Trong Tố Tâm Điện.
Từ Phúc Thái Hậu cong ngón út thêm một cây trâm bách điểu hướng phượng lên mái tóc mình, khi còn trẻ bà là mỹ nhân có tiếng, hơn nữa ở trong cung
giữ gìn rất tốt, tuy đã bốn mươi tuổi mà vẫn tóc đen đầy đầu, nhìn không có vẻ già.
Từ Phúc Thái Hậu vạch mái tóc đen, thấy trong đó có mấy cọng tóc bạc lộ
ra, bà tức giận bỏ lược xuống: “Người đâu, cắt hết những cọng tóc bạc
này đi cho ai gia.”
“Thái Hậu, tóc bạc này cắt rồi sẽ mọc càng nhiều, Thái Hậu nhịn một chút đi,
giấu phía dưới sẽ không ai nhìn thấy.” Ma ma tùy thị vội khuyên.
“Ngươi biết cái gì!” Từ Phúc Thái Hậu đột nhiên đỏ vành mắt nói: “Tiên Đế
thích nhất mái tóc đen của ai gia, năm đó cả hậu cung không ai có mái
tóc dài đẹp như của ai gia.”
Ngay cả nguyên hậu năm đó cũng không bằng…
Nếu không vì sao Tiên Đế không thích tới chỗ nguyên hậu, mà chỉ muốn tới chỗ bà?
“Tiên Đế còn nói: “Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều*“. Ai gia nghĩ nhược thủy này nhất định chỉ mái tóc dài của nữ tử, nhược
thủy tam thiên, chích thủ nhất biều, mà nhất biều này chắc chắn Tiên Đế
muốn nói chỉ thích một mái tóc dài của ai gia, các ngươi hiểu chưa?” Từ
Phúc Thái Hậu môi nở nụ cười, chậm rãi trút mái tóc dài về phía sau, rất sợ rối một sợi.
*Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều: ba nghìn gáo nước chỉ lấy một.
Từ “Tiên Đế” này, trong hậu cung chỉ có Từ Phúc Thái Hậu thường nhắc tới.
Các ma ma tùy thị phía sau ngậm miệng chớ lên tiếng, không dám nhắc Thái
Hậu câu nói kia căn bản không liên quan tới mái tóc, có điều… nói không
nghe, nhắc hay không nhắc cũng có ý nghĩa gì?
…
Đại thọ bốn mươi của Từ Phúc Thái Hậu nếu nói náo nhiệt thì quả là náo
nhiệt, nữ nhân hậu cung vốn đã nhiều, nay tụ tập một chỗ đương nhiên líu ra líu ríu.
Bởi phía trên có Thiệu Tuyên Đế muốn tận hiếu, nói muốn làm lớn đại thọ bốn mươi của Từ Phúc Thái Hậu, nên đám tần phi hậu cung người nào người nấy lu bù lên, đứng mũi chịu sào đương nhiên là Tiểu Chủ mới vào cung.
Người xinh đẹp không ít, người dễ vào mắt không ít, cố tình Thái Hậu cứ
thích Cố Cẩm.
Cố Cẩm, con gái thứ ba Cố gia.
Tiệc tối nay, Thái Hậu đỡ tay Cố Tiểu Chủ bước vào, điều này không khỏi khiến người trong hậu cung chấn động.
“Các ngươi nói xem, Thái Hậu… có ý gì?” Vinh Cảnh Vinh Tiểu Chủ phe phẩy
quạt ngồi trên ghế hạng bét, nàng là con gái của quan lớn Vinh Quốc
Đoan, tính ra là người có thực lực nhất trong đám người mới hậu cung,
hiện tại bàn này đang có bốn Tiểu Chủ, đều từ tú nữ sàng chọn ra được.
“Đúng rồi đấy, có chúng ta ở đây, vì sao Thái Hậu cố tình gọi Cố Cẩm đi, còn
cho nó vinh sủng lớn như thế!” Tào Tiểu Chủ oán hận nhìn Cố Cẩm tỏa sáng phía trước, hận không thể xông lên túm nàng ta xuống.
“Lẽ nào Hoàng Thượng coi trọng Cố Cẩm?”
“Nếu Hoàng Thượng coi trọng Cố Cẩm, thì vì sao lại là Thái Hậu dẫn nó bên cạnh?”
“…” Đám Tiểu Chủ nhìn nhau, lòng mang đố kị cùng không cam lòng lại không
biết làm thế nào, Cố Cẩm đúng là ăn may. Lúc này đành phải quy tội cho
may rủi.
“Hoàng thượng đến!”
An Đức Lễ cùng Thiệu Tuyên Đế mặc long bào đi vào, Cố Cẩm bên cạnh Từ Phúc Thái Hậu tuy quỳ xuống hành lễ vẫn nhìn hắn không rời mắt, ánh mắt này
thật sự lồ lộ không thèm che giấu, Thiệu Tuyên Đế nhíu mày, nhàn nhạt
nói một câu: “Các vị ái phi bình thân.”
Sau đó hắn bước đến phía trước Từ Phúc Thái Hậu, thản nhiên cười một cái:
“Nhi tử chúc mẫu hậu phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.”
“Hoàng Đế chớ đa lễ, ngồi đi.” Từ Phúc Thái Hậu che miệng cười, trên người bà
mặc y bào đỏ thẫm, nhìn có vẻ rất có tinh thần, tóc đen tuyền bóng loáng như trước, nét mặt tỏa sáng. Thiệu Tuyên Đế ngồi xuống xong yên lặng
nhìn bà ta một cái, ánh mắt sâu như hồ nước.
Cũng không thấy mừng rỡ cỡ nào.
Ánh mắt Cố Cẩm lóe sáng, tiếp tục hình tượng tùy tiện thường ngày, nói bên
tai Thái Hậu: “Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng thật đẹp mắt.”
Từ Phúc Thái Hậu nghe vậy, quay đầu cười tủm tỉm: “Thấy vậy thì tốt, sau
này ngươi phải sống trong cung, Hoàng Thượng của chúng ta không chỉ dáng vẻ đường đường, tướng mạo anh tuấn, mà còn văn võ song toàn, Cẩm Nhi
thích cũng không có gì lạ, hơn Ngôn Thừa Tướng kia nhiều.”
“Thái Hậu nương nương nói đúng lắm.”
Thiệu Tuyên Đế ngồi ghế trên, ánh mắt sắc bén lướt xuống dưới, cho đến khi
nhìn thấy một cô nàng tham ăn ngồi trong góc, đang không ngừng vật lộn
với đĩa bánh ngọt, hắn bỗng thấp giọng cười nói: “Trẫm còn tưởng nàng
chỉ thích ăn bánh tuyết vân, không ngờ lại là con sâu tham ăn, bất kể
bánh ngọt gì đều ăn ngon lành, trẫm quá đề cao nàng rồi.”
An Đức Lễ cẩn thận nhìn nét mặt hơi cười của Thiệu Tuyên Đế, xoay người
lại nhìn Yến Lương Nghi đang hăng hái giải quyết một đĩa bánh ngọt ở
trong góc phòng, rồi yên lặng cúi đầu.
Xem ra đối với vị Yến Lương Nghi này… Hoàng Thượng quả thật có chút để bụng.
Trong tiệc tối, vũ nữ hiến vũ, cung phi dùng bữa với Từ Phúc Thái Hậu, vũ nữ
bưng đèn ngư long nối đuôi nhau vào, sau đó đèn trong tay đồng loạt
hướng lên trên, bảy tám vũ nữ kỹ thuật cao siêu nhảy dựng lên, dáng
người mềm mại rơi xuống đất, khăn hồng che mặt, ánh đèn chập chờn.
Bóng người đan xen, đèn cốc cầm trong tay, lắc lư như đèn trời.
Ba vũ nữ tập trung thành một nhóm, lụa đỏ tung bay, chính giữa tụ thành
một viên cầu lụa đỏ rất lớn, nhưng vẫn nở rộ như sen đỏ, theo đó là hoa
hương cửu tung ra, trong nháy mắt hương hoa đầy phòng.
Một màn múa kết thúc, Từ Phúc Thái Hậu vỗ tay, ánh mắt cũng nhu hòa: “Hoàng Thượng sắp xếp một tiết mục múa thật đặc sắc, ai gia xem mà cảm thấy
trẻ lại không ít.”
“Mẫu hậu thích là tốt rồi.” Thiệu Tuyên Đế gật đầu. Thật ra mấy thứ này
không phải do hắn sắp xếp, toàn bộ do An Đức Lễ xử lý, nói đến khả năng
lấy lòng, trong cung này không ai hơn được An Đức Lễ.
Thái Hậu ngồi chung với Cố Tiểu Chủ, Hoàng Hậu cùng Tĩnh Phi ngồi một bàn,
đối với chuyện ngồi dưới một Tiểu Chủ, Hoàng Hậu không có một câu oán
hận, có điều nhìn kỹ thì vẻ mặt có chút tối tăm.
“Hoàng Hậu tỷ tỷ, Cố muội muội này thật quá kỳ cục, sao có thể ngồi bên cạnh
Thái Hậu.” Tĩnh Phi uống một ngụm cháo tổ yến, cầm khăn tay bên cạnh lau khóe miệng, ấm ức thay Hoàng Hậu.
Bụng nàng còn chưa lộ ra, có điều lúc này nàng đã có vẻ mặt ôn hòa như đã chuẩn bị để làm mẹ.
Hoàng Hậu nhìn Tĩnh Phi một cái: “Tĩnh Phi muội muội quan tâm đến thân thể
của mình hơn đi, hoàng tự là rất quý giá, về phần những chuyện khác đã
có Hoàng Thượng cùng Thái Hậu lo.”
Tĩnh Phi ngượng ngùng, trong bụng khẽ động, sắc mặt nàng tái đi một nửa.
Không lâu sau, Cố Cẩm uống hơi say không biết làm thế nào mon men lại gần
Thiệu Tuyên Đế: “Hức, Hoàng Thượng, tối hôm qua… ta về nghĩ kỹ rồi…
quyết định sau này không thích Ngôn Thừa Tướng nữa, ta muốn thích Hoàng
Thượng… Hoàng Thượng còn đẹp hơn cả Ngôn Thừa Tướng…”
Thiệu Tuyên Đế đẩy thân thể Cố Tiểu Chủ đã ngã xuống người mình, buông chén
rượu, sắc mặt đông lạnh nói: “Cố Cẩm, trong nhà có dạy ngươi cái gì gọi
là quân quân thần thần, phụ phụ tự tử không?”
“…Hử?” Cố Cẩm vẫn say lờ đờ: “Hoàng Thượng, đừng lắc lư nữa… Thành hai người rồi.”
“An Đức Lễ, mang nàng ta xuống! Cố Cẩm ngự tiền thất nghi, một tháng không
được ra khỏi cửa cung.” Thiệu Tuyên Đế mặt vô cảm, không hiểu vì sao khi Cố Cẩm nói chữ “ta”, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cơn giận, bình
thường hắn rất ít tức giận vì chuyện nhỏ thế này, lần này vì sao… không
bình thường.
“A!”
Đại cung nữ Tố Tân của Tĩnh Phi đột nhiên che miệng hoảng hốt hô một tiếng, Từ Phúc Thái Hậu cùng Thiệu Tuyên Đế đồng loạt nhìn sang, thấy phía
dưới Tĩnh Phi là một bãi máu màu đỏ gai mắt.
“Tĩnh Phi?” Hoàng Hậu kinh ngạc đứng lên.
“Nương nương, nương nương sao rồi?” Tố Tân nâng Tĩnh Phi dậy, có điều Tĩnh Phi lúc này một nửa giật mình, một nửa hoảng sợ, chỉ trợn tròn mắt không
nói được một lời…
Thiệu Tuyên Đế cau mày đứng lên, cao giọng nói: “Người của Chương Lan Cung đâu? Còn không mau mang Tĩnh Phi về!”
Tiếng nói vừa dứt, lập tức có bốn, năm nội thị chạy vội đến, đỡ Tĩnh Phi ra
khỏi Tố Tâm Điện, ngồi trên một cỗ kiệu phủ da mềm. Thiệu Tuyên Đế yên
lặng nhìn cỗ kiệu đi xa, sắc mặt nôn nóng vừa rồi hoàn toàn không còn,
ánh mắt chỉ có cái lạnh thấu xương, hắn lạnh giọng nói với một thị vệ
bên cạnh: “Ngươi đi gọi một Thái Y qua đó cùng.”
“Vâng.”
Hiển nhiên Từ Phúc Thái Hậu đã trải qua không ít trường hợp thế này, lập tức bình tĩnh lại, hôm nay là ngày đại thọ của bà, sảy thai vốn đã rất xui, nếu còn khiến Tĩnh Phi ảnh hưởng đế cả bầu không khí là không tốt. Từ
Phúc Thái Hậu ôn hòa nhìn Thiệu Tuyên Đế: “Nếu đã phái Thái Y rồi thì
không cần lo lắng cho Tĩnh Phi nữa, hôm nay Hoàng Đế chưa ăn bao nhiêu,
ngồi xuống dùng bữa tiếp đi.”
“Mẫu hậu nói đúng.” Bên môi Thiệu Tuyên Đế nở một nụ cười.
Từ Phúc Thái Hậu mỹ mãn trở lại vị trí, Hoàng Hậu cũng hết hồn hết vía
ngồi về chỗ của mình, cũng có kẻ dám hại Tĩnh Phi khi nàng ta đang ngồi
cùng nàng… Tiếu Thục Phi có bản lĩnh lớn như vậy? Rốt cuộc hạ dược từ
khi nào? Vì sao ngay cả nàng cũng không phát hiện?
Càng nghĩ càng thấy đầu đau nhức, Hoàng Hậu gắp một miếng măng non lại không cách nào nuốt trôi.