Hệ Thống Sủng Phi

Chương 100:




Tiếng vó ngựa rền vang.
Hai ngày hai đêm, nếu trên đường không thay hai con ngựa, Thiệu Tuyên Đế tuyệt đối không thể kiên trì đến lúc này, bàn tay nắm dây cương của hắn nổi đầy gân xanh, mu bàn tay kia đã xanh tím, hiện tượng này xuất hiện một ngày trước, nhưng hắn không thể dừng lại. Dùng nội lực ngăn chặn độc tố, Thiệu Tuyên Đế giơ roi, con ngựa bị đau chạy như điên trên quan đạo.
Trước nhà tranh hai bên đường, một đám ngựa đen to khỏe phóng qua.
Lại có tiếp hai con ngựa đen chạy qua, vó ngựa vẩy nước. Tiếp đó là bốn con chạy song song, theo sau là lục tục rất nhiều quân sĩ giáp đen co chân chạy như điên, người trong nhà chậm rãi đẩy cửa ra, hai gương mặt già nua thò ra nhìn quân đội trước mặt.
“Ông nó, lại đánh giặc à?”
“Không phải đánh giặc, đây là quân đội Cao Thú chúng ta.” Ông lão nhìn đô thành xa xa hơi nheo mắt lại, “Chắc là quân đội về đô, nhất định là Hoàng Thượng thắng trận trở về.”
Bà lão chắp hai tay không khỏi nở nụ cười: “Vậy thì tốt, có Hoàng Thượng ở đây, quân đội Cao Thú quả nhiên công được thành.”
Đi tiếp một đoạn về phía trước chính là đô thành.
Tay phải Thiệu Tuyên Đế hơi run run, hắn sợ kết quả hắn thấy sẽ không phải điều hắn mong chờ; hắn sợ lúc này đô thành đã bị công phá… Hắn sợ Hoàng Hậu không chạy trốn, theo tính tình của nàng thời điểm thế này nhất định không muốn chạy trốn, nếu… Hắn phải làm sao bây giờ? Hắn còn chưa kịp nói… Tan xương nát thịt, vĩnh viễn không chia lìa.
Lúc này đối với hắn mà nói, việc khó khăn nhất trên thế gian này lại là…
Cùng sống cùng chết.

Không biết vì sao, từ ngày đó trở đi Cao Thú liên tục được thời tiết thần bí bảo vệ, hai mươi vạn quân địch liên tiếp hao tổn gần một nửa, Hoàng Tử Tham Lang nhíu mày nhìn về phía tường thành phía trước, gần như tất cả đều cho rằng Cao Thú là quốc gia được ông trời bảo hộ, nhưng hắn không tin sự mê tín này!
Nhân định thắng thiên, chỉ biết dựa vào ngoại lực sao có thể thủ thắng?
Lần thứ ba công thành, Hoàng Tử Tham Lang cắn răng, cuối cùng quyết định chia hơn mười vạn quân sĩ còn lại làm ba đường, phân biệt tiến công từ ba phía, ba đạo quân thẳng tắp xếp thành hàng dài, cầm móc câu móc chặt vào tường thành, vừng vàng cố định thân thể để không cần dùng đến thang. Lần này dù thật sự cát bụi phủ đầy người bọn họ cũng không e ngại.
Nhìn bóng người chập chờn trước mặt, ánh mắt Hoàng Tử Tham Lang rất sáng.
Mặc dù bọn họ tổn thất gần mười vạn quân đội nhưng quân đội trên tường thành Cao Thú cũng chẳng còn bao nhiêu! Lần đầu tiên thành chiến bọn chúng đã tiêu hao gần như không còn, nay tuy kéo dài một thời gian cũng sẽ không thay đổi gì nhiều. Hoàng Tử Tham Lang giơ tay lên, nhìn đám người phía sau một lượt rồi mới hạ xuống thật mạnh.
“Tuân lệnh!” Phía sau vang lên tiếng hô xung phong, hắn ngồi ngay ngắn trên ngựa nhìn tình hình, chậm rãi giục ngựa tiến lên, chỉ là cát bụi nho nhỏ mà thôi, hắn có thể giải quyết dễ dàng. Lúc này, hắn sẽ không để cơ hội công thành thắng lợi vụt mất ngay trước mắt nữa.
Quân sĩ giáp đen trên tường thành Cao Thú huýt sáo với người bên dưới: “Không sợ chết thì lên đây, ông này không rảnh đánh với các ngươi, cứ để ông trời thổi gió xuống đùa với các ngươi!”
Người bên dưới nghiến răng. Hai ngày nay Cao Thú quả thật chiếm hết ưu thế thiên thời, nhưng không có nghĩa bọn chúng sẽ vĩnh viễn được trận gió quỷ quái kia bảo vệ, hơn mười vạn người của bọn họ ở đây, thanh thế lớn, trong tay lại có móc sắt có thể cố định thân thể, lần này quyết không thể chưa đánh đã chạy!
[Tinh! Quân địch khởi xướng vòng tiến công thứ ba, hoàn thành trừ một vạn điểm mị lực của người chơi, hình thành phản kích thiên nhiên.]
Ngay khi Hoàng Tử Tham Lang khởi xướng vòng tiến công mới, âm thanh thông báo của hệ thống cũng vang lên.
Ngôi sao trên đỉnh đầu Yến An Quân lại sáng hơn, một tia sáng màu bạc lướt qua bên cạnh ngôi sao, sắc trời bỗng tối sầm xuống, trong phạm vi trăm dặm ánh mặt trời dần bị mây đen bao phủ, gió lạnh từ trên tường thành thổi xuống, người phía dưới co quắp lại, chẳng bao lâu đã nổi da gà toàn thân.
“Lạnh quá…”
“Sao tự nhiên lạnh thế nhỉ?”
“Lẽ nào lại là gió lạ? Không đúng, lần này ngay cả sắc trời cũng thay đổi?”
Khi người trên tường thành đang đoán già đoán non, quân sĩ Tham Lang đồng loạt rùng mình một cái, chẳng lẽ ông trời lại giúp Cao Thú? Một quân sĩ Tham Lang cầm chặt dây thừng trong tay, nét mặt dần trở nên nghiêm trọng, chỉ cần hắn nắm chặt dây thừng thì gió lạ cũng không làm gì được hắn.
Sống sót sau hai đợt gió trước, hắn tin mình có may mắn này. Hai lần còn vượt qua được, phải sợ lần thứ ba hay sao? Khả năng thừa nhận chuyện ông trời phù hộ Cao Thú của quân sĩ Tham Lang còn cao hơn cả người Cao Thú, mặc kệ tướng cấp trên nói thế nào, tất cả bọn họ đều cho rằng gió lạ xuất hiện là thần tích. Nhưng dù đã biết ông trời phù hộ Cao Thú, bọn họ vẫn phải nghe lệnh làm việc, vì đây là mệnh lệnh Hoàng Tử điện hạ tự mình ban ra, bọn họ không dám cãi lời.
Tham Lang chỉ còn bọn họ, ngoại trừ đi theo làm tùy tùng của Hoàng Tử điện hạ, bọn họ không biết rốt cuộc trong sinh mệnh của mình còn có mong muốn gì. Nhà? Bọn họ phiêu bạt khắp nơi sao có thể có nhà? Nước? Nước của bọn họ sớm đã bị diệt, nước đã không còn là nước, thậm chí có những người còn chưa từng thấy Tham Lang Quốc năm đó, chỉ sau khi sinh ra được dạy mình là người Tham Lang, tương lai phải công phá Cao Thú.
Cho nên, bất kể Cao Thú lớn mạnh thế nào, trong lòng bọn họ đều không có khái niệm bỏ chạy.
Anh hùng chết trên chiến trường nhất định vô danh, cả đời này bọn họ qua qua lại lại cũng chỉ tan đi như khói.
Màu đen chậm rãi tràn ra, chỉ có chấm nhỏ trên đỉnh đầu Yến An Quân là sáng kinh người, người trên tường thành không ai không kinh ngạc nhìn ngôi sao giữa ban ngày này. Ban ngày ban mặt mà có thể nhìn thấy sao là điều cực kỳ lạ, chứ đừng nói hiện giờ có một ngôi sao thoải mái lơ lửng trên tường thành… Điều này làm sao có thể khiến quân sĩ Cao Thú không kinh ngạc được.
Nhìn ngôi sao sáng ngời, lại liên tưởng tới trận bão cát lúc trước… Ánh mắt Tô Văn Ca dời từ ngôi sao xuống, cho đến khi dừng trên người Yến An Quân, hắn xoay người nhìn quân địch phía dưới, vẻ mặt khó hiểu.
Nếu hắn nhớ không lầm, ngôi sao này luôn chuyển động phía sau Hoàng Hậu, chỗ Hoàng Hậu đứng hôm qua không phải chỗ hôm nay, mà ngôi sao này cũng theo đó dời vị trí, nếu nói hai chuyện này không liên quan đến nhau Tô Văn Ca nhất định không tin, nhưng nếu có liên quan… thì Hoàng Hậu rốt cuộc là người thế nào?
Hay đúng như lời Tống Đại học sĩ nói, là một yêu hậu? Có điều… nếu yêu hậu trong truyền thuyết đều có năng lực thế này, hắn hy vọng Cao Thú có thể nhiều thêm vài người. Trên đời này làm gì có yêu? Tô Văn Ca nhếch môi cười, mặc kệ nàng là cái gì, chỉ cần nàng không nguy hại đến Cao Thú thì vĩnh viễn sẽ là tôn hậu của Cao Thú.
Phía chân trời bỗng biến sắc, âm hàn thêm vài phần. Gió mạnh thổi nhanh, mây đen ùn ùn, đám mây đang bình thường bỗng biến thành màu đen rồi căng phồng lên, phồng cho đến khi người ta ngẩng đầu nhìn lên sẽ hoài nghi có thứ gì vỡ ra hay không. Màu đen bắt đầu chuyển động, vài giọt mưa từ trên trời rơi xuống.
Quân sĩ Tham Lang dưới thành thè lưỡi liếm giọt mưa trên mặt, không ngờ lần này không có gió lốc mà chỉ đổ mưa một trận.
Hoàng Tử Tham Lang vung song chùy, ngẩng đầu cười ha hả: “Tô tướng quân, thấy chưa! Ông trời đã mặc kệ sự sống chết của Cao Thú các ngươi rồi! Trời đổ mưa nhỏ chính là sự khen ngợi việc đoạt đô thành của bộ tộc Tham Lang chúng ta! Các huynh đệ, lúc này không lên còn đợi khi nào?! Công thành!”
Quân sĩ Tham Lang gầm lên, quân Cao Thú vốn vẻ mặt vui mừng bỗng tái mặt. Bọn họ vốn tưởng ông trời sẽ lại đánh xuống gió lốc lạ thường giúp bọn họ ngăn quân đich, không ngờ lần này quân địch công thành chỉ đổ một trận mưa nhẹ như lông hồng…
Yến An Quân vươn tay, một giọt mưa đập xuống lòng bàn tay nàng, giọt nước trong như ngọc nằm ở trên, nàng hơi nhíu mày, vì sao lần này là trận mưa nhỏ như vậy? Đây cũng coi là hình thành phản kích thiên nhiên sao? Nước ăn mòn sỏi đá… nhưng cũng phải thật nhiều năm sau, mưa căn bản không thể nào ngăn cản quân địch, hay là hệ thống xảy ra vấn đề?
[…Thật ra không phải mưa bình thường [nhìn xa xăm —]]
“Không phải mưa “bình thường”… vậy sẽ là mưa gì?” Yến An Quân giật mình, lẽ nào đây là mưa độc?
Nhưng mưa độc giờ cũng rơi xuống người quân Cao Thú, thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?
Không chờ hệ thống trả lời, phía dưới đã có người hô to: “Mưa đá!”
“Trời ạ…” Âm thanh này nghe không ra vui hay buồn, chỉ giống như kéo dài giọng, cho nên dù trên chiến trường đao kiếm va chạm vẫn nghe được rõ ràng.
Yến An Quân nghe tiếng lập tức chạy tới bên tường thành, chỉ thấy phía trên quân Tham Lang mây đen rất nặng, một viên rồi một viên mưa đá rất lớn nện xuống vạn quân, dù rơi xuống đất cũng đập ra một cái lỗ nhỏ.
Nhìn cái lỗ mưa đá tạo thành trên mặt đất, Yến An Quân hít vào một hơi khí lạnh.
Thẻ Bảo Quốc quả nhiên có sát khí nặng, mưa đá này còn mang tính nguy hại hơn cả gió lốc lúc trước, gần như là đại phép thuật gặt hái tính mạng quân địch.
Hoàng Tử Tham Lang che song chùy trên đỉnh đầu, hắn đã bị mưa đá nện xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc này nhìn trận hình cực kỳ hỗn loạn bên ta, hắn hít sâu một hơi, trời phù hộ Cao Thú thì sao, trận này bọn họ nhất định phải thắng! Nếu ngay cả ba vạn quân đội của Tô Văn Ca ở đây cũng thắng không nổi thì hắn làm sao đối phó với càng nhiều hoàng quân trong tay Hoàng Đế Cao Thú?!
Tham Lang khởi xướng lần tiến công thứ tư.
[Tinh! Quân địch bắt đầu lần tiến công thứ tư, hoàn thành trừ một vạn điểm mị lực của người chơi, hình thành phản kích thiên nhiên.]
Người Tham Lang nổi điên.
Rõ ràng lòng tin mười phần đến đây, hai mươi vạn đại quân trước sau lại bị ba vạn quân ngăn ở ngoài thành, quá uất ức! Quân Tham Lang thật sự điên rồi!
Trên đỉnh đầu nện mưa đá rất lớn, không để ý mũ sắt bị nện xiêu vẹo, ngựa hí dài ngã ầm ầm xuống đất, nhiều người xoay người xuống ngựa dần tới gần cổng thành. Không công được thì đạp đổ.
Cây gỗ lớn được quân Tham Lang vác trên vai, không chỉ tránh cho mưa đá đập vào mà còn có thể hữu hiệu chống lại cổng lớn Cao Thú, dù là cổng lớn chắc chắn chỉ sợ cũng không ngăn được bọn họ tiến công liên tục.
Ông trời hiển nhiên không có ý định tha cho bọn họ.
Mưa đá còn tiếp tục, mặt đất ngoài thành lại bắt đầu chấn động trên diện rộng, cùng lúc đó, hơn mười cái khe sâu càng nứt càng dài, quân sĩ Tham Lang trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này… cho đến khi một màu đen vô tận chậm rãi hủy diệt tầm mắt bọn họ.
“…” Hoàng Tử Tham Lang lên một con ngựa chưa bị mưa đá đập chết, một tay dùng sức kéo đầu ngựa về phía sau, vó trước của ngựa giơ lên cao, thân mình cũng quay sang một phương hướng khác, con ngựa chạy như điên về phía rời khỏi đô thành Cao Thú.
Hộ vệ bên cạnh Hoàng Tử Tham Lang vươn tay chậm một bước, hắn há miệng thở dốc: “Hoàng Tử, Hoàng Tử điện hạ…” Hy vọng tương lai của Tham Lang Quốc bọn họ – Hoàng Tử điện hạ… đang sợ hãi chạy trốn sao?
Khe nứt ngày một lớn, quân sĩ không kịp chạy trốn bị nuốt hết. Mười vạn đại quân trong nháy mắt bị đánh tan hơn phân nửa. Người trên tường thành đồng thời tỏ vẻ vừa sợ hãi vừa vui sướng, trên mặt vẫn còn biểu cảm trước địa chấn. Ông trời lại một lần nữa dạy bọn họ một bài học, địa chấn cũng có thể ở trong một phạm vi nhỏ như vậy, bọn họ ở trên tường thành ngay cả nửa điểm thương hại cũng không có.
Yến An Quân im lặng xoay người đưa lưng về phía ngoài thành.
“Nhìn kìa… trên đỉnh đầu Hoàng Hậu nương nương!” Một quan sĩ Cao Thú tinh mắt phát hiện cùng một vấn đề như Tô Văn Ca, chỉ thấy ngôi sao vốn treo cao trên đỉnh đầu Yến An Quân chậm rãi tiêu tan, luồng sáng bạc như băng vờn quanh nàng cũng tan ra.
Một đám nhìn qua, kính sợ cùng hưng phấn nảy lên trong lòng.
“Là thần tích… Là thần tích!” Một tiểu binh gần như muốn nhảy dựng lên, nếu là bình thường hắn có thể coi Hoàng Hậu là yêu quái, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không, bởi Hoàng Hậu nương nương nhất định là thần tiên hạ phàm, là nàng bảo vệ Cao Thú.
Bởi vì, bọn họ… thắng! Lấy yếu thắng mạnh, lấy ba vạn đại quân chống lại hai mươi vạn quân địch!
Cao Thú, làm vương thiên hạ!
Yến An Quân chớp mắt mấy cái, khó hiểu nhìn về phía Tô Văn Ca, chỉ thấy bên môi hắn nở nụ cười cà lơ phất phơ, trên người còn mang theo vết máu, lúc này đang làm dáng chắp tay nói: “Trước kia không biết Hoàng Hậu nương nương là quý nhân trên trời chuyển thế, đã đắc tội, mong nương nương thứ lỗi.” Hắn cố ý nhấn mạnh “quý nhân trên trời chuyển thế”, rõ ràng có ý trêu chọc.
Hắn cúi đầu, ánh mắt bỗng nặng nề, nhưng Yến An Quân không nhìn thấy.
“…”
Yến An Quân mím môi, một chút chuyện lúc vừa xuyên không đến thì không nói làm gì, nhưng sau này nếu người này không nói chuyện tử tế, nàng sẽ rất muốn đánh hắn!
Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền đến, người phía trước tóc đen tung bay, dù hai ngày liên tiếp trên lưng ngựa nhưng gương mặt tuấn tú vẫn tỏa sáng, Yến An Quân nhìn bóng người kia, bỗng ôm ngực, thân mình xoay một vòng vội chạy xuống tường thành.
“Mở cổng thành!”
Tô Văn Ca nghe giọng nói kích động của nàng cũng theo tầm mắt nhìn lại, quả nhiên gặp quân vương mặc giáp đang giơ roi mà đến, đôi mắt sắc bén như ưng đang nhìn chằm chằm phía trên tường thành, thân mình không chút do dự lao qua một đám quân Tham Lang, một kiếm chém một tên, xuống tay không hề ngập ngừng.
“Cuối cùng cũng đến.” Tô Văn Ca than khẽ một tiếng, quát lớn xuống dưới: “Người phía dưới mau mở cổng thành! Mọi người cùng ta nghênh đón Hoàng Thượng!”
Quân kỳ Cao Thú phần phật bay trong gió.
Người phía sau bắt đầu chém giết thuộc hạ cũ của Tham Lang, cổng thành kèn kẹt được người bên trong mở ra, Thiệu Tuyên Đế mắt lạnh nhìn vào trong, thấy một mỹ nhân nghiên lệ đang hai mắt lưng tròng nhìn mình. Hắn giật giật thân mình, kéo dây cương xoay người xuống ngựa.
Hắn chạy tới dùng một tay ôm Yến An Quân vào lòng, cảm nhận được cảm xúc quen thuộc trong vòng tay, hắn khẽ hôn lên trán này: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…” Nàng không có việc gì là tốt rồi.
“…Vì sao lại lặng lẽ rời đi, chẳng lẽ nghĩ mình vụng trộm đi rồi ra sẽ không lo lắng sao, hay chàng cảm thấy ta vô lương tâm…” Chỉ cần hắn không có việc gì là được.
“Trẫm sai rồi, lần sau trẫm tuyệt đối không rời đi nữa, sẽ không để lại một mình nàng ở đây.” Hắn không dám, không dám nữa. Hắn sao có thể để lại mình nàng ở đây… Hắn quá tự tin, người trước mặt là người nắm giữ trái tim hắn cơ mà.
Yến An Quân đẩy hắn ra, thấy sắc môi Thiệu Tuyên Đế hơi trắng, thân mình cũng lung lay lùi về sau một bước, nàng cầm cánh tay hắn, “Chàng làm sao vậy? Chàng bị thương?!” Người này rõ ràng khỏe mạnh như trâu, vì sao bây giờ nàng đẩy nhẹ cái đã như sắp ngã xuống.
Thiệu Tuyên Đế ngập ngừng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Yến An Quân phải thành thật nói: “Trẫm không sao, chỉ trúng độc nhẹ thôi.” Nói xong câu đó, hắn phun ra một ngụm máu đen, trong ánh mắt khó tin của Yến An Quân lại trào ra một ngụm máu độc.
“Không!” Yến An Quân ôm lấy hắn, màu xanh tím trên mu bàn tay đã biến thành máu tím đáng sợ, Yến An Quân run run phủ lên miệng vết thương của hắn: “… Đúng rồi… Còn có nó, chàng còn được cứu, tuyệt đối không có việc gì!”
Loại độc này Tị Độc Châu không thể nào hấp thu hết được, nhưng nàng còn có hệ thống… Trong hệ thống nhất định sẽ có biện pháp… Có thể có viên giải độc hay không? Nàng cuống cuồng gọi hệ thống trong lòng, cho đến khi màn hình chớp lên một trận.
[Tinh! Người chơi tỏa sáng trên chiến trường, bảo vệ đô thành Cao Thú, thưởng cho một phần thưởng tự chọn.]
[Tinh! Theo phân tích, “Giải Độc Hoàn” có tác dụng với Hoàng Đế Cao Thú hơn “Hồi Hồn Đan”, xin hỏi người chơi có đổi cơ hội lần này lấy “Giải Độc Hoàn” không?]
“Có!”
Một viên thuốc màu lục xuất hiện, Yến An Quân cầm viên thuốc này nhét vào miệng Thiệu Tuyên Đế. Nhìn màu xanh trên mặt hắn dần biến mất, nàng vừa hôn khóe môi hắn vừa cười tươi như hoa.
Cả đời này, chỉ cầu không hối tiếc.
Nắm tay cùng đi, không rời không bỏ, cùng sống cùng chết.
Cũng may, bọn họ sẽ còn rất nhiều năm về sau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.