Trong Dưỡng Tâm Điện, An Đức Lễ không dấu được nụ cười trên
khoé môi, từ khi Bảo Phi nương nương vào ở trong Dưỡng Tâm Điện, tâm
trạng của Hoàng Thượng không có một ngày không tốt, ngài xem đức hạnh
bây giờ của Hoàng Thượng này… Bình thường phê duyệt tấu chương làm gì có chuyện đang yên đang lành lại cười ra tiếng, nhìn vẻ mặt say sưa kia
không biết đang nghĩ đến cái gì nữa…
Khụ, thân là công công phải làm gương tốt, lúc này không thể cười ra tiếng.
Thiệu Tuyên Đế ra vẻ đứng đắn xử lý chính vụ, lúc
này là giữa trưa, thời tiết hè thu hết sức nóng bức mà trong Dưỡng Tâm
Điện lại không hề cảm thấy nóng, hắn im lặng cầm chén trà uống một ngụm, ra vẻ vô tình liếc về phía cửa đại điện, “Bảo Phi vì sao còn chưa trở
về.”
Trong mắt An Đức Lễ dạt dào ý cười, khom người nói:
“Thưa Hoàng Thượng, sáng nay Bảo Phi nương nương nói có chuyện muốn làm, ra khỏi điện từ rất sớm, có lẽ một lát nữa sẽ trở về.”
Thiệu Tuyên Đế nhíu mày: “Không có ai theo hầu à?”
“Có, có ạ, Tiểu Lương Tử cùng Hỉ Trụ đi theo ạ,
trong cung không có nơi nào bọn họ không biết, nhất định có thể chăm sóc tốt Bảo Phi nương nương.” An Đức Lễ vội vàng cung kính cúi đầu nói, từ
sau khi có Bảo Phi nương nương, Hoàng Thượng quả thật ngày càng giống ma ma của Hoàng Tử (nói thẳng ra là vú em đấy!).
“Trẫm đi xem sao.” Chỉ cần nghĩ đến Bảo Nhi nhà mình ở bên cạnh hai thái giám cả ngày, Thiệu Tuyên Đế sẽ ngồi không yên, cảm thấy trong lòng cực kỳ không muốn. Trong hậu cung nhiều nữ nhân thế
này, chỉ cần người nào đó nảy lòng ghen tị tính kế ngáng chân, Bảo Nhi
bị đụng chạm, cuối cùng người đau lòng vẫn là hắn.
“Vâng ạ.”
An Đức Lễ có thể trở thành đệ nhất công công trước
mặt Hoàng Thượng không chỉ dựa vào may mắn, An Đức Lễ từ nhỏ đã thông
minh, lần này dọc đường bắt vài tiểu thái giám hỏi thăm là có thể chỉ
bảy, tám phần đường cho Thiệu Tuyên Đế, một chủ một phó thần tốc di
chuyển về phía Ngự Thiện Phòng.
Ngoại trừ ngự trù, cung nữ, nội thị còn có hai cung
phi trắc nhất phẩm, một người mặc váy lụa mỏng màu lam nổi bật màu da
trắng như tranh vẽ, một người khác thì mang vàng mang bạc đẹp đẽ quý
giá, hai người này nhìn nhau, đều cười cười.
“Ai ui, ta tưởng là ai cơ, không phải Bảo Phi muội
muội đấy sao? Hôm nay Bảo Phi muội muội cũng chịu ra khỏi Dưỡng Tâm Điện cơ à?” Dung Phi phe phẩy vạt áo rộng thùng thình, màu sắc sặc sỡ có
điểm chói mắt trong nơi vấy mỡ như Ngự Thiện Phòng, nàng đứng ở đó quả
thật không hợp.
Yến An Quân vừa nghe đã biết địch ý của Dung Phi đối với mình không hề ít, nàng chỉ mỉm cười: “Dung Phi nương nương cũng
biết thần thiếp ở tại Dưỡng Tâm Điện, không có Hoàng Thượng ân chuẩn,
thần thiếp không thể một mình ra khỏi Dưỡng Tâm Điện đâu, Dung Phi nương nương, ngươi thấy có đúng không?”
Dung Phi ngẩng cao cằm, phe phẩy quạt, trong lòng hừ lạnh, Bảo Phi nương nương nhanh mồm nhanh miệng được lắm, chỉ là một ả
dụ dỗ không có thể diện mà thôi, một cái hồ lô nho nhỏ còn xanh sao so
được với kinh nghiệm hầu hạ nam nhân của nàng? Hiện giờ Hoàng Thượng chỉ say mê nó nhất thời, chờ xem ít nữa Bảo Phi thất sủng rồi nàng dạy dỗ
nó thế nào!
“Vậy Bảo Phi muội muội phải chăm sóc Hoàng Thượng
cho tốt, ở trong cung này, nữ tử đến từ Đại Cật như các ngươi một khi
không còn Hoàng Thượng sẽ chẳng là gì hết.”
“Đa tạ Dung Phi nương nương dạy bảo, thần thiếp sẽ
nhớ kỹ lời khuyên của nương nương, sau này không thể không có Hoàng
Thượng, ha ha.” Yến An Quân che miệng cười, trong mắt hiện lên một tia
nhọn. Dung Phi này rõ là mồm mép chua ngoa bụng đầy dao găm, trước mặt
Dung Phi nàng không thể yếu thế nửa phần. Người thế này, ngươi càng lùi
nàng càng tiến tới, ngược lại ngươi cứng rắn nàng mới cảm thấy ngươi
không dễ trêu chọc.
Yến An Quân quyết đoán dán nhãn “không dễ trêu
chọc”, Dung Phi liếc nàng một cái, dẫn cung nữ ở bên cầm cháo tổ yến đã
lấy được cất bước tới gần, “Bảo Phi muội muội bản lĩnh không nhỏ nhỉ,
không biết trái tim Hoàng Thượng có thể ở chỗ muội muội bao lâu? Tính
ra, trước khi muội muội đến đây, bản cung đã được Hoàng Thượng sủng ái
gần mười năm kìa.”
“Người mới đổi người cũ ấy mà, Dung Phi nương nương
giác ngộ sớm cũng tốt. Dung Phi nương nương được Hoàng Thượng sủng ái
mười năm rồi bị lãnh đạm, xem ra mười năm tiếp theo Hoàng Thượng sẽ sủng ái thần thiếp, thần thiếp sẽ cố gắng không bước theo vết xe đổ của Dung Phi nương nương.”
Người kính ta một bước, ta kính người một trượng,
nếu Dung Phi đã nói đến nước này, Yến An Quân đương nhiên sẽ không che
giấu, hiện nay nàng hoàn toàn xứng được sủng ái, sủng phi ban đầu thành
đồ ăn thừa, tốt nhất đừng lảng vảng trước mặt nàng, nếu không chỉ có tự
rước lấy nhục.
Dung Phi quả nhiên bị chọc tức, nàng hừ lạnh một
tiếng, oán hận nói bên tai Yến An Quân: “Tự giải quyết cho tốt đi.”
Hoàng Thượng lạnh lùng, trong hậu cung đều biết, đến khi Bảo Phi thất
sủng, tính tình kiêu ngạo như Bảo Phi hẳn không có gì hay ho! Hiển nhiên Dung Phi đã quên béng sự kiêu ngạo của mình.
Yến An Quân thản nhiên liếc nàng một cái: “Những lời này ta cũng muốn nói với Dung Phi nương nương.” Bên môi nàng chỉ còn
một nụ cười cực nhạt, rõ ràng không muốn nói chuyện với Dung Phi nữa.
Người như Dung Phi, không có gia thế trợ giúp cũng
có thể ngồi lên vị trí một trong tứ phi, có lẽ từng thông minh, nhưng
ngồi trên phi vị nhiều năm, nàng dần dần khắc kiêu ngạo vào xương, vậy
nên nay đã thất sủng còn không tự biết, đây gọi là ngu ngốc.
Dung Phi mắt lạnh nhìn nàng, dẫn ba cung nữ ra khỏi
Ngự Thiện Phong. Thật ra lần này nàng không cần tự mình đến, có điều
nghe nói Bảo Phi mới phong đang ở Ngự Thiện Phòng mới chạy tới nhìn một
cái, nhắc nhở người mới đừng quá kiêu căng, ai ngờ võ mồm của Bảo Phi
lợi hại cực kỳ, cuối cùng bụng đầy cơn tức mà không phát ra được.
“Ba các ngươi, dùng dằng phía sau làm gì, còn không
đi mau!” Dung Phi cau mày nhìn cung nữ phía sau mình, nghiến răng ken
két, Bảo Phi, chúng ta cứ chờ xem!
Yến An Quân ở trong nghe Dung Phi nín giận nói vậy,
nàng cười nhạt, nói với ngự trù trong Ngự Thiện Phòng: “Chúng ta tiếp
tục, ngươi tiếp tục nhóm lửa cho bản cung.”
“Vâng.” Ngự trù vội vàng quỳ xuống, tay cầm quạt tiếp tục nhóm lửa.
Lửa bùng cháy, Yến An Quân nhìn ngọn lửa khôi phục
tâm trạng tốt, nàng cười ngọt ngào, thuần thục thêm gia vị, ở cổ đại
ngoại trừ nhóm lửa không dễ, nguyên liệu nấu ăn cần gì có nấy, thậm chí
có một số loại Yến An Quân chưa từng thấy, chỉ có thể nói nguyên liệu
trong Ngự Thiện Phòng cực kỳ phong phú.
Ra khỏi Ngự Thiện Phòng, Dung Phi chỉnh lại ống tay
áo, giương mắt nhìn thấy một người hoàn toàn không có khả năng xuất hiện ở đây. Khoé miệng Dung Phi nhếch lên, bỗng cầm lấy cháo tổ yến từ tay
cung nữ, nhẹ nhàng đi về phía đối diện, nàng nở nụ cười như hoa: “Hoàng
Thượng…”
Thiệu Tuyên Đế đang đi nhanh về phía Ngự Thiện Phòng hơi dừng bước, nheo mắt nhìn đôi diện, quả nhiên thấy Dung Phi kiều mỵ
nhìn mình. Không hiểu vì sao, nhìn quen biểu cảm như mèo con cực kỳ tự
nhiên của Yến An Quân, nay thấy gương mặt giả tạo của Dung Phi tự nhiên
có cảm giác buồn nôn.
Thiệu Tuyên Đế xoay mặt sang một bên, coi như không nhìn thấy.
An Đức Lễ thấy vẻ mặt của Hoàng Thượng như vậy, cũng cúi đầu theo, trong lòng lẩm nhẩm – nô tài không nhìn thấy gì hết.
“Hoàng Thượng… Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng.”
Dung Phi rất không có mắt bước lên thi lễ, vẫn quyến rũ nhìn Thiệu Tuyên Đế, Thiệu Tuyên Đế nhíu mày không kiên nhẫn nói: “Dậy đi.”
“Hoàng Thượng, thần thiếp chuẩn bị cháo tổ yến cho
ngài, đang định đưa tới cho ngài, Hoàng Thượng… Ngài xem, hay là tới
thẳng Di Cảnh Cung đi, để thần thiếp hầu hạ Hoàng Thượng dùng bữa.” Dung Phi dồn dập nói, nàng cong cong vẹo vẹo muốn Hoàng Thượng tới chỗ nàng
qua đêm, có điều trong lòng Thiệu Tuyên Đế đầy tràn Yến An Quân, sao có
thể tới tẩm cung của Dung Phi?
Hắn hơi ngừng, vẻ mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt nói: “Dung Phi vì trẫm quản lí hậu cung vất vả, cháo tổ yến này ngươi
mang về tự ăn đi, trẫm còn có việc, không nhiều lời với ngươi nữa.”
Dung Phi ngẩn người: “Hoàng…”
Thiệu Tuyên Đế nhanh chóng lướt qua Dung Phi, thẳng
tắp đi về phía Ngự Thiện Phòng, có điều còn chưa tới cửa bỗng thấy một
người toàn thân đen thui lao ra, Thiệu Tuyên Đế nhận ra người kia, lập
tức ôm vào lòng.
Long bào bị nhiễm tro bụi màu xám.
Thiệu Tuyên Đế nhìn nha đầu đen thui trước mắt,
trong lòng buồn cười cực kỳ lại không nhịn được gấp giọng hỏi: “Bảo Nhi
làm sao thế này? Trên người có chỗ nào đau không?”
“Thần thiếp không bị thương, chỉ vừa mới không cẩn
thận làm cháy nồi…” Yến An Quân có chút ngượng ngùng, “A, không phải!
Sao Hoàng Thượng lại ở đây?”
Thiệu Tuyên Đế nghe nàng không sao mới yên lòng,
nhưng ngay sau khi nghe được nguyên nhân lại phì cười, hắn khẽ cắn vành
tai của nàng, “Chỉ nàng là gây chuyện giỏi nhất, làm thế nào mà làm nổ
Ngự Thiện Phòng của trẫm được thế này?”
“Còn không vì làm điểm tâm cho Hoàng Thượng đấy
thôi.” Yến An Quân lườm yêu hắn một cái, khiến trái tim hắn đập loạn
nhịp, ôm nữ nhân trong lòng không buông tay.
“Thì ra là làm điểm tâm cho trẫm? Xem ra trẫm có lộc ăn rồi, lần này phải cẩn thận nếm thử xem sao.”
“Hoàng Thượng, nổ cả bếp rồi ngài còn muốn ăn…”
“Chỉ cần là Bảo Nhi làm trẫm đều thích ăn.” Đế vương không biết nói lời ngon ngọt nhất thiên hạ nay miệng như bôi mật, Yến
An Quân cười tủm tỉm hôn hắn một cái, “Xét thấy Tuyên Nhi biểu hiện tốt, thần thiếp sẽ làm cho Hoàng Thượng một phần.”
Tuyên Nhi… Thiệu Tuyên Đế hiếm khi nào nhăn nhó mặt mày.
Thấy Thiệu Tuyên Đế cùng Bảo Phi vừa đấu võ mồm với
mình quấn lấy nhau ở kia, Dung Phi cầm hộp thức ăn xoay người, tay đặt
mạnh lên tay cung nữ bên cạnh, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi.