Người xưa có câu “dữ tử thành thuyết*“, hắn không ngờ
nổi chuyện như thế sẽ xảy đến với mình. Thậm chí hắn từng nghĩ… nếu đời
này chưa từng gặp gỡ Bảo Nhi, hắn sẽ thế nào? Đại khái sẽ tuyệt đối
không giống hiện tại, toàn thân tràn ngập sức mạnh trong nháy mắt.
*Một câu trong bài thơ Kích Cổ 4 của Khổng Tử:
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
Dịch nghĩa: Chết sống hay xa cách,
Đã cùng nàng thành lời thề ước.
Ta nắm tay nàng,
(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.
Thiệu Tuyên Đế dựa trên cột lim bên cạnh Bảo
Phi, nhìn nàng đổ mồ hôi trên thái dương vì bếp lò ấm áp, hắn vươn tay
cầm lọn tóc ẩm vào lòng bàn tay, cảm thấy hai người như vợ chồng bình
thường. Thiệu Tuyên Đế đứng thẳng sống lưng, kéo eo nàng tới gần mình,
đột nhiên cười nói: “Lúc này nàng yên lặng nhỉ.”
Yến An Quân tay giơ cái thìa, nghiêm trang nói: “Thật ra là vì vừa rồi làm cháy nồi nên hơi ngượng đấy.”
Thiệu Tuyên Đế bật cười, lấy cái thìa của nàng đặt
sang một bên, An Đức Lễ cực nhanh mắt đưa tới một cái khăn, Thiệu Tuyên
Đế nhận lấy lau mồ hôi trên trán cho nàng, “Còn nhiều thời gian, không
vội ngay lúc này. Còn lại giao cho ngự trù là được rồi.”
Yến An Quân làm điểm tâm cháy cả nồi, vì thế không
dám làm điểm tâm nữa mà làm chút đồ ăn nhẹ, tay nghề ngự trù thiên về
cầu kỳ tinh tế, còn một mình Yến An Quân sức lực hữu hạn, không để ý nổi nhiều thứ như thế, chỉ xào một đĩa rau lành vị, ngược lại có phần đặc
sắc so với ngự trù.
Thiệu Tuyên Đế không phải lần đầu tiên ăn đồ ăn Yến
An Quân làm, nhưng mỗi lần đều cảm thấy khác lạ. Nữ nhân hậu cung đôi
khi cũng đưa tới cho hắn mấy món cháo thanh đạm, nhưng ăn đi ăn lại vẫn
là hương vị của Ngự Thiện Phòng, nghìn lần như một. Thiệu Tuyên Đế đương nhiên không cho rằng những món ăn đó do chính tay các nàng làm. Giống
như Bảo Phi, ở trong Ngự Thiện Phòng bị hun khói đen thui…
Thiệu Tuyên Đế xoa mái tóc rối của nàng, ánh mắt đầy ý cười nhìn nhìn món ăn trong nồi nói: “Mang hết những món này theo,
chúng ta hồi cung dùng bữa.”
“Hoàng Thượng phải nhớ mấy món ăn rực rỡ sắc màu này, dùng nhiều một chút.”
“Trẫm cho phép nàng ở bên giám sát trẫm.”
Yến An Quân cọ bụi trên mặt lên tay hắn vài cái,
Thiệu Tuyên Đế không thèm để ý, dùng khăn lau sạch mặt cho nàng, nàng
cười ngọt: “Vâng.”
…
Chuyển mùa hè thu, luôn có một vài ngày trời rất
nắng nóng, không chỉ là dân chúng bình thường mà ngay cả trong hoàng
cung cũng ít người đi lại, trùng hợp lúc này miếng thịt béo cáo mệnh phu nhân lại bị Từ Phúc Thái Hậu theo dõi, vì thế Từ Phúc Thái Hậu hạ ý
chỉ, ngày mai các phu nhân ở trong nhà tránh nóng phải lên xe ngựa tiến
cung hết lượt.
Khi Thiệu Tuyên Đế trở lại Dưỡng Tâm Điện, Yến An Quân đã ăn mặc trang điểm xong.
Tơ thiền sa màu bạc càng biểu lộ đường cong mê
người, Thiệu Tuyên Đế nhìn chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt bốc lửa, tay
từ eo nàng chuyển tới trước ngực, im lặng một lát rồi nói: “Hình như…
Lớn hơn nhiều.”
Thêm điểm vô ích chắc? Yến An Quân cầm tay hắn, rất
dễ nhìn ra ý đồ của hắn, che miệng cười điệu một tiếng: “Tiệc tối của
Thái Hậu thần thiếp không thể vắng mặt, nếu không sẽ thành yêu phi quyến rũ Hoàng Thượng thì sao.”
“Bảo Nhi của trẫm ai dám nói ra nói vào.” Thiệu
Tuyên Đế nhướng một bên lông mày, Yến An Quân cười vỗ nhẹ ngực hắn:
“Thần thiếp đã biết, Hoàng Thượng là uy vũ nhất.”
Hoàng Thượng uy vũ dẫn phi tử mình sủng ái nhất lên
kiệu, hai người thân ái nhiệt liệt suốt dọc đường, khiến không ít người
trong cung nhìn thấy.
Nhàn Phi im lặng ngồi trên vị trí của mình, nhếch
lan hoa chỉ, ngón trỏ cùng ngón cái nhón một miếng điểm tâm nho nhỏ, ăn
từng miếng bé tẹo, hai cung nữ đứng bên cực nhanh mắt dâng trà nóng, một cung nữ mặc trang phục màu hồng phấn chạy tới đứng trước bàn của Nhàn
Phi, “Chủ tử, Hoàng Thượng đang đi về phía này.”
“Bên cạnh Hoàng Thượng có ai không?” Nhàn Phi như vô tình hỏi.
“Thưa nương nương, bên cạnh Hoàng Thượng là Bảo Phi
nương nương mới phong.” Cung nữ này nhỏ giọng trả lời, khi nói lông mày
nàng hơi nhăn lại: “Chủ tử, ngài nói Bảo Phi nương nương này thật sự
không có uy hiếp gì sao?”
“Có một số việc đừng chỉ nhìn bề ngoài.”
Đối với chuyện Bảo Phi đến cùng Hoàng Thượng, Nhàn
Phi không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Công cứu giá mới vài ngày qua, Hoàng Thượng của chúng ta là người thưởng phạt rõ ràng. Nữ nhân ấy mà, đều mong muốn một thứ gì đó, nhất là nữ nhân hậu cung, không mong
thân phận thì cũng muốn tình yêu đế vương. Nếu Hoàng Thương đã cho Bảo
Phi thân phận thì tự nhiên sẽ không cho thêm thứ khác, Hoàng Thượng là
người rất tinh tường.”
Cung nữ gật gật đầu: “Thì ra Hoàng Thượng không phải thật sự thích Bảo Phi nương nương.”
Lời nói của Nhàn Phi luôn khiến người ta cảm thấy
tin phục, ngữ khí khẳng định trực tiếp dẫn đường cho tư duy người khác,
cho nên cung nữ này không hoài nghi lời nói của Nhàn Phi, dù sao Nhàn
Phi nương nương đã tính kỹ càng từ trước.
Bên này vừa dứt lời, ngoài cung Thái Hậu có hai
người tiến vào, một người là đế vương cao lớn, một người là Bảo Phi đang sủng quan hậu cung, hai người nói nói cười cười đi vào có vẻ hết sức
hoà hợp.
Nhàn Phi cầm chén trà để sát vào miệng, dùng ánh mắt tinh tế đánh giá Bảo Phi, Yến Tiểu Chủ năm qua vừa nhập cung… Nàng đã
từng gặp, có điều lúc này đã thành người trong tâm điểm, dung mạo bắt
mắt thế kia… đã vượt qua Dung Phi năm đó, khó trách Hoàng Thượng bằng
lòng cho nàng ta địa vị cao, có điều cũng may chỉ giới hạn ở địa vị cao.
Khoé môi Nhàn Phi cười khẽ một tiếng, nàng chỉ cần
chờ hắn chơi đủ rồi, chờ hắn chơi xong trò hậu cung, nói không chừng
trong một khắc cuối cùng của sự sống hắn mới biết trong cung còn có
nàng, người yên lặng trao hết tình yêu cho hắn, từ năm này qua năm khác
không thay đổi.
Đó là điều nàng muốn.
Từ Phúc Thái Hậu ngồi ngay ngắn trên ghế trên, ánh
mắt đầu tiên thấy Thiệu Tuyên Đế, ánh mắt thứ hai nhìn thấy Bảo Phi, bà
hơi nheo mắt lại, vẻ nhu hoà trên mặt cũng phai nhạt vài phần, Bảo Phi
này quả là xinh đẹp, nhìn từ xa đã thấy hơn bà năm đó rất nhiều, thậm
chí dung mạo này đủ để đè bẹp tất cả cung phi trong hậu cung…
Từ Phúc Thái Hậu thầm khinh miệt trong lòng, chỉ là
một ả dụ dỗ mà thôi. Bà cũng thật là, cần gì tự so với Bảo Phi, chẳng
phải tự hạ giá trị của mình hay sao, Tiên Đế hẳn cũng không thích dung
mạo thế kia mà thích giai nhân như nước như bà năm đó hơn. Hoàng Đế hiện nay tính tình cổ quái thì thôi, ngay cả thẩm mỹ cũng không bằng Tiên
Đế.
Từ Phúc Thái Hậu không có thiện cảm gì với hai người vừa vào cửa, khi hai người ngồi xuống, rốt cuộc bà không nhịn được nữa… Bảo Phi cũng dám ngồi bên cạnh Hoàng Thượng?
Đây là Hoàng Thượng cho phép?
Nhìn một lúc lâu, từ vẻ mặt Thiệu Tuyên Đế hoàn toàn không nhìn ra cái gì, Từ Phúc Thái Hậu đành chuyển mục tiêu tới Bảo Phi.
“Bảo Phi à, thân mình ngươi còn chưa khoẻ hẳn, sợ
không hầu hạ Hoàng Thượng được, theo ta thấy, Thần Hữu Cung cũng sắp sửa sang xong, hai ngày tới Bảo Phi hãy chuyển tới ở đi, đứng đầu một cung
mà không có một cung điện là không nói nổi.” Thái Hậu vòng vo xoay
chuyển cái nhẫn, vẻ mặt hài hoà, có vẻ như thật sự lo lắng cho Yến An
Quân.
Có điều ý trong lời nói này làm gì có chuyện Yến An Quân không hiểu?
Rõ ràng muốn Yến An Quân đừng cả ngày bám lấy Hoàng
Thượng, mau mau dọn dẹp rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, đỡ cho các phi tử khác
không có cơ hội nhìn thấy Hoàng Thượng.
Có điều Yến An Quân dễ đuổi vậy sao? Thái Hậu cùng
Thiệu Tuyên Đế quan hệ nội bộ vốn không hợp, nàng hoàn toàn không cần
kiêng nể nhiều, chỉ cần kiên định đứng bên Thiệu Tuyên Đế là được rồi.
Nàng kéo cánh tay phải của Thiệu Tuyên Đế, nắm bàn
tay hắn giữa hai tay, một bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt trên mu bàn tay,
một cái khác ở trong lòng bàn tay, trái tim Thiệu Tuyên Đế rung động,
thân mình cũng để gần vào Yến An Quân hơn một ít, nhất thời một hương
thơm bay đến, vẻ mắt hắn bừng sáng.
“Lời Thái Hậu nói thần thiếp cũng hiểu, có điều Hoàng Thượng…”
“Là trẫm muốn Bảo Phi ở tại Dưỡng Tâm Điện, nếu mẫu
hậu có ý kiến gì về chuyện này cứ nói trực tiếp với nhi tử.” Thiệu Tuyên Đế ôm eo Yến An Quân, ánh mắt nhìn về phía Từ Phúc Thái Hậu mang theo
một tia lạnh, thoáng cái liền qua.