ngay cả sau lưng mình cũng có sát khí được che giấu cực kỳ tốt, nhạt đến mức dường như không thể nào cảm thấy được.
Nàng thầm nghĩ không tốt, bị người ta bao vây rồi, mà đối phương cũng không phải một đám ô hợp, nhân số tuy ít, nhưng đều là cao thủ khó gặp.
Những kẻ này do ai phái tới? Mục đích là bắt cóc hay ám sát? Người của mình có thể đối phó được không? Nếu như không được, phải làm thế nào để tìm kiếm quân chi viện? Làm thế nào chạy trốn được?... Chỉ trong một giây ngắn ngủi từ khi phát hiện điều lạ thường đến khi ý thức được nguy hiểm, đại não của nàng nhanh chóng suy tính mấy vấn đề này. Nếu là người thường bây giờ đã sớm rối loạn, thế nhưng càng vào lúc này, nàng lại càng thêm trấn định.
Có lẽ thấy bọn họ dừng lại hơi lâu, xung quanh khu rừng bắt đầu truyền ra âm thanh mơ hồ, không nhanh không chậm lấy họ làm trung tâm từ từ tới gần, như thợ săn già kinh nghiệm đầy mình dần thu nhỏ vòng vây. Ngữ Kỳ biết bọn chúng đã bắt đầu khúc nhạc dạo chuẩn bị công kích, lúc này suy nghĩ đối sách gì cũng không kịp nữa, chỉ có thể mặt không đổi sắc hướng về phía Kỳ Vân Yến, hạ giọng, môi bất động dán bên cổ hắn nói nhanh một câu cẩn thận xung quanh, sau đó lập tức cất cao giọng quay đầu nói với mọi người, "Trẫm mệt rồi, về thôi."
Nhưng vừa dứt lời, bước chân hai người còn chưa chuyển động, đã nghe "Vèo" một tiếng, sau lưng có vật gì theo gió bay đến. Trong nháy mắt ánh sáng xẹt qua, Ngữ Kỳ vốn vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau nhanh chóng kéo Kỳ Vân Yến lui sang bên cạnh. Hai người vừa tránh ra, thì một mũi tên dài đã "Phập" một tiếng cắm xuống nơi mà họ vừa đứng, trong nháy mắt đã cắm sâu gần nửa mét. Chỉ nhìn chiều sâu khi mũi tên cắm xuống đất, là biết sức lực của người bắn cung không phải chuyện đùa, nếu vừa rồi họ chậm mất nửa nhịp, thì sợ rằng lúc này đã sớm bị bắn xuyên qua người.
Xung quanh im lặng ước chừng một giây, sau đó có người phản ứng kịp, hét lớn, "Có thích khách! Hộ giá!"
Một tiếng này như ném đá xuống nước, cục diện ngay lập tức nhanh chóng thay đổi, thích khách che mặt nhảy ra khỏi rừng cây, vọt tới từ bốn phương tám hướng, không có bất kỳ tiếng hô kêu đánh kêu giết nào cả, thế công của bọn chúng như rắn độc im lặng mà trí mạng. Bên này, những thị vệ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức rút đao xếp thành hàng, dùng thân thể của họ gắn kết lại với nhau tạo thành một bức tường thịt, bao quanh bảo vệ hai người ở giữa. Còn các thái giám và cung nữ chưa kịp chạy vào vòng bảo hộ thì chạy trốn tứ phía, có người thét chói tai, có người ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, tiếng khóc kêu vang trời.
Lúc Ngữ Kỳ rời chùa, nàng định sẽ đi xung quanh ngắm nhìn một chút cho thay đổi tâm trạng rồi về, cho nên chỉ dẫn theo mười mấy thị vệ. Nhưng dưới sự công kích của thích khách áo đen, những thị vệ này rất nhanh đã bay màu, máu tươi từng dòng chảy ra từ miệng vết thương, rơi xuống đầy đất đồng thời đao trong tay cũng càng ngày càng chậm lại. Mắt thấy vòng bảo hộ sắp bị phá ra một lỗ hổng, Ngữ Kỳ nhíu mày, khom lưng nhặt lấy một thanh đao thị vệ làm rơi trên mặt đất, cân nhắc trọng lượng xong liền nắm chặt lại, chuẩn bị chém giết ngay khi vòng bảo hộ bị phá vỡ.
Nhưng Kỳ Vân Yến vốn vẫn im lặng đứng một bên lại đè bàn tay cầm đao của nàng xuống, "Hoàng thượng, ngài có nắm chắc với thân thủ của mình không?"
Khắp nơi là thi thể và máu tươi, trong lúc một đường sinh tử, giọng nói của hắn vẫn tao nhã trước sau như một, chắc chắn khiến người khác an lòng.
Ngữ Kỳ theo bản năng nghiêng đầu nhìn hắn.
"Vừa rồi thần đã sai người đi gọi viện binh, hãy cố gắng chờ một lát, không nên hành động thiếu suy nghĩ."
Nàng hơi sửng sờ một chút, "Từ khi nào?"
"Thần thường ngày chịu vô số lần ám sát, nên có thói quen luôn mang theo bên người hai ám vệ. Lúc ngài nhắc nhở thần, thần đã sai người nhanh chóng trở về chùa cầu cứu." Hắn hơi ngừng lại, thấy vẻ mặt nàng vẫn có chút khó hiểu, liền tiếp tục giải thích, "Không lên tiếng, chỉ là ra hiệu, cho nên lúc đó ngài không biết."
Nói đến đây, hắn bỗng dưng ngừng lại, như vừa nhìn thấy gì, thần sắc dần dần trở nên nghiêm trọng, "... Hoàng thượng."
Nàng ý thức được có lẽ đã xảy ra biến cố gì, liền nắm chặt thanh đao trong tay, "Sao?"
Hắn đưa tầm mắt trở lại người nàng, chậm rãi nói, "Bên đó cũng trúng chiêu, chúng ta không được cứu viện."