Hoàng Hậu tham gia tuyển tú đương nhiên không thể loại hết người đẹp ra
ngoài, coi như để lại phân nửa đi, thật sự có gia thế lại xinh đẹp đương nhiên được tuyển, trong số ở đây dung mạo bậc trung cũng không ít.
Một làn gió thổi tới, Yến An Quân cảm thấy ngay cả tim cũng tê tê. Chẳng
trách ai cũng muốn làm Hoàng Đế, mỗi ngày chẳng làm gì cả, chỉ nhìn nữ
nhân hậu cung lắc lư trước mặt thôi cũng là một loại sung sướng.
“Bụi cỏ nhỏ thích các tiểu mỹ nhân của trẫm.” Thiệu Tuyên Đế cười khẽ bên tai Yến An Quân.
Yến An Quân chun mũi, nàng chỉ cảm thán chút thôi mà… “Nếu tỳ thiếp là bụi
cỏ, thì chẳng phải Hoàng Thượng thành móng ngựa à.” So Hoàng Thượng với
móng ngựa, chắc chỉ có nàng là người đầu tiên dám nói.
Thiệu Tuyên Đế giật mình, giống như không ngờ Yến An Quân sẽ trêu ghẹo như
thế, rồi cười nói: “Bụi cỏ “vờn” móng ngựa, thơ ái phi làm, trẫm rất
thích.” Thiệu Tuyên Đế còn cố ý nhấn mạnh chữ “vờn”.
Yến An Quân sắc mặt ửng hồng, ông trời của nàng ơi, câu thơ này có thể giải thích thế sao? Hoàng Thượng… Thật không hổ là Hoàng Thượng, có thể giải thích một tác phẩm của đại thi hào Bạch Cư Dị thành ra phim cấp ba,
thật là đủ tiêu chuẩn.
An công công ho khù khụ phía sau: “Hoàng Thượng… Ngài có phải đã quên gọi các Tiểu Chủ dậy không.”
“Hả?” Thiệu Tuyên Đế nhìn các tiểu mỹ nhân quỳ trên mặt đất, mặt không cảm xúc nói: “Đều dậy đi,”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
“Hoàng Thượng? Ngài chính là Hoàng Thượng? Dường như còn dễ nhìn hơn cả Ngôn
Thừa Tướng…” Một thiếu nữ thanh tú bỗng vượt qua đám người chạy tới đối
diện Thiệu Tuyên Đế, thiếu nữ tuổi dậy thì, làn da trắng mịn, bộ quần áo hồng nhạt tăng thêm vài phần ái muội cùng thẹn thùng.
Dễ nhìn hơn… Ngôn Thừa Tướng?
Ngôn Thừa Tướng?
Thiệu Tuyên Đế bỗng hiểu ra: “Chính là con gái thứ ba Cố gia?” Hắn cẩn thận
quan sát một phen, nhìn có vẻ không được tốt lắm nhỉ… Thiệu Tuyên Đế
nhìn thiếu nữ, lại nhìn Yến Lương Nghi bên cạnh mình, ừ, so với nữ nhân
của mình còn kém xa.
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tỳ thiếp gọi Cố Cẩm. Không ngờ
Hoàng Thượng nhận ra ngay tỳ thiếp.” Cố Cẩm nhìn bề ngoài là biết trong
lòng nghĩ gì: “Trước kia còn tưởng Ngôn Thừa Tướng đã là người đẹp mắt
nhất thiên hạ, không ngờ Hoàng Thượng còn đẹp mắt hơn Ngôn Thừa Tướng.”
Đôi mắt nàng như biết phát sáng, rất dễ lôi kéo lòng người.
Cho nên — Ngây thơ? Đáng yêu?
Yến An Quân yên lặng nhìn nàng, cười rất rực rỡ… Hoàng Thượng hẳn là ăn không tiêu đúng không?
Yến An Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiệu Tuyên Đế.
Quả nhiên, lông mày hắn hơi nhăn lại.
Thiệu Tuyên Đế xem ra thích yên tĩnh, khi ở cùng Yến An Quân, nếu hắn ồn ào
cũng là ồn ào ở trên giường. Nay thiếu nữ này trước mặt công chúng nói
thế với hắn, rõ ràng có dấu hiện coi rẻ long uy, nói một cách khác là,
thật sự “không biết chữ chết viết thế nào”.
An Đức Lễ thấy thế vội vã nhảy ra đuổi đàn mỹ nhân ra ngoài: “Được rồi, được rồi, các vị Tiểu Chủ đều tan đi…”
“A, vì sao? Ta còn chưa nói xong mà…” Cố Cẩm như còn muốn nói gì đã bị
những Tiểu Chủ có quan hệ tương đối tốt xung quanh kéo tay áo đi.
Sắc mặt Thiệu Tuyên Đế tương đối đen, có dấu hiệu bạo phát.
Yến An Quân cười ha ha, phe phẩy quạt mỹ nhân nói: “Nhiều người mới được
tuyển vào cung như thế, xem ra hậu cung lại náo nhiệt rồi.”
“Chẳng lẽ vài ngày trước trẫm để ái phi cô đơn?” Thiệu Tuyên Đế kề tai nói nhỏ với Yến An Quân: “Chi bằng trẫm ban ngày tuyên dâm với ái phi môt lần
đi?”
“Tỳ thiếp toàn thân là của Hoàng Thượng, đương nhiên làm thế nào đều do
Hoàng Thượng ~” Yến An Quân dựa lên người hắn, vứt cho hắn một cái nháy
mắt. Thân thể Thiệu Tuyên Đế cứng đờ, giọng nói có chút khác thường, hạ
thể cũng mơ hồ ngẩng đầu: “Ái phi đừng lộn xộn, trẫm đưa nàng về.”
Hắn kéo Yến An Quân ôm vào lòng, may mà nơi này chỉ cách Tú Ngọc Cung vài
bước đường, Thiệu Tuyên Đế vào phòng liền đè người lên giường, cúi đầu
xuống gặm đôi môi mềm: “Trẫm đã lâu chưa nếm mùi vị của ái phi…”
“Ai bảo Hoàng Thượng không muốn tới chỗ tỳ thiếp, tỷ tỷ muội muội khác nhất định hấp dẫn Hoàng Thượng hơn tỳ thiếp rồi… Ưm… Hoàng Thượng thật xấu…
Tỳ thiếp muốn cắn lại…”
“A, tiểu yêu tinh…” Thiệu Tuyên Đế rút chân nhỏ đáng yêu từ giữa hai chân
mình ra, đặt trên chóp mũi ngửi ngửi: “Ái phi thật là chỗ nào cũng
thơm.”
“Nữ nhân làm từ hoa, đương nhiên chỗ nào cũng thơm ~” Yến An Quân cắn lồng
ngực nóng hổi của Thiệu Tuyên Đế, đầu lưỡi lơ đãng liếm qua hai điểm
trước ngực. Ánh mắt Thiệu Tuyên Đế tối dần, cấp tốc diệt trừ quần áo
trên người cả hai, động người chen thẳng vào hành lang thơm mềm, nhẹ
giọng nói: “Sinh hài tử cho trẫm.”
Thân thể tiếp nhận chấn động của Yến An Quân không khỏi dừng lại, hai mắt
mây mù lất phất không mở ra nổi, có điều nàng vẫn nghe thấy câu nói kia: “A? Hoàng Thượng, ngài nói gì?”
“Trẫm nói, nàng, sinh hài tử cho trẫm.” Thiệu Tuyên Đế vùi mình trong đó bắt
đầu dùng sức, mỗi lần đều đến chỗ sâu nhất, Yến An Quân không khỏi nhẹ
giọng kêu ra tiếng.
Có lẽ hai năm nay cung phi có thai đều là những người hắn không muốn để
cho sinh con, kiên nhẫn của Thiệu Tuyên Đế sắp không còn. Bất kể là đứa
bé trong bụng Tĩnh Phi hay Đoan Mộc Quân hắn đều không muốn, cũng may
còn nữ nhân trước mặt, nếu có một đứa trẻ, hẳn sẽ đảm bảo nàng cả đời
không lo lắng.
Nếu nàng thật sự có thể sinh ra đứa nhỏ tiếp theo, coi như… quà đáp lễ cho tình ý mà nàng dành cho mình đi.
Thiệu Tuyên Đế cúi đầu hôn, lưng khom dậy như một con sư tử hùng tráng, mùi
mồ hôi trên người tỏa trong không khí, nóng rực dính dấp, ẩm ướt cùng
thâm thúy chấn động cả thể xác và tâm hồn hắn.
Muốn ngừng mà không được.
Quả nhiên muốn ngừng mà không được.
“Chờ một chút… Hoàng Thượng…” Ân thanh nhỏ vụn của Yến An Quân phát ra theo
tiếng thở hổn hển, đế vương trên người “ừ” một tiếng, lại không ngừng
động tác, “Hoàng Thượng, ưm… Tỳ thiếp có một thứ muốn tặng cho Hoàng
Thượng…”
“… Cái gì vậy?” Dòng nước trong cơ thể thoáng ngừng lại, nhưng vẫn rục rịch.
Yến An Quân thở phào một hơi, lấy ra một cái túi thơm nhỏ thêu hoa hoa cỏ
cỏ để dưới gối đưa tới, ánh mắt mang theo chờ đợi nhìn nam nhân trên
người.
“Hoàng Thượng, ngài không thể tiện tay vứt đi nhé, đây không giống túi thơm
bình thường đâu nha ~” Yến An Quân vịn tay lên cổ Thiệu Tuyên Đế, “Trong này có một đan dược rất thần kỳ, dù người đã chết cũng có thể cứu sống
lại. Cái này do một đạo nhân cho tỳ thiếp từ khi còn bé, giờ Hoàng
Thượng là phu quân của tỳ thiếp, tỳ thiếp tặng nó cho Hoàng Thượng…”
“Nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì mà tỳ thiếp không ở bên canh, Hoàng
Thượng mang nó theo tỳ thiếp có thể yên tâm.” Dứt lời, nàng cắn lên vai
Thiệu Tuyên Đế, không buông ra.
Thiệu Tuyên Đế nhận lấy túi thơm, thở dài một tiếng, ôm chặt nữ nhân trong lòng.
Hắn đương nhiên không tin viên thuốc này có thể khởi tử hồi sinh, nếu thế
gian thật sự có loại thuốc này, tuyệt đối sẽ xuất hiện trong hoàng cung, mà không phải trong tay một tiểu nữ nhân… Có điều đây là tâm ý của tiểu nữ nhân, nhận lấy là được.
“Được rồi, trẫm sẽ mang theo bên cạnh, được chưa?” Hắn để túi thơm vào túi
ngầm trong long bào, cười xoa xoa nốt ruồi nhỏ trên cổ Yến Lương Nghi,
dưới thân bắt đầu mãnh liệt chạy nước rút.
“Hoàng Thượng ~ Muốn nữa ~” Đôi chân như nhành hoa bắt đầu quấn chặt lấy thắt
lưng Thiệu Tuyên Đế, nữ nhân trước mắt kiều mị không giống bình thường,
dáng người cũng mềm mại không giống bình thường. Thiệu Tuyên Đế kéo đôi
chân dài sang hai bên, trút thân thể xuống, không khỏi than một tiếng,
đóa hoa chặt lại ẩm ướt, duỗi thân rộng thế này dù chịu tải hắn cũng
không xé rách.
Hạ thể Thiệu Tuyên Đế tiến sâu vài cái, một luồng dịch nóng chạy ào vào
bụng Yến An Quân, cả hai không khỏi rên lên một tiếng, không khí ấm áp,
huân hương đầy phòng. Thiệu Tuyên Đế chậm rãi mở mắt ra, hôn cái miệng
nhỏ nhắn của tiểu mỹ nhân: “Sau này đừng dùng huân hương nữa.”
“Vì sao…” Yến An Quân thì thầm hỏi.
“Nếu thật sự có hài tử của trẫm, huân hương này không dùng được.” Thiệu
Tuyên Đế biết rõ mưu kế trong cung, trước kia không phải không biết, chỉ vì không muốn nói mà thôi.
“… Được rồi.” Yến An Quân có chút mệt mỏi giật giật cơ thể, âm thanh như
mèo cào gãi vào lòng Thiệu Tuyên Đế, hắn nâng cái mông của Yến An Quân,
hai người chặt chẽ gắn kết giữa không trung, nữ nhân trong cung không
biết bao nhiêu người muốn sinh con của hắn, không ngờ đổi thành tiểu nữ
nhân này còn như hắn cầu xin nàng.
Có điều, hắn thật sự hy vọng Yến Lương Nghi có thể sinh cho hắn một cô con gái thơm mềm để đùa nghịch, hẳn là khi lớn lên cũng sẽ xinh đẹp như Yến Lương Nghi. Đương nhiên, nếu có thể sinh con trai thì rất tốt… Chỉ là,
bằng thân phận của Yến Lương Nghi, sợ rằng không thể tự mình nuôi con
trai.
“Hoàng Thượng ~ ngài đang nghĩ gì đấy?” Nhìn tiểu mỹ nhân đã mệt cực còn giơ
tay sờ soạng ngực mình, Thiệu Tuyên Đế bắt được bàn tay nhỏ bé, mút đầu
ngón tay êm dịu, “Trẫm nghĩ…”
Nói đến một nửa liền tắt ngúm, Yến An Quân kỳ quái mở mắt ra, thấy một đôi
mắt ngập trong tình dục đang nhìn mình chằm chằm, “Trẫm nghĩ, phương
pháp thổi tiêu ngày ấy của ái phi ~” Thiệu Tuyên Đế giơ cao âm cuối, mắt phượng híp lại, hạ thân cũng chậm rãi ngẩng đầu trong huyệt nhỏ, dần
dần cứng lên.
“Ai nha, mặt trời hôm nay to quá, tỳ thiếp đột nhiên cảm thấy choáng đầu,
thật kỳ quái quá đi.” Yến An Quân cố gắng miêu tả trạng thái ngất đến
nơi cho hắn, nhưng phần eo đã bị nâng lên vòng một phương hướng khác,
nơi hạ thể gấn kết vang lên một tiếng nước vang dội, hai người đều cảm
thấy một cảm giác tê ngứa như điện giật lan khắp toàn thân.
Yến An Quân mở to hai mắt, nhìn thứ dữ tợn xuất hiện trước mắt, trong lòng
chửi thề, chẳng lẽ thật sự phải làm vậy? Không thể nào… Không phải cổ
đại rất bảo thủ sao?
“… Hoàng Thượng.”
“Ngoan, ăn đi.”
Ăn đi, ăn đi… Nàng giả vờ không nghe thấy gì được không?