Hệ Thống Nữ Phụ

Chương 11.1: Nhân vật phản diện là ‘trai bao’ (hoàn)




Buổi chiều Dung Duệ về nhà trọ của hắn thu dọn đồ đạc.
Ngữ Kỳ lái xe đưa hắn đi, trên đường cô gọi điện thoại cho Ngô Phong, bảo hắn ta kêu vài người tới hỗ trợ chuyển đồ.
Không ngờ lúc tới trước cửa nhà trọ Dung Duệ, người đứng chờ ở trước cửa chính là Thẩm Nhiên và Lâm Huyên Huyên.
Ngữ Kỳ chỉ cảm thấy Ngô Phong luôn làm việc đáng tin cậy không còn nữa, việc này xử lý quá tệ. Không nói Thẩm Nhiên ăn mặc quần áo gọn gàng căn bản không giống công nhân khuân vác, Lâm Huyên Huyên thoạt nhìn yếu đuối, điệu bộ hai người này giống như tới làm khách, nhìn kiểu gì cũng không phải lực lượng lao động.
Huống chi chuyện cô không hy vọng nhất đã xảy ra, chính là Dung Duệ gặp Lâm Huyên Huyên, mà nay tâm phúc Ngô Phong khéo tay thúc đẩy chuyện tốt này, trong nháy mắt Ngữ Kỳ có một cảm giác tự lấy đá đập chân mình.
Thấy bọn họ xuống xe, Thẩm Nhiên tiến lên vài bước, vừa mỉm cười thận trọng lễ độ thì bị Ngữ Kỳ cắt ngang.
“Dẫn bạn gái nhỏ của anh quay về đi, chỗ này không cần tới bọn anh.” Ngữ Kỳ nói xong mặt không biểu cảm đi về phía nhà trọ, Dung Duệ thì nở nụ cười hoàn mỹ chuyên nghiệp của mình, theo thứ tự lãnh đạm gật đầu xa cách với hai người rồi đi theo Ngữ Kỳ.
Bị bỏ lại Thẩm Nhiên và Lâm Huyên Huyên ngỡ ngàng nhìn nhau, Lâm Huyên Huyên nhìn bóng lưng phía sau của Ngữ Kỳ rồi cẩn thận nói, “Người kia chính là BOSS thần bí đứng phía sau trong truyền thuyết hả? Cảm giác có vẻ rất đáng sợ.”
Thẩm Nhiên bật cười, vươn ngón tay thon dài chọt một cái vào trán cô ấy, “Lời đồn đãi nhảm nhí.” Dứt lời anh thở dài, “Đi thôi, trở về chuẩn bị nghe mắng đi.”
Lâm Huyên Huyên xoay người đuổi theo Thẩm Nhiên, “Cô ấy hình như rất tức giận, chúng ta sẽ không bị đuổi chứ?”
“Không, cô Tần rất ít nhúng tay vào công việc công ty, tất cả đều giao cho người phụ trách xử lý.” Dừng một chút, Thẩm Nhiên cố ý trêu chọc cô ấy, “Có điều nếu cô ta thật sự muốn đuổi chúng ta thì chỉ là chuyện nhỏ.”
Quả nhiên Lâm Huyên Huyên bắt đầu khẩn trương.
Bên kia, Dung Duệ đi theo Ngữ Kỳ vào thang máy, bấm nút lên tầng rồi quay đầu nhìn cô, “Bọn họ không phải do cô gọi tới sao? Sao cô bảo bọn họ quay về?”
Ngữ Kỳ nhìn thẳng về phía trước, không trả lời hắn mà hỏi ngược lại, “Anh cảm thấy cô gái vừa rồi thế nào?”
Dung Duệ tất nhiên hiểu dụng ý của cô, cẩn thận suy nghĩ rồi sau đó dùng giọng điệu lười biếng mà soi mói bình luận, “Tầm thường.” Dừng một chút, nhớ lại cô gái kia mặc bộ quần áo size lớn, không nhịn được bỏ thêm một câu, “Gu thẩm mỹ xấu xí che khuất vóc dáng tạm được.”
Ngữ Kỳ nghe vậy cảm thấy tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống. Đời người chính là kỳ diệu như thế, một người con gái anh ta vốn rất yêu và khắc sâu trong lòng, nhưng nếu người đó thay đổi cách thức xuất hiện trước mặt anh ta với dáng vẻ khác, thì ngay cả quay đầu lại liếc mắt nhìn anh ta đều lười.
Kỳ thật có lẽ người Dung Duệ yêu không phải bản thân Lâm Huyên Huyên, mà là hy vọng xa vời xuất hiện trong cuộc sống tối tăm của anh ta.
Ngữ Kỳ vô cùng hài lòng, híp mắt nhìn hắn, “Vậy anh cảm thấy tôi thế nào?”
“Để tôi nghĩ đã.”
“Nói ngay và luôn, nếu không tôi chỉ nghe được một tràng lời khen.”
Dung Duệ không nhịn được bật cười, “Cô rất đẹp, gu quần áo không dung tục, có một khí chất đặc biệt.”
“Sao tôi vẫn nghe thấy một đống câu ca ngợi thế nhỉ.” Ngữ Kỳ không ngoài dự đoán thở dài, cửa thang máy vừa mở cô bước ra trước, “Đứng ở chỗ cao quả nhiên cô độc, không nghe được nửa câu nói thật.”
“Những câu tôi nói đều là thật.” Dung Duệ nhíu mày đuổi theo, dùng chìa khóa mở cửa, “Có ông trời chứng giám.”
Ngữ Kỳ im lặng, đúng là nói thật, nhưng mà được lựa chọn lấy từ những câu nói thật nghe xuôi tai nhất. Chỗ không tốt của người thông minh chính là điểm ấy, quá khôn khéo, khó mà hiểu được rốt cuộc trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì.
Dung Duệ chỉ lấy một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, sau đó bắt đầu thu xếp quần áo. Ngữ Kỳ ngồi ở bên cạnh nhìn một lúc, thật sự không vừa mắt động tác gấp quần áo không thành thạo của hắn, tiến lên giúp hắn gấp từng bộ quần áo rồi bỏ vào vali, động tác thuần thục lưu loát.
Một tiếng sau, Ngữ Kỳ nhìn đồng hồ trên tường, “Bây giờ chúng ta đi ăn cơm tối.”
Còn phải quay lại thu xếp đồ tiếp, mà chạy xe quay về biệt thự mất hơn một tiếng, thời gian không đủ, Dung Duệ đề nghị đi tới quán ăn bên cạnh, Ngữ Kỳ không có ý kiến. Quán ăn kia thật sự rất gần, chẳng cần đi xe.
Có lẽ trời sắp mưa, sắc trời âm u, mấy tòa nhà xung quanh cũng dần tối đi, không biết từ đâu bay tới một đám mây thấp màu xám, như là một đám bụi than rải đều che kín bầu trời.
Ngữ Kỳ vừa đi theo Dung Duệ đến một ngã tư tương đối yên tĩnh vắng vẻ, đỉnh đầu bị che phủ bởi một mảnh bóng đen, ngẩng đầu thì thấy hai người có khuôn mặt hung tợn, cơ bắp cuồn cuộn chắn đường đi của bọn họ.
Cô sững sờ ngơ ngác một chút mới phản ứng, có lẽ đây chính là tình huống ban đầu trong nguyên tác Lâm Huyên Huyên cứu Dung Duệ —— một nữ khách hàng của Dung Duệ bị chồng thuê thám tử tư theo dõi, chụp được ảnh cô ta và Dung Duệ cùng đi ăn cơm. Người đàn ông kia giận dữ trực tiếp phái hai tên đàn em tới dạy dỗ Dung Duệ – kẻ to gan dám cho hắn đội nón xanh.
Đặt ở trong cuộc sống thường ngày có chút không thực tế, nhưng đây là tình tiết trong tiểu thuyết, không cần so bì thật giả, huống chi giờ phút này bản thân cô ở đây, đành phải tự nhận mình xui xẻo. Có điều không phải tất cả đều là chuyện xấu, nếu nắm chắc cơ hội có lẽ có thể trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ.
“Cô gái tránh qua một bên đi, không có chuyện của cô.” Một người đàn ông trong đó thô lỗ quát cô một tiếng, đẩy cô sang một bên rồi hung hăng đấm vào bụng Dung Duệ, “Dám đụng vào người đàn bà của đại ca, lá gan thằng nhóc mày không nhỏ.”
Dung Duệ đau đớn kêu lên một tiếng rồi cúi người che chỗ bị đau, thái dương vì đau đớn lộ ra gân xanh.
Trước khi hai tên đàn em tiếp tục xuống tay, Ngữ Kỳ cắn răng xông lên trước, một tay kéo cánh tay Dung Duệ, “Chạy!”
Dung Duệ hơi ngỡ ngàng rồi mới đứng lên chạy theo bước chân cô. Hắn vốn tưởng rằng trong tình huống này bình thường cô gái đều bỏ chạy, nhưng không ngờ cô không chút do dự vọt tới. Sợi dây cung kéo căng trong lòng đứt phụt, chính vào giây phút cô nắm lấy tay hắn.
Không có diễn biến giống như trong phim ảnh, nam nữ vai chính không có vận may chạy được một đoạn đường dài bỏ rơi đám đàn em, khó khăn lắm bọn họ mới chạy vài bước, vừa quẹo vào ngõ hẻm thì bị đuổi kịp.
Một tên đàn em nắm cổ áo Dung Duệ ném hắn xuống đất, một tên khác thì nắm tóc Ngữ Kỳ kéo cô vào lòng.
“Buông cô ấy ra!” Dung Duệ ôm bụng đứng lên, cơ thể hơi lung lay, “Việc này không liên quan đến cô ấy.”
Ngữ Kỳ chỉ cảm thấy da đầu bị kéo đến đau buốt, cô nhìn thoáng qua Dung Duệ, bỗng nhiên nhắm mắt lại, sử dụng toàn bộ sức lực hung hăng giẫm vào giầy da của người đàn ông phía sau.
Cô mang giầy cao gót gót nhọn, đúng là một hung khí tốt, người đàn ông bị đau a một tiếng buông lỏng tay ra, để cô dễ dàng trốn thoát. Thừa dịp người đàn ông kia bị đau, Ngữ Kỳ tiện tay cầm cục gạch trên mặt đất đập vào ót hắn ta.
Cô không phải loại con gái nhu nhược không dám giết gà, lần này không có nửa phần nương tay sợ hãi, sức lực xuống tay hung hãn dứt khoát, một cái thành công sau đó không có nửa phần do dự đánh tiếp cái nữa. Trên ót hắn ta lập tức chảy máu, lờ mờ một cái rồi ngất đi.
Trong lúc nguy cấp bên phía Dung Duệ hình như cũng bộc phát sức lực tiềm tàng, không biết dùng phương pháp gì quật ngã người xuống đất. Chỉ là khi người kia đứng lên dường như nổi tính hung ác, không biết từ chỗ nào rút ra một con dao găm lao tới chỗ Dung Duệ.
Ngữ Kỳ nhìn thấy tình huống này không khỏi thầm mắng tác giả bản tiểu thuyết, chỉ do dự mấy giây rồi nhào tới, cả người che trước mặt Dung Duệ.
Dao găm lạnh như băng đâm vào bả vai, “Phốc” một tiếng cắm vào da thịt, máu tươi chảy ra không ngừng. Ngữ Kỳ chỉ cảm thấy đau nhức mãnh liệt từ từ kéo đến, hai chân mềm nhũn, cả người lập tức ngã quỵ.
Trong nháy mắt trước khi mất đi ý thức, cô nghe Dung Duệ gọi tên của cô.
Giống như nhiệm vụ… Đã hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.