Hệ Thống Sủng Phi

Chương 3:




Phủ thành chủ thành Kiều Châu, trong phòng ngủ chính cao mười bậc cầu thang, thùng tắm bằng gỗ bản phủ đầy cánh hoa hồng, trong thế giới này, hoa hồng được gọi là hoa hương cửu, ngoại trừ cách gọi tên khắc, công dụng gần như giống nhau, tiểu thư nhà giàu cũng thích tắm cánh hoa hương cửu.
Yến An Quân vùi mình trong thùng tắm.
Nơi này không có dầu gội đầu cũng không có sữa tắm, nếu muốn tắm cẩn thận càng mất công.
Có điều… tình hình hiện giờ nàng còn có tâm trạng để tắm chắc?
Làm một con gà nằm trên thớt, tất nhiên sẽ không có tâm trạng ăn bữa cơm chặt đầu cuối cùng, trừ phi nó đã biến thành món gà luộc, chuyện này phải bàn theo chiều hướng khác.
Ba vạn đại quân Cao Thú dùng tốc độ sét đánh khống chế hơn phân nửa Đại Cật, ngoại trừ một vạn quân đóng tại thành Kiều Châu, hai vạn còn lại phân tán tới những thành trì xung quanh, tám nghìn người ở thành Hộ, một vạn người ở thành Tô Châu, chỉ có thanh Đông Lũy nhỏ nhất là quân số đóng quân ít nhất, hai nghìn người còn lại toàn bộ dừng chân tại đây.
Trong đầu nàng cấp tốc tỉ mỉ phân tích tình hình phân bố quân sự Cao Thú nghe được gần đây, ước chừng đã có kế hoạch.
Nếu nàng muốn chạy ra khỏi quân đội Cao Thú…
Nhất định phải chọn thành Đông Lũy này làm điểm đột phá!
Yến An Quân vớt hoa hương cửu, nhìn từng cánh hoa đỏ tươi rơi trên cánh tay.
Phía trước thùng tắm này vẻn vẹn chỉ có một bình phong, nếu nàng không đoán sai, lúc này cái bóng sẽ hất lên bình phong, động tác này chỉ để nói cho vị tướng quân nào đó bên ngoài, nàng đang nghiêm túc tắm rửa, có điều tắm chậm chút thôi.

Tô Văn Ca dựa trên lan can hành lang, thay bộ giáp đen tướng quân bằng một bộ lam bào nhẹ nhàng, càng tỏ vẻ lỗi lạc, sườn mặt hắn bị mặt trời chiều nhuộm đỏ, khi nhìn thấy cô gái sau bình phong vươn tay, giọt nước như trân châu lăn tăn, đáy mắt càng thâm sâu.
Quả thật là báu vật, một động tác tùy tiện cũng có thể khơi mào hứng thú của hắn trong nháy mắt.
Lúc trước nhìn thấy đã cảm thấy nữ tử này dáng người cao gầy, trong ngoài có hứng trí, tuy tướng mạo không thể nói là tuyệt sắc, chỉ có thể coi như thanh tú, động lòng người. Hắn ở Cao Thú từng gặp rất nhiều người đẹp hơn nàng, nhưng không ai có thể gây cho hắn cảm giác mới mẻ như vậy. Đôi mắt sáng lấp lạnh dưới tường thành Kiều Châu ngày ấy để lại cho hắn ấn tượng không nhỏ.
Tô Văn Ca nhếch môi cười khẽ, nếu đêm nay nàng hầu hạ tốt, hắn không ngại trong phủ nhiều thêm một thiếp thất.
[Tinh! Vì người chơi thành công khơi mào “thú tính” của Tô Văn Ca, nhận được một điểm mị lực có thể phân phối. Đánh giá hữu nghị: thân ái, bạn quả thật sáng mù hai mắt ta, lẽ nào bạn chính là… Mary Sue* trong truyền thuyết?!]
*Mary Sue: có thể hiểu là một nhân vật ảo tưởng trong truyện, Mary Sue xinh đẹp, giỏi giang, bác ái, khoan dung, bla bla bla, tóm lại là hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức phi thực tế.
Mary Sue… Mary Sue… Mary Sue…
Một vốc nước bị Yến An Quân run rẩy nâng trên không trung rào rào đổ xuống… Hệ thống quân, ngươi có lầm hay không? Nàng làm sao cơ? Thân là một công dân ba tốt, nàng vẫn luôn im lặng tắm, chỉ thiếu mỗi nước hát “bảo bảo kim thủy”** thôi đấy nhé!
**Bảo bảo kim thủy là một loại nước bôi cho trẻ em, có 3 công dụng chính là “trừ rôm, hết ngứa, phòng muỗi”. Bài hát trong quảng cáo bảo bảo kim thủy xem ở đây http://v.youku.com/v_show/id_XNzkyOTA5OTI=.html Tưởng tượng Quân Quân vừa tắm vừa hát bài này mà buồn cười không đỡ được :v

Tục ngữ có câu: nhường chính quyền dưới nòng súng. Nói cách khác, không có nòng súng thì không thể khiến chính quyền nhường.
Vì vậy, thân là quan lớn nhất thành Kiều Châu, tướng quân Tô Văn Ca này nhất định bề bộn nhiều việc. Vừa tiến vào chiếm giữ, còn một đống chuyện chưa xử lý xong kia kìa, đã đòi làm ông chủ vung tay mặc kệ sao được? Vì vậy, cho dù hắn muốn ban ngày tuyên dâm, người dưới cũng sẽ không đồng ý.
Dùng dà dùng dằng trong thùng tắm một canh giờ, cuối cùng một anh lính cứu khổ cứu nạn cũng mời tòa đại phật Tô tướng quân này ra ngoài, hơn nữa xem ra trong thời gian ngắn không về ngay được.
Yến An Quân thừa thời cơ cấp tốc chuồn khỏi thùng tắm.
Phủ thành chủ này nàng nhắm mắt cũng vẽ ra được, ký ức thuộc về thân thể này nói cho nàng biết ngay trong gian phòng này có một gian mật thất có thể trực tiếp thông ra ngoài phủ.
Nàng mặc quần áo xong vòng qua bình phong, lục lọi trên cái bàn trong phòng một lúc, tìm được một “điểm nổi” làm bằng vàng, chậm rãi ấn xuống.
Cái giường “cạch” một tiếng lật ngang, lộ ra một con đường ngầm, từ trên nhìn xuống là một loạt bậc thang.
Theo lý thuyết, tính cách như Yến Đạo Bình không ai nghĩ rằng trong nhà ông ấy còn có một con đường như thế. Nhưng dưới tiền đề là trung thần, ông vẫn là một người đọc sách, mà thân là người đọc sách, Yến Đạo Bình hiểu rõ đạo lý “thỏ khôn có ba hang” hơn ai hết.
Có lẽ làm một thần tử, ông đương nhiên không cần đường hầm, nhưng là một người cha, vì con gái mình, đường hầm này không thể không xây!
Nàng nhét một nắm bạc trong ngăn tủ vào trong lòng, liếc nhìn phủ thành chủ lần cuối – Tô Văn Ca, chị đi đây, hy vọng những ngày tới chúng ta đừng gặp lại mới tốt!
Nàng cũng không muốn bị bắt về.
Nàng bước xuống bậc thang, ván giường phía sau tự động lật úp, ánh sáng bị ngăn bên ngoài, bốn phía chìm vào một màu đen.

Vây xem là một loại thái độ, bị vây xem là một loại phong độ.
Yến An Quân không ngờ sau khi đi ra khỏi mật đạo liền “hết sức phong độ” bị một đám binh lính vây xem.
Lúc này, âm thanh nhắc nhở lạc hậu của hệ thống mới vang lên:
[Tinh! Phát hiện xung quanh có binh lính Cao Thú, mời người chơi cẩn thận, mời người chơi cẩn thận!!]
Nàng… biết rồi! Lần sau xin nói sớm hơn!
Yến An Quân nhìn đao đao kiếm kiếm gì đấy gác trên cổ mình, yên lặng nội ngưu đầy mặt.
Hệ thống lừa đảo như thế, cảm thấy yêu không nổi.
“Cô bé ở đâu ra, mặt mũi xinh xắn đấy ~”
Anh lính trước mặt huýt sáo một cái, ánh mắt nhìn nàng mang theo tính xâm lược nào đó.
Người này râu ria đầy mồm, khiến Yến An Quân nhìn mà lo lắng. Hiện tại nàng khó tránh khỏi có một loại cảm giác giai nhân gặp loạn thế, tuy thân thể này không tuyệt sắc nhưng người trước mặt không phải công tử quý tộc gì, mà chỉ là một binh sĩ.
Yến An Quân nhìn một vòng, trong đám người này hiển nhiên binh sĩ kia chức vị cao nhất. Nàng giật giật khóe miệng, cố gắng nghĩ ra đề tài nào đấy khiến đối phương hứng thú: “Thật ra, ta là một thầy tướng số.”
Yến An Quân ngẩng đầu lên, vẻ mặt thanh cao.
Còn nói trắng ra là bởi vì thanh đao dưới cằm có chút dọa người, nàng chọn cách mắt không thấy tâm không phiền.
“Tuy ta là một thầy tướng số, có người cũng gọi ta là bán tiên, nhưng ta thật sự không muốn đoán số cho người khác.” Nàng thâm trầm nói, hài lòng nhìn ánh mắt sáng rõ của binh sĩ trước mặt trở nên mê man.
“Vì sao không muốn đoán số cho người khác?” Anh lính hỏi.
“Bởi mỗi lần tính mệnh là một lần tiết lộ thiên cơ, chuyện này sẽ khiến ta gặp xui lớn, nhưng lúc này đây…” Yến An Quân nhìn binh lính trước mặt từ trên xuống dưới: “Ta không thể không tính cho ngươi một quẻ.”
“Hả? Tính cho ta quẻ gì…” Anh lính há hốc mồm.
Mắt nàng không nhìn về phía thanh đao dính một hàng bông tuyết trên cổ, chỉ dùng một ngón tay phải chỉ lên trán hắn: “Ta thấy ngươi, ấn đường (vị trí giữa hai lông mày) biến thành màu đen, sợ rằng gần đây sắp có tai ương huyết quang đấy!”
“Láo xược!” Một người bên cạnh anh lính hung dữ nghiêm mặt nhìn nàng, tay cầm đao lại tới gần cái cổ nàng một phần, trong lòng Yến An Quân căng như dây đàn, nét mặt lại lù lù bất động.
Anh lính nhìn nàng chằm chằm, da mặt nhăn như cóc, giơ phắt tay lên dựng thẳng bên tai: “Đều ngừng tay cho ta!”
Vài thanh đảo dưới cổ nàng “xoẹt xoẹt xoẹt” bị thu về vỏ đao của chủ nhân, loại âm thanh ma sát này khiến nàng nghe mà thấy thoải mái cả người, cũng may thoát được cửa này.
Hắn thong thả bước tới nhìn nàng, chắp tay sau mông trầm ngâm một hồi, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Không biết cô nương có kế sách giải quyết không?”
“Không sai.”
Nàng mỉm cười gật đầu.
Nàng cảm thấy vẻ mặt của mình lúc này ước chùng có thể diễn vai Quan Thế Âm Bồ Tát.
[Tinh! Thành công dụ dỗ một anh lính, nhận được một điểm mị lực có thể phân phối, đánh giá hữu nghị: bạn thân ái, tiếp tục cố lên ~ nhớ sử dụng điểm mị lực nhé ~ đây chính là phúc lợi của bạn ~ [che miệng cười]]
Yến An Quân mặc kệ nhắc nhở của hệ thống, tiếp tục kế hoạch trốn đi của nàng: “Nếu muốn tránh tai ương huyết quang thì mang theo rượu mạnh, lá bùa cùng kiếm gỗ đào, theo ta ra khỏi thành một chuyến để cúng bái hành lễ.”
“Hử? Ngươi muốn dẫn thủ hạ của trẫm đi đâu?” Một giọng nam dễ nghe từ đỉnh đầu truyền đến, chỉ thấy phía sau không biết từ khi nào xuất hiến một đám người quần áo càng cao cấp.
Thế nhưng, hiện giờ trọng điểm không phải cái này!
Trọng điểm là… Anh chàng này vừa nói gì đấy…
“Trẫm”?!
[Tinh! Phát hiện nhân vật mục tiêu! Mời người chơi nắm bắt thời cơ, kịp thời đánh chiếm! Đánh giá hữu nghị: đồ ngốc đứng ngây ra đấy làm gì, trước mặt bạn là mục tiêu chính tông đấy, mục tiêu chính tông đấy ạ!]
Âm thanh hệ thống nhắc nhở vừa vang lên, trước mặt nàng liền xuất hiện cái bảng lớn nửa trong suốt.
Tư liệu:
Một, hoa nhường nguyệt thẹn dưỡng thành thế nào:
Chưa đầy một nắm (thắt lưng): 23 [Mục tiêu cuối cùng: uốn thân không trở ngại]
Ngọc nhũ nõn nà (da): 44 [Mục tiêu cuối cùng: da như sữa bò]
Âm thanh của tự nhiên (giọng nói): 22 [Mục tiêu cuối cùng: quanh quẩn ba ngày, không dứt bên tai]
Phẩm quan quần phương (nhan sắc): 50 [Mục tiêu cuối cùng: sáng mù mắt cẩu Hoàng Đế]
Hai, tài nữ thường hiếm có:
Hành vân lưu thủy (cầm): 0% (độ thông thạo)
Phá tẫn tàn cục (kỳ): 5% (độ thông thạo)
Trâm hoa chữ nhỏ (thư): 20% (độ thông thạo)
Hồn nhiên thiên thành (họa): 2% (độ thông thạo)
Ps: —
Độ thân cận cùng mục tiêu: 0 (tương lai có tỷ lệ nhất định vừa nhìn đã ghét, thân ái, chú ý nha [bó tay]) [Mục tiêu cuối cùng: câu được con rồng vàng]
Điểm mị lực còn lại: 12 (có thể phân phối)
Phần thưởng đặc biệt của hệ thống: Hồi Hồn Đan.
Tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ: 0% (một khi hệ thống đánh giá nhiệm vụ chưa hoàn thành, tắc xóa bỏ [rắc rắc])
[Hoàng Đế tới, nhanh tay nhanh chân sử dụng điểm mị lực nhé, thân ái ~]
Yến An Quân nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, giơ tay dùng điểm mị lực thêm vào vạch “độ thân cận cùng mục tiêu”.
Tấm bảng rung lên bần bật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.