Cây cỏ xanh tốt, hoa tươi nở rộ, thiếu hoa tươi tô điểm, trong Chiêu Dương
Cung chỉ còn một màu xanh ngắt, cũng may Hoàng Hậu yêu thích loại màu
sắc này nên Chiêu Dương Cung muôn hồng nghìn tía nay trở thành thế này.
Kim Chi cúi đầu, cài một cái trâm phượng cho Hoàng Hậu, người phụ nữ trong
gương chải phượng kế, ước chừng hơn hai mươi tuổi, môi hồng hơi nhếch
lên.
“Hoàng Thượng đã trở về?” Hoàng Hậu nhìn chính mình trong gương, tay phải khẽ
vuốt má, cẩn thận soi cả hai bên, chỉnh lại vị trí cây trâm một chút,
nét mặt đoan trang.
“Vâng, nghe nói Hoàng Thượng đi chưa tới hai ngày đã trở về…” Kim Chi muốn nói lại thôi.
Hoàng hậu buông lược trong tay xuống, “Sao vậy? Hoàng Thượng gặp chuyện gì à?”
“Nghe nói… khi trở về, trong lòng Hoàng Thượng còn ôm một cô nương…” Kim Chi
dừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu Châu Tử trong cung nói, cô nương kia
nhìn giống như Yến Lương Nghi.”
Hoàng Hậu khẽ hừ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh, ngày ấy…
người Hoàng Thượng nhớ mãi không quên chính là Yến Lương Nghi này… Chẳng trách, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, nàng đã cảm thấy không vừa mắt. Hừ, Hoàng Thượng cùng Yến Lương Nghi cũng ân ái quá nhỉ, có điều không biết… Yến Lương Nghi được Hoàng Thượng sủng ái còn có thể sống trong cung bao lâu.
Kim Chi dường như nhìn ra sự bất mãn của Hoàng Hậu, nàng nói tiếp: “Có điều nô tỳ hỏi thăm được hình như Yến Lương Nghi bị thương ở bãi săn, nay
đang nguy hiểm tính mạng, ngay cả Vương Thái Y cũng nói không còn đường
cứu chữa.”
“Không cứu được? Vậy Hoàng Thượng chẳng phải đau lòng chết? Nói không chừng
trong cung lại ít đi một muội muội, trong lòng bản cung cũng vô cùng khó chịu, có điều ba tháng này bản cung không thể ra khỏi Chiêu Dương Cung, chỉ sợ không cách nào đi thăm một người sắp chết, Kim Chi, ngươi nói
xem có đúng không?”
Hoàng Hậu che miệng cười, còn nói là đối thủ không lớn không nhỏ, không ngờ
Yến Lương Nghi này đúng là đoản mệnh. Phúc phận ngắn thế kia… dù được
Hoàng Thượng thật lòng yêu thương thì sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn
không có mạng để nhận?
Trong cung này, sống lâu mới được xem là người thắng.
Giống như cây cỏ xanh trong cung này, quanh năm tươi tốt không úa, dù không
có tư chất để kiêu ngạo nhưng bốn mùa trường tồn, mà những đóa hoa kiều
diễm chỉ có thể nở mấy tháng trong một mùa nào đó —
Cuối cùng đều hóa thành bùn đất.
“Gọi Tôn Thái Y tới, lúc trước bản cung cứu cả nhà hắn, không phải hắn luôn muốn báo đáp bản cung à? Hiện giờ, cơ hội đến rồi.”
Hoàng Hậu phả một hơi lên gương đồng, gương đồng lập tức mờ mờ, chiếu ra một cái bóng yểu điệu, không rõ đường nét.
…
Hồi cung đã hai canh giờ, Vương Thái Y cười khổ nhìn đồng nghiệp xung
quanh, trong lòng không ngừng thở dài, Hoàng Thượng lần này thật sự quan tâm, xem ra lúc trước vị Yến Lương Nghi này cực kỳ được sủng ái, có
điều… Vết thương động tới tâm mạch, căn bản không cách nào trị hết,
Hoàng Thượng thế này là làm khó rồi…
Mà thôi, nếu đã là Thái Y thì đành chịu đi, may mà Hoàng Thượng lý trí,
không nói nếu không chữa khỏi cho Yến Lương Nghi sẽ chém đầu bọn họ,
giận chó đánh mèo thường là chuyện đáng sợ nhất, thiên tử nổi giận, trăm vạn thi thể, đây không phải chuyện đùa.
“Vương Thái Y nói xem… chúng ta nên làm gì bây giờ.” Lý Thái Y lặng lẽ dịch
đến gần Vương Thái Y, trên mặt đầy khó xử: “Mạch của Yến Lương Nghi đã
yếu như vậy, rõ ràng không cứu được nữa, Hoàng Thượng… muốn chúng ta
phải cứu làm sao?” Cách cứu chữa quả thật cũng có – châm cứu đâm huyệt,
thế nhưng phương pháp này có thể cứu sống hay không lại là chuyện khác.
Tuy là vậy nhưng không ai muốn thí nghiệm loại phương pháp này trên người
Yến Lương Nghi, không thấy vẻ mặt căng thẳng của Hoàng Thượng à? Nếu cứu sống thì không sao, nhỡ may cứu không sống, trong lòng Hoàng Thượng
nghẹn một hơi, khẳng định muốn trút lên đầu người châm cứu, chúng Thái Y trong lòng hoảng sợ.
Lúc này, trắc điện Tú Ngọc Cung tụ tập một đám Thái Y, mặt ủ mày chau, một
người trong đó đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng nắm chặt tay, vị Thái Y trẻ tuổi này bỗng trầm giọng nói: “Nếu trong chúng ta nhất định phải có một người vào thử nghiệm, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ta đi đi.”
Vương Thái Y không nhịn được lên tiếng khuyên bảo: “Ngươi vừa mới vào Thái Y
Viện, kinh nghiệm còn thiếu, nếu lần này xảy ra chuyện, tuyệt đối không
phải đơn giản đánh mất mũ quan, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
“Vương Thái Y, hạ quan nghĩ kỹ rồi, nếu đã có phương pháp như vậy mà không
thử, chính là tội khi quân, Tôn mỗ dù không phải quan lớn nhưng hiểu
được đạo lý nên chia sẻ nỗi lo của Hoàng Thượng.” Vị Thái Y trẻ tuổi này chắt tay, dứt khoát đi vào phòng trong.
Đám Thái Y nhìn bóng lưng hắn biến mất đều kinh ngạc không khép được miệng, Vương Thái Y thở dài: “Luôn nghĩ Tôn Thái Y này khúm núm không chịu
được trọng trách, nay xem ra lúc trước ta nhìn nhầm.”
Tôn Trường Trạch đến gần nội thất, lòng bàn tay hắn mướt mồ hôi, lúc này dù sóng lòng mãnh liệt thế nào cũng không dám biểu hiện ra mặt một phần.
Nhớ tới nhắc nhở của Hoàng Hậu, bước chân hắn nặng nề, liếm đôi môi khô
cong, hắn run run vén mành nội thất, cảnh tượng bên trong lập tức hiện
ra rõ mồn một —
Hoàng Thượng đối với Yến Lương Nghi quả thật khác biệt, vẻ mặt này quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức hắn có điểm hoảng hốt.
Hắn nhớ lại ánh mắt ác độc của Hoàng Hậu nương nương khi sai bảo hắn làm
việc, lúc này nhìn sắc mặt lành lạnh của Hoàng Thượng, nhất thời rùng
mình, cúi đầu chắp tay nói: “Hoàng Thượng, chỉ có một biện pháp cứu Yến
Lương Nghi, xin cho phép thần thử một lần.”
Thiệu Tuyên Đế đặt tay Yến An Quân về bụng nàng, phủ lên tay kia rồi mới
ngẩng đầu, ánh mắt băng giá nói: “Không phải thử, mà muốn các ngươi nói
cho trẫm, nắm chắc mười phần!”
“Thần không dám nói dối.”
Tôn Trường Trạch không dám nhìn thẳng vào mắt Thiệu Tuyên Đế, quỳ trên mặt
đất, cái trán đụng nền nhà: “Thần chỉ có thể thử một lần.”
Câu nói quanh quẩn trong phòng rất lâu không tan, da đầu Tôn Trường Trạch
tê dại vì cái nhìn của Thiệu Tuyên Đế, không cần ngẩng đầu hắn cũng có
thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo kia, loại áp lực chân thực này lúc
trước hắn chưa cảm nhận được từ chỗ Hoàng Hậu, tâm trạng hắn nhất thời
lo sợ… Làm như vậy, thật sự đúng chứ?
“Dám không tận lực, mang đầu tới gặp.” Đối mặt với biện pháp duy nhất, Thiệu Tuyên Đế rốt cuộc thỏa hiệp. Hắn đứng lên, ánh mắt lưu luyến nhìn gương mặt trên giường, hiện lên một phần dịu dàng, ngữ điệu cũng chậm lại vài phần: “Trẫm sẽ ở đây nhìn, nhìn ngươi cứu sống Yến Lương Nghi.”
Sắc mặt Tôn Trường Trạch đắng ngắt, sau đó lại bình thường trả lời: “Thần tuân chỉ.”
Hắn mới là Thái Y, vì vậy dù hắn động tay chân gì nhất định Hoàng Thượng
không biết được. Thương thế của Yến Lương Nghi ngay cả Vương Thái Y cũng nói không cứu được, sợ rằng dù dùng châm cứu đâm huyệt cũng vô ích.
Tôn Trường Trạch kìm chế bản thân run run, từ trong hòm thuốc lấy ra một
cuộn da dê, trong đó là một loạt kim châm to nhỏ không cùng kích thước,
kim châm đâm huyệt là y thuật truyền thừa từ xưa đến nay, thân ở Thái Y
Viện, tuy thời gian còn ít nhưng hắn cũng biết,
Hắn liếc mắt nhìn cô gái trên giường, sắc mặt tái nhợt vẫn không khó nhìn
ra là một mỹ nhân, bất kể là ngũ quan tinh xảo hay đường nét gương mặt
đều thuộc loại tốt nhất, khó trách Hoàng Thượng sẽ nổi giận như thế…
Nếu là hắn có một phu nhân xinh đẹp thế này cũng sẽ chiều chuộng vô cùng,
nâng niu như đồ dễ vỡ. Chỉ tiếc vị Yến Lương Nghi này đắc tội người
không nên đắc tội, lớn nhất hậu cung ngoài Hoàng Hậu nương nương còn ai
được nữa, ai mà bị Hoàng Hậu nương nương ghen ghét sợ rằng khó tránh
khỏi kết cục bi thảm.
Mũi tên trên người Yến An Quân đã được rút ra, cũng được thay một bộ áo lót màu trắng, lúc này nàng lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch
khiến người ta thương tiếc. Thiệu Tuyên Đế khom người xoa gương mặt
nàng, rất nóng, giống như hỏa thiêu, từng chút một cháy vào lòng hắn.
Yến Lương Nghi, trước nay khác biệt, trong cung này cũng chỉ có Yến Lương Nghi…
Hắn đột nhiên nhớ tới câu nói Yến Lương Nghi nói trong lần đầu tiên thị
tẩm, trước kia hắn chỉ coi là vui đùa nên không để trong lòng, nay cẩn
thận nghĩ lại mới đột nhiên hiểu ra —
“Hoàng Thượng, thật ra, ta… không muốn thăng vị. Nếu Hoàng Thượng thích ta, dù ta chỉ là một Tiểu Chủ ngài cũng nhớ ta trong lòng. Còn nếu Hoàng
Thượng không thích ta, lời nói vọng ngôn, dù có vị phần cao đến Hoàng
Quý Phi, thậm chí hơn nữa thì cũng ích gì!”
“Năm đó chỉ nghĩ, nếu phải gả cho một người, nhất định phải tìm người thật
lòng yêu ta, ta cũng sẽ yêu hắn hơn cả sinh mệnh của mình, sau này chúng ta sẽ bên nhau đến già, dù chỉ có cơm rau dưa cũng vui vẻ chịu đựng.
Nhưng nay…”
Hơn cả sinh mệnh… Vui vẻ chịu đựng…
“Nay, trẫm bằng lòng hứa với nàng.” Thiệu Tuyên Đế hôn một cái lên trán nàng, “Cho nên, trẫm lệnh cho nàng, phải sớm khỏe mạnh đứng lên.”
Tôn Trường Trạch thấy vậy, kim trong tay hơi run, hắn nuốt nước miếng một lần: “Hoàng Thượng, có thể thi châm rồi.”