Hệ Thống Sủng Phi

Chương 35:




Phượng ấn từ trong tay Hoàng Hậu chuyển vài vòng, đổi chủ, do Dung Phi cùng Nhàn Phi đồng quản. Nghĩ đến Tĩnh Phi vừa sảy thai, thân thể rất khó chịu, Đại Hoàng Tử của Thục Phi lại bị bỏng, hai người này đương nhiên không có thời gian quản lý hậu cung, còn Nhàn Phi bình thường không bước ra cửa nửa bước càng không phải người quản chuyện được, vì vậy toàn bộ cung vụ rơi xuống đầu Dung Phi.
Thoáng chốc, danh tiếng Dung Phi nổi như cồn.
Trời còn chưa sáng hẳn, Di Cảnh Cung đã người ra kẻ vào tấp nập, sau nửa canh giờ, trong Di Cảnh Cung đã đầy người, ngày đầu tiên có được phượng ấn Dung Phi đã ra vẻ tới mức này khiến tần phi trong cung không ngừng than thở cùng hâm mộ, nếu Hoàng Thượng biết chuyện này sợ rằng Dung Phi sẽ…
Trong chủ điện Di Cảnh Cung ngồi không ít người, đều là cung phi cấp bậc dưới Tần.
Dung Phi cười duyên từ nội thất đi ra, bộ cung sa xanh nhạt trên thân, ánh mắt long lanh ánh nước, không hổ là người sủng quan hậu cung, một nụ cười một cái nhăn mày cũng như từ trong tranh mà ra.
“Bản cung biết mọi người đều có bất mãn, thật ra gọi mọi người tới sớm như vậy cũng vì thông báo một chuyện, Hoàng Thượng hạ lệnh cho Hoàng Hậu tỷ tỷ lễ phật ba tháng, bởi vậy trong khoảng thời gian này bản cung cùng Nhàn Phi muội muội cùng quản phượng ấn. Thế nhưng Nhàn Phi muội muội ưa thanh tịnh, không muốn quản những thứ này, nên sau này các vị muội muội có việc gì cứ trực tiếp tới Di Cảnh Cung là được.”
Lời Dung Phi nói tuy là sự thật như ngay mặt nói ra như vậy lại mang theo sự kiêu căng, không ít cung phi phải nhíu mày. Thật ra Hoàng Hậu chưởng quản phượng ấn cũng tốt, ít nhất Hoàng Hậu xử sự phải có chút công bằng, làm Hoàng Hậu phải có loại khí độ này.
Nhưng nay phượng ấn nằm trong tay một sủng phi, bọn họ cần phải suy nghĩ cho kỹ. Đều nghĩ thầm, sau này không có chuyện gì quan trọng tốt nhất đừng tới Di Cảnh Cung, bằng không một chuyện nhỏ ước chừng có thể chọc ra cả cái sọt nữa cũng nên.
Thấy sắc mặt mọi người phía dưới mỗi người mỗi khác, Dung Phi không nói gì nữa, chỉ cười nhạt vỗ tay.
Bốn thị vệ từ ngoài cửa cung dẫn Mộc Dung Cơ cùng Tống Tiểu Chủ nét mặt hoảng sợ đi vào, Mộc Dung Cơ tái mặt nhìn mọi người trong Di Cảnh Cung, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Dung Phi, trong mắt thoáng qua một tia hận.
Dung Phi, lại là Dung Phi!
Mộc Dung Cơ cắn môi dưới, tự giác đi tới giữa Di Cảnh Cung quỳ xuống: “Dung Phi nương nương, không biết ngài gọi tỳ thiếp đến có chuyện gì?”
Dung Phi cười khẽ một tiếng, xoay người ngồi lên ghế chủ, nâng tay vững vàng bưng tách trà lên, cong ngón út đeo bảo vệ móng bằng vàng khắc hoa lên mở nắp trà, nhấp một ngụm nhỏ: “Đây là quân tâm trà Hoàng Thượng thích nhất, bản cung tuy nhiều tài nghệ nhưng chỉ có một tay ngâm nước trà là được Hoàng Thượng yêu thích nhất.”
“Trà nghệ của nương nương đương nhiên vô cùng tốt.” Tô Đức Tần nịnh hót theo.
“Bản cung không phải khoe khoang.” Dung Phi hài lòng gật đầu, sau đó thở dài nói: “Bản cung ấy mà, chỉ muốn nói cho một số người đừng tưởng có chút xinh đẹp là có thể nhảy nhót làm ầm ĩ trong cung. Điều Hoàng Thượng muốn không phải đa tài đa nghệ gì, mà là một phần yên lặng thôi. Theo bản cung thấy, nữ nhân dù có đẹp hơn nữa, nếu không biết thức thời, trong cung này cũng không chứa nổi!”
Lời còn chưa dứt, chén trà trong tay Dung Phi đã đặt xuống bàn, nàng lạnh lùng nói: “Mộc Dung Cơ, vài ngày trước ngươi có tặng cho Tĩnh Phi một món đồ thêu không?”
Mộc Dung Cơ nghe vậy sắc mặt vốn tái nhợt hiện ra chút bình tĩnh, lông mày không nhăn lấy một cái, nàng thản nhiên trả lời: “Mấy ngày trước tỳ thiếp quả thật có tặng Tĩnh Phi nương nương một món đồ thêu.”
Dung Phi nhìn chằm chằm thần thái của nàng, không thấy cảm giác hoảng sợ không khỏi hơi nghi hoặc, lẽ nào việc này thật sự không phải do Mộc Dung Cơ làm?
Chuyện này, đương nhiên chỉ việc Tĩnh Phi sảy thai.
Bất kể là người nào trong tứ phi đều không thể so được với Tĩnh Phi, huống hồ nhà mẹ đẻ của Tĩnh Phi được cho là có thế lực mạnh trong triều, những thế gia đại tộc này thường đặt lợi thế lên cung phi. Nếu Tĩnh Phi thật sự sinh ra hoàng tử, nói dễ nghe thì là hoàng tử, nói trắng ra chính là cơ hội để nhà mẹ đẻ Tĩnh Phi tiến thêm một bước vào triều đình.
Vì vậy Thiệu Tuyên Đế không muốn Tĩnh Phi sinh hài tử.
Có điều về phương diện đối ngoại vẫn phải cho Tĩnh Phi một lời giải thích, bởi vậy đương nhiên nói muốn nghiêm tra việc này.
Phượng ấn sang tay, trọng trách này cũng tới trong tay Dung Phi. Dung Phi là người thông minh, cung đấu đã mười năm, có thể từ một vị trí nho nhỏ thăng đến một trong tứ phi, đủ để thấy là người có thủ đoạn nhất. Chuyện này, từ khi điều tra đến Mộc Dung Cơ, nàng đã có cảm giác nhất định là Mộc Dung Cơ ra tay!
Không có bất cứ lý do gì, chỉ là một loại trực giác. Có điều loại trực giác này hiển nhiên không có sức thuyết phục.
Dung Phi mím môi, phất tay gọi Đại cung nữ Phương Di tới, trong tay nàng nâng một chiếc khay gỗ tối màu, trên đó là một món đồ thêu bắt mắt. Dung Phi nắm hai tay để dưới tay áo, đôi mắt thâm trầm, nàng hất cằm: “Nhìn xem trên khay có phải thứ ngươi tặng không?”
“Không sai, món đồ thêu này chính là thứ tỳ thiếp tặng, không sai chút nào.” Mộc Dung Cơ lật món đồ thêu, màu sắc vẫn rực rỡ, chỉ nhìn thôi đã thấy cực kỳ tinh xảo.
Tống Tiểu Chủ ở bên cúi đầu càng thấp.
“Khi đó ở Chiêu Dương Cung, Hoàng Hậu đã tra ra trên khăn tay Tĩnh Phi dùng có chứa phấn cây anh túc, thứ này có thể khiến mang thai bất ổn thậm chí sảy thai. Mà chiếc khăn gấm kia từng đặt cùng chỗ với món đồ thêu này. Vì vậy bản cung đã hạ lệnh điều tra, phát hiện món đồ thêu này có vấn đề – trong đó có một lượng phấn cây anh túc rất lớn… Mộc Dung Cơ, có thể nói cho tỷ muội chúng ta nghe xem, vì sao trong món đồ này lại có phấn cây anh túc không?” Dung Phi hừ lạnh một tiếng.
“Tỳ thiếp không biết, phấn cây anh túc trong món đồ này cũng không phải do tỳ thiếp làm.” Mộc Dung Cơ nhắm mắt lại, “Nếu Dung Phi nương nương muốn chụp tội danh như thế lên đầu tỳ thiếp, tỳ thiếp chỉ có thể nói một câu, tỳ thiếp không phục!”
Còn cứng đầu?
“Không phải bản cung oan uổng ngươi mà sự thật sờ sờ trước mắt, có nói sạo cũng không thể!”
“Dung Phi nương nương có thể để tỳ thiếp giải thích vài câu không?” Mộc Dung Cơ nheo mắt lại, ánh mắt liếc sang bóng người đang run rẩy ở bên, khóe môi mang theo ý cười.
“Sao? Ngươi còn gì muốn nói?” Dung Phi vuốt góc áo, thờ ơ nâng chén trà lên lần thứ hai, lần này không buông xuống mà nhấp từng ngụm từng ngụm một.
“Chẳng lẽ Dung Phi nương nương cho rằng món đồ kia do tỳ thiếp thêu?”
Yến An Quân ở trong đám người, thấy Mộc Dung Cơ nói câu này xong Tống Ngọc Nhi bên cạnh nàng càng run kịch liệt, ngay cả quỳ cũng không xong.
Bên cạnh có người xì một tiếng cười ra, “Sợ rằng người muốn hại người khác không phải Mộc Dung Cơ, mà là người quỳ bên cạnh nàng thì giống hơn… Nữ nhân này nhìn lạ mặt, không biết xưng hô thế nào, toàn thân nàng run rẩy thế kia, việc này không mười thì cũng tám chín phần là nàng làm, ngươi nói xem có đúng không, Yến Lương Nghi?”
“Đào Quý Cơ nói đương nhiên có lý.” Yến An Quân tùy tiện đáp một câu như vậy, nàng không ngờ người bên cạnh mình lại là Đào Quý Cơ, hôm nay đúng là xúi quẩy. Cô nàng Đào Quý Cơ này nói câu nào câu nấy chói tai, Yến An Quân gặp nàng một lần là không muốn gặp lần thứ hai.
“Trước khi đến gặp Tĩnh Phi nương nương, Tống Tiểu Chủ đã đưa món đồ thêu kia cho tỳ thiếp, vì vậy tỳ thiếp không hề có quan hệ gì với thứ kia.”
Mộc Dung Cơ mỉm cười, quỳ thẳng người: “Nếu nương nương không tin có thể phái người đi điều tra, xem cách thêu trên món đồ kia có giống với cách thêu Tống Tiểu Chủ hay dùng hay không.”
Dung Phi nửa tin nửa không gật đầu, quả thật phái người đi lấy tú phẩm của Tống Tiểu Chủ tới. Sự thật chứng minh, Tống Tiểu Chủ thích thêu những hoa văn rườm rà hoa lệ, thật sự cùng phong cách với món đồ thêu kia.
“Là… Là tỳ thiếp thêu, nhưng tỳ thiếp không hạ phấn anh túc gì đó, tỳ thiếp thậm chí còn chưa nghe tới thứ này, xin Dung Phi nương nương minh xét…” Sắc mặt Tống Ngọc Nhi còn trắng hơn cả cung sa tuyết trắng trên người.
Yến An Quân thầm lắc đầu, Tống Ngọc Nhi này căn bản không giống dám lấy trứng chọi đá, tuy ở bên cạnh Mộc Dung Cơ có chút kiêu ngạo nhưng đáy lòng vẫn còn một phần e sợ hoàng quyền, nàng không giống loại người có dã tâm như Mộc Dung Cơ, không phục ai, cái gì cũng dám tranh.
Chỉ sợ Tống Ngọc Nhi này bị tính kế.
“Nếu đã vậy Mộc muội muội đứng dậy trước đi.” Dung Phi trở mặt cũng nhanh, có điều trong nháy mắt vẫn thoáng một tia không cam lòng, so với Tiểu Chủ không quan trọng gì như Tống Ngọc Nhi, nàng càng muốn xử lý tiện nhân Mộc Dung Cơ! Chưa nói đến chuyện từng cướp Hoàng Thượng từ tay nàng, ngay cả phong hào cũng có một chữ giống nàng…
“Đa tạ nương nương trả lại sự trong sạch cho tỳ thiếp.” Mộc Dung Cơ từ trên mặt đất đứng lên, thân thể mảnh mai còn lảo đảo, được cung nữ bên cạnh đỡ lấy, nàng đứng thẳng dậy, tuy có vẻ vững vàng nhưng còn yếu đuối dễ ngã.
“Người đâu, kéo Tống Tiểu Chủ ra ngoài chờ Hoàng Thượng xử lý!” Dung Phi lấy được phượng ấn, khí thế cũng theo đấy tăng vài phần, rất có tư thế của Hoàng Hậu nương nương trong Chiêu Dương Cung.
“Nương nương, nương nương, tỳ thiếp oan uổng…”
Tống Ngọc Nhi muốn tiếp tục quỳ xuống dập đầu, nhưng lúc này hai thị vệ khỏe mạnh đã kéo nàng đi không tốn chút sức lực nào. Mộc Dung Cơ mờ mịt quay đầu nhìn về phía bóng lưng Tống Ngọc Nhi dần đi xa, bên tai vang tiếng kêu oan khuất, môi lại nhếch lên một nụ cười nhạt, khóe mắt hơi nheo lại vì ánh mặt trời.
Không ai thích hợp với hậu cung như món thập cẩm này hơn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.