“Đi thôi, chúng ta đi gặp An công công.” Đoan Mộc Quân đứng lên, phất bụi
không tồn tại trên y phục, không nhìn cung nữ quỳ trên mặt đất sắc mặt
tái nhợt.
“Chủ… Chủ tử, An công công hắn…” Cung nữ muốn giải thích, có điều bên ngoài đã vang lên giọng nói của An công công.
“Thánh chỉ đến — Đoan Mộc Tài Nhân Lam Tĩnh Cung tiếp chỉ.” Tiếng nói kéo đặc
biệt dài, Đoan Mộc Quân nghe rõ tên mình, vội vàng ra ngoài, cũng mặc kệ không nghe cung nữ phía sau nói xong.
Cô gái mặc hồng y từ nội thất đi ra hơi cười, Đoan Mộc Quân không hổ là
công chúa, nhất cử nhất động đều quý khí, chỉ là… An Đức Lễ trong lòng
rét run, sợ rằng sau này vị Đoan Mộc Tài Nhân này sẽ vĩnh viễn trở thành lịch sử.
“An công công, sao còn chưa tuyên chỉ?” Đoan Mộc Quân lẳng lặng đợi lúc lâu cũng không thấy An công công tuyên chỉ, chỉ thấy An công công trước mặt đang nhìn một chỗ ngẩn người, là xà nhà đông sườn điện, phía trên có
vài chỗ bong nước sơn, bật lớp vỏ đỏ như bị cái gì cào ra, nói chung
nhìn không quá mỹ quan.
An Đức Lễ phục hồi tinh thần, nhìn Đoan Mộc Quân vội vàng trong lòng khẽ
thở dài, gấp như vậy thì đừng trách hắn không cho nàng thời gian.
Hắn lắc lắc phất trần trong tay: “Tới đi, mang những thứ kia tới đây.”
“Vâng.” Ngoài điện vang lên không ít tiếng đáp lời.
Đoan Mộc Quân tò mò nhìn qua, chẳng lẽ Hoàng Thượng ban thưởng? Trước đây
khi ở Đại Cật, nàng thường xuyên được phụ hoàng ban thưởng, có điều khi
đó thái giám thấy nàng chỉ cúi đầu không dám nói sai một chữ, tới hoàng
cung Cao Thú thì ngược lại, có điều… vì đế vương ưu tú như vậy, nàng vui vẻ chịu đựng,
Một hàng tiểu thái giám đi vào, hai người đi đầu nâng hai cái khay, phía trên còn đắp vải trắng.
Đoan Mộc Quân nhìn rồi sắc mặt hơi cứng nhắc, vẫn cố gắng khiến mình cười,
tận lực thả lỏng nói: “Đây là cái gì? Có phải đắp sai khăn không? Không
phải nên là màu đỏ sao?”
Trong cung ban thưởng phi tử đều đắp vải đỏ, còn vải trắng… Đoan Mộc Quân lần đầu tiên nhìn thấy, thứ được bưng vào như thế nhìn có chút đáng sợ.
“Trên đấy là cái gì?”
Đối mặt với nghi vấn của Đoan Mộc Quân, An Đức Lễ không trả lời dứt khoát,
chỉ phất phất trần, bảo tiểu thái giám xốc vải trắng lên, Đoan Mộc Quân
đoan trang đi tới nhìn, là một chén nước canh đen sì sì, còn có mùi gay
mũi, Đoan Mộc Quân lùi lại hai bước, mùi vị này khiến nàng cảm thấy rất
khó chịu.
“Đây là thuốc dưỡng thai Hoàng Thượng ban thưởng à?” Đoan Mộc Quân bịt mũi hỏi.
An Đức Lễ để phất trần xuống bàn, chỉ nói: “Đoan Mộc Tài Nhân thừa dịp còn nóng uống đi.”
Đoan Mộc Quân cau mày, càng nhìn càng kỳ quái, thuốc dưỡng thai nàng không
phải chưa từng thấy, lần này vì sao lại xấu xí, mùi vị kỳ lạ như thế?
Vừa rồi tới gần, nước chua trong dạ dày nàng vọt thẳng lên cổ, nàng vỗ
ngực nói: “Hiện giờ không muốn uống, An công công để đó trước đi.”
“Chuyện này không được, nô tài còn chờ trở về phục mệnh, Đoan Mộc Tài Nhân vẫn
nên uống hết đi thì hơn.” An Đức Lễ cười tủm tỉm nói, bề ngoài đặc biệt
hòa ái dễ gần.
Đoan Mộc Quân liếc nhìn đám thái giám phía sau An công công, giọng điệu cũng trở nên không tốt: “Hiện giờ ta mang hoàng tự, không muốn uống cái này, lẽ nào các ngươi muốn ép ta uống? Nếu hoàng tự xảy ra chuyện gì, Hoàng
Thượng nhất định sẽ hỏi tội các ngươi!”
An Đức Lễ thấp giọng cười: “Đoan Mộc Tài Nhân thật biết nói đùa, Hoàng
Thượng vốn muốn chúng ta đưa thuốc sảy thai cho Đoan Mộc Tài Nhân, hoàng tự không còn là tất nhiên, nào có thể xử phạt những người tuân chỉ như
chúng ta?”
“Ngươi nói gì?! Thuốc sảy thai cái gì?!” Đoan Mộc Quân hét lên một tiếng, vội
vàng trốn xa: “Các ngươi muốn mưu hại hoàng tự, thánh chỉ đâu? Không có
thánh chỉ ta sẽ không tin! Các ngươi là hung thủ mưu hại hoàng tự…”
“Thật không may, thánh chỉ nô tài cũng mang đến cho ngài, có cần nô tài đọc cho ngài nghe một lần không?”
“Không, ta không nghe, ta không muốn nghe…” Đoan Mộc Quân nhắm mắt lại, bỗng
thấp giọng: “Ta muốn gặp Hoàng Thượng.” Bộ xiêm y màu đỏ của nàng trong
nháy mắt trở nên ảm đạm: “Ta không tin, ta muốn gặp Hoàng Thượng.”
“Hoàng Thượng sẽ không gặp ngươi, Đoan Mộc Tài Nhân, nên uống đi.” An Đức Lễ
thở dài, quay đầu phân phó: “Các ngươi giúp Đoan Mộc Tài Nhân uống đi.”
“Vâng.” Mấy tiểu thái giám cúi người hành lễ, một người bưng khay, hai người khác giữ hai tay Đoan Mộc Quân.
“Ưm… Ưm… Ta không uống… Đừng…” Tiếng giãy dụa ngày một yếu.
An Đức Lễ yên lặng ra khỏi phòng, mặt trời ngả về tây, ngày hôm nay có thể nói là nửa vui nửa buồn, rốt cuộc đều là chuyện trong cung.
Tiểu thái giám bên cạnh thấy An công công than vãn như thế, vội nịnh hót:
“Công công vừa than thở vì Đoan Mộc Tài Nhân kia? Aizz, công công thật
có lòng tốt.”
An công công đáy lòng cười lạnh một tiếng, có lòng tốt? Hắn không thể coi
là người lương thiện, có thể lên làm công công tin cậy của Hoàng Thượng, tâm tư của hắn không cần nhắc đến, nhắc đến cũng chỉ là một phen than
thở khác mà thôi. “Đoan Mộc Tài Nhân này là trừng phạt đúng tội, hại
người cuối cùng hại mình, có kết cục như vậy kiếp sau nên tỉnh táo hơn.”
“An công công nói rất đúng.” Tiểu thái giám tiếp tục cúi đầu khom lưng.
An Đức Lễ không thú vị vẫy tay, nghe thấy giọng nữ gào thét khóc lóc từ
đông sườn điện Lam Tĩnh Cung vang ra dần ngừng, “Đã sảy thai chưa?”
“Bẩm công công, đã sảy thai ạ.”
“Vậy tốt rồi.” An Đức Lễ thở phào nhẹ nhõm, nữ nhân trong cung khi đang mang thai không thể ban thưởng chết, nhưng nếu hài tử không còn, đương nhiên muốn làm thế nào thì làm.
Hoàng Thượng thật tàn nhẫn, tàn nhẫn với nữ nhân trong cung, thậm chí tàn
nhẫn với cả đứa con chưa chào đời của mình, có điều ở hắn ở bên cạnh mới biết rõ… Hoàng Thượng, cũng không dễ dàng gì.
“Đi thôi, ban thưởng thứ thứ hai cho Tài Nhân.”
…
Ngày hôm sau, chuyện Yến Quý Nhân thăng vị truyền khắp cung đình, cùng lúc
đó, Đoan Mộc Tài Nhân bị Hoàng Thượng ban thưởng một đoạn bạch lăng cũng gây sóng to gió lớn.
Đây là cung phi đầu tiên bị ban chết trong năm nay, ngay trước đêm tuyển tú.
Còn Yến An Quân đang vui vẻ ăn bánh uống trà trong trắc điện Tú Ngọc Cung
khi nghe được tin tức này, cái chén trong tay vỡ “choang” trên mặt đất.
Sắc mặt nàng hơi trắng bệch, câu nói hôm qua của An công công như còn vang
bên tai – Yến Lương Nghi yên tâm, Hoàng Thượng nhất định sẽ trả lại sự
công bằng cho ngài…
Trả lại sự công bằng cho nàng lẽ nào chính là… ban thưởng chết cho Đoan Mộc Quân? Thậm chí ngay cả đứa trẻ trong bụng cũng không để ý? Đây… Đây vẫn là Hoàng Thượng cặn bã mà nàng biết à?
—*—*—
Có câu tháng giêng tới mừng tân xuân, năm nay tuyển tú gần qua năm mới,
lần này tú nữ trúng cử không ít, gần như trong nhà các đại thần đều có
tú nữ trúng cử, tiếng pháo không dứt bên tai. Thiệu Tuyên Đế còn chưa
đến ba mươi, đang lúc trẻ khỏe, người nhà được chọn vào cung là điều
đáng chúc mừng, dù sao một khi sinh hạ hoàng tử thân phận địa vị sẽ rất
khác biệt.
Cửa thứ nhất của từng tú nữ đều là kiểm tra thân thể, xem có tàn tật, sứt
mẻ gì không, trong đó quan trọng nhất là — có còn là xử nữ không.
Hạng mục này do ma ma bên cạnh Hoàng Hậu cùng Phủ Nội Vụ kiểm tra, cửa thứ
nhất tuy nghiêm ngặt nhưng phương diện này không ai dám làm giả, dù sao
thời buổi này thân thể cùng sự trong sạch của con gái cùng cấp với sinh
mệnh.
Nếu vì thân thể có tỳ vết hoặc không giữ được trong sạch mà bị loại trừ,
bật kể nàng là khuê nữ của quan to nhất phẩm hay địa vị cao quý cỡ nào,
ít nhất quan trên tam phẩm sẽ không muốn cô gái này làm con dâu hoặc
cháu dâu của mình, tương đương với cả đời cô gái này đã hỏng bét; nhưng
nếu qua cửa thứ nhất, dù cửa thứ hai bị loại xuống thì nhà chồng tìm đến cũng đủ để xua như xua vịt.
Đây là hiện thực.
Vì vậy cửa thứ nhất loại trừ không nhiều lắm cửa thứ hai mới loại nhiều, chỉ để lại hai trăm người.
Tới cửa thứ ba, hai mươi người qua cửa, đều thành Tiểu Chủ trắc bát phẩm,
ngoài ra có tám mươi người thành Canh Y mạt cửu phẩm, có thể xưng là
cung nữ.
Nhất thời, trong cung hoa tranh khoe sắc lần thứ hai.
Mà cùng lúc đó, đại thọ bốn mươi tuổi của Từ Phúc Thái Hậu nối gót tới.
Khi Yến An Quân cả ngày làm tổ trong trắc điện Tú Ngọc Cung trốn mùa hè đi
ra ngoài hứng nắng, thấy các loại hoa thơm cỏ lạ chất đầy Ngự Hoa Viên,
bỗng cảm thấy hay là mình già rồi.
“Lộc Nhi, có phải ta già rồi không?”
“…” Lộc Nhi quat sát nàng trên dưới một lượt, bàn tay sờ sờ trán nàng: “Hôm nay tự nhiên nói mê sảng, cũng không nóng sốt…”
“Không phải đâu, nhìn bọn họ sắc đẹp muôn hồng nghìn tía, quả là “muôn hoa mê
đắm mắt người”, loại “cỏ thấp vờn vó ngựa*” như ta không theo kịp thời
đại rồi.
*Hai câu thơ trong bài Tiền Đường Hồ Xuân Hành (Ngày Xuân Dạo Bước Hồ Tiền Đường) của Bạch Cư Dị
Lộc Nhi nhức đầu, vẻ mặt khó hiểu.
“Trẫm lại cứ thích “cỏ thấp vờn móng ngựa” như ái phi cơ.” Phía sau vang lên
giọng nói quen thuộc, Yến An Quân vội vã quay đầu lại, thấy Thiệu Tuyên
Đế ngược ánh mặt trời, mặc một thân long bào, mắt đầy ý cười nhìn mình.
Ánh mắt Yến An Quân lấp lánh, hành lễ: “Tỳ thiếp bái kiến Hoàng Thượng.”
“Dậy đi.” Thiệu Tuyên Đế kéo tay nàng, cảm giác nhẵn mịn trong lòng bàn tay
khiến hắn không khỏi thở dài. Yến Lương Nghi này dáng người cùng làn da
là tốt nhất không thể nghi ngờ, tùy tiện sờ chỗ nào cũng thấy mềm mại
đến muốn ngừng mà không được, may mà cô gái này giờ thuộc về hắn. Nghĩ
tới đây, Thiệu Tuyên Đế không khỏi nhớ tới bản thân ở thành Kiều Châu
khi ấy tuệ nhãn thức mỹ nhân cỡ nào.
Đại khái lúc đầu chỉ cảm thấy giọng nói êm tai thôi, rốt cuộc diện mạo thế nào cũng không quá chú ý.
Hôm nay tinh tế xem, ngược lại có chút kinh diễm.
“Tỳ thiếp bái kiến hoàng thượng…”
“Tỳ thiếp bái kiến hoàng thượng…”
Ngay khi Thiệu Tuyên Đế đang rung động tâm thần, các mỹ nhân ở Ngự Hoa Viên
đã thấy nam tử tuấn mỹ mặc long bào, nào còn không biết là ai? Vì vậy
chúng nữ trang điểm xinh đẹp dần dần quỳ xuống, thành một bức mỹ cảnh.