Nghe nói Từ Phúc Thái Hậu nhiễm quái bệnh, không ra được khỏi Tố Tâm Điện,
không thể gặp ánh mặt trời, người trong cung nghe vậy đi đường đều vòng
xa khỏi Tố Tâm Điện. Cũng có người to gan không nhịn được tò mò đến xem, lại phát hiện cửa đại điện bị thị vệ giữ nghiêm, người nào người nấy
cầm chuôi đao bên hông, ánh mắt sắc bén, khiến người ta sợ đến mức không dám tới gần một bước.
Không thể gặp ánh mặt trời… Ở cổ đại côi như dính phải điềm xấu, là cách nói
của có ma quỷ tác quái. Tố Tậm Điện rất xúi quẩy, ngay cả Hoàng Thượng
cũng chưa một lần bước vào Tố Tâm Điện thỉnh an Từ Phúc Thái Hậu.
Cố Cẩm lang thang bên ngoài Tố Tâm Điện hai ngày, cuối cùng không tìm được cách vào trong, đành mặt mày xám xịt bỏ về. Từ sau khi nàng nhảy điệu
nhảy kia, thái độ của Hoàng Thượng đối với nàng càng thêm coi thường,
không có Thái hậu trợ giúp, nàng ở trong cung có thể gọi là từng bước
gian nan.
Từ Phúc Thái Hậu tư thông với người ngoài cung chỉ có ít người biết, không có Hoàng Thượng cho phép, những người này không dám truyền chuyện này
ra ngoài, có điều… Tuy nói những người này kín miệng nhưng vẫn không ít
phi tử địa vị cao thông qua cách riêng tìm hiểu mọi chuyện từ đầu đến
cuối, bởi vậy… Tất cả phi tử biết được chuyện này không một ai không
tròn mắt ngạc nhiên vì Từ Phúc Thái Hậu.
Thái Hậu bà ấy, lá gan cũng lớn quá đi!
Thân là Thái Hậu còn dám ngang nhiên làm chuyện bại hoại thể thống hoàng
gia, tự thân còn là sủng phi của Tiên Đế mới lên được vị trí Thái Hậu,
ấy vậy mà đội nón xanh cho Tiên Đế?!
— Chỉ có thể nói, tình yêu tới quá bất ngờ, muốn tránh cũng tránh không nổi.
Nhưng cũng có số ít phi tử trong lòng nghi hoặc, Thái Hậu này đã vài chục năm không ra khỏi cung, rốt cuộc làm thế nào quen biết phi công trẻ bên
ngoài? Đương nhiên, không ai ngờ được rằng Thái Hậu như thần trong mắt
các nàng còn có thể bị người hãm hại… Hơn nữa người hãm hại còn là đế
vương bọn họ ngày ngày nhìn lên thèm khát!
Trong cung sóng ngầm cứ cuộn lên như thế, cho đến ngày thứ ba, cuối cùng một
màu vải trắng phủ khắp Tố Tâm Điện, mấy thị vệ chạy vội tới Dưỡng Tâm
Điện truyền lời… Từ Phúc Thái Hậu mặt mũi hiền lành, thích đề bạt cung
phi… đã chết!
“Hả?”
Yến An Quân đang bị dỗ uống hết một bát cháo tổ yến nghe tin tức này trong
chốc lát còn chưa phản ứng lại, cho đến khi thị vệ đi rồi mới nhìn về
phía Thiệu Tuyên Đế.
Sắc mặt Thiệu Tuyên Đế vẫn ôn hòa như trước, biểu cảm trên mặt chưa từng
thay đổi, hắn thấy ánh mắt Yến An Quân nhìn qua mới cười nói: “Trẫm đã
biết trước.”
Đương nhiên hắn đã biết trước, chuyện này do một tay hắn bày ra, sao có thể không biết trước?
Khi đó Ảnh Nhất ở trên xà nhà bắn hai cây châm vào trong người Thái Hậu,
một cây che á huyệt, một cây kích thích hệ thần kinh, chưa tới bà ngày
đã chết bất đắc kỳ tử là chuyện bình thường. Cơ thể con người vốn yếu
đuối, nói chi đến Từ Phúc Thái Hậu tuổi tác đã được xếp vào hạng người
cao tuổi.
Yến An Quân gật đầu, liên hệ đến cảnh tượng sáng sớm hôm đó nhìn thấy, nàng loáng thoáng hiểu ra, Hoàng Thượng tất nhiên không thể để Từ Phúc Thái
Hậu sống, liền mượn cơ hội “hạnh già trèo tường” này trừ bỏ Thái Hậu.
“Nếu trẫm phát hiện nàng có bầu sớm một chút, nhất định sẽ không dẫn nàng đi Tố Tâm Điện.” Thiệu Tuyên Đế thở dài một hơi, có chút đau lòng. Ngày ấy Bảo Nhi té xỉu rồi phát hiện có thai, hắn thật sự mừng đến phát điên
rồi, sau đó mới nhớ ra phụ nữ có thai không thể gặp máu, chẳng trách Bảo Nhi sẽ bị kích thích đến ngất xỉu.
“Thần thiếp thích ở cùng với Hoàng Thượng.” Một đôi tay cầm lấy ống tay áo
Thiệu Tuyên Đế, Yến An Quân đứng dậy ngồi vào trong lòng hắn. Hương thơm mềm mại trong lòng, Thiệu Tuyên Đế không nhịn nổi có phản ứng, cây gậy
dưới thân thẳng tắp chọc lên sau mông Yến An Quân.
Yến An Quân buồn cười nhìn gương mặt xấu hổ của hắn, ghé vào bên tai hắn hà hơi, nói nhẹ bẫng: “Hoàng Thượng, thần thiếp còn đang có bầu đấy.”
Thiệu Tuyên Đế thẹn quá hóa giận, nhưng vẫn cẩn thận ôm thắt lưng của nàng,
hôn thật mạnh lên môi nàng như trừng phạt, than thở nói: “Đợi tiểu tử
trong bụng nàng chào đời, nhất định trẫm phải khiến nàng ba ngày không
xuống được giường.”
Yến An Quân rời vị trí cái mông, phát hiện gậy th*t dưới thân lại càng
phình to, nàng vươn tay chỉ chỉ, “Làm sao Hoàng Thượng biết đây là con
trai? Có lẽ là một tiểu khuê nữ thì sao? Áo bông nhỏ tri kỷ, rất tốt.”
Giữa vợ chồng vĩnh viễn không thể thiếu loại chủ đề này, nhất là khi vợ đang mang thai.
Đối với hành vi vô ý nói nàng mang thai con trai của Thiệu Tuyên Đế, Yến An Quân tỏ vẻ rất không vui, lẽ nào sinh con gái thì không phải con?
Được rồi, mang thai ấy mà, lòng dạ hẹp hòi một chút có thể tha thứ được.
Thiệu Tuyên Đế không nghe ra chỗ nào khác thường trong giọng điệu của Yến An
Quân, chỉ dùng một tay ôm thắt lưng nàng, tay kia cẩn thận xoa bụng
nàng, “Cho dù không phải con trai cũng không sao, dù sao chúng ta cũng
sẽ có con trai thôi.” Bằng không người thừa kế của trẫm từ đâu ra?
Yến An Quân nghĩ nghĩ, cảm thấy cần thiết phải ngâm cứu lời nói của Thiệu Tuyên Đế một phen.
Dù sao cũng sẽ có con trai, ý nói là… Nếu lần này nàng sinh con gái, lần
sau cũng sinh con gái, lần sau nữa… lại là con gái, thì nàng cứ phải
tiếp tục sinh phải không? Nàng nhớ từng gặp một nhà, người vợ cứ sinh
liên tục, mà chưa lần nào sinh được con trai. Yến An Quân nói thầm trong lòng: “Hệ thống, có thể cử một đứa bé trai đến cho ta không?”
[…]
Yến An Quân đầy đầu hắc tuyến, hệ thống có ý gì đây?
[Thân ái, tỷ lệ kết hợp của t*ng trùng và tế bào trứng, có cần bản hệ thống giải thích cho nghe không? [Vênh váo]]
“Ý của ta là, hệ thống ngươi lợi hại thế kia, có bí phương sinh con trai nào đó — “Thẻ Con Trai” gì đấy làm phần thưởng không?” Yến An Quân tận lực giải thích rõ ràng.
[⊙﹏⊙ bản hệ thống ngoại trừ sinh con, cái gì cũng biết!!!]
… Này, ai bảo ngươi sinh con đâu!
Yến An Quân cảm thấy không nói cùng một thứ tiếng với hệ thống, vẻ mặt vô
tội nhìn về phía Thiệu Tuyên Đế, nịnh nọt cười: “Sinh con trai hay con
gái, chúng ta bàn sau được không?” Nàng cảm thấy mình nhất thiết phải
điều chỉnh lại tư tưởng trọng nam khinh nữ cổ hủ của Thiệu Tuyên Đế một
chút.
“Được, vậy hiện giờ nói chuyện gì?” Thiệu Tuyên Đế mặt không đổi sắc áp sát
vào nàng, hạ thân to lớn chọc chọc về phía trước, lại không dám tiến
thêm bước nữa.
Yến An Quân cười ha hả.
Thiệu Tuyên Đế vùi đầu trên cổ nàng nặng nề thở dài.
Ba tháng…
…
Chiêu Dương Cung nhìn có vẻ mộc mạc hơn ngày xưa rất nhiều, có điều một vài
nơi có góc nhọn được che bằng vải bông dày, nhìn vừa thoải mái lại an
toàn, huân hương mong manh trong phòng còn đang mơ hồ rủ xuống, Kim Chi
khẽ bước chân đi vào, nàng trang điểm đơn giản, chỉ dùng một cây trâm
vấn mái tóc đen lên.
Thân là Đại cung nữ của Chiêu Dương Cung, khi không cần tham gia những
trường hợp long trọng, nàng có quyền dùng búi tóc khác thay cho kiểu tóc đồng phục.
Trong lư hương phát ra những tiếng “lách tách” rất nhỏ, một đoạn hương liệu
cuối cùng có vẻ mỏng manh, giống như hết hơi bất cứ lúc nào.
Kim Chi vươn tay đặt lên trên một lúc lâu, rồi đưa lên chóp mũi ngửi, phía trên vẫn là mùi hương đặc biệt, không khác gì.
Kim Chi ngửi thấy là hương vị bình thường, nàng tiện tay lấy kìm sắt bỏ
thêm một chút hương liệu bên cạnh vào, hương thơm trong phòng lập tức
đậm hơn nhiều. Hương liệu này đều là tinh phẩm do Phủ Nội Vụ trong hoàng cung đặt mua, nhất định không có vấn đề, cho nên động tác của nàng cũng chỉ để cho yên tâm mà thôi.
Dù sao hiện giờ Hoàng Hậu đang có thai, tất cả vật dụng đều phải trải qua kiểm tra mới được.
Nói đến bản lĩnh ngửi mùi nhận biết nguyên liệu này, trong Chiêu Dương Cung chỉ có Kim Chi là am hiểu nhất, có thể nói không ai bằng. Nghĩ lại mới
thấy, thị nữ tùy thân của Hoàng Hậu do đại gia tộc bồi dưỡng sao có thể
không có nhất nghệ tinh? Trước kia Kim Chi có thể trổ hết tài năng trong số thị nữ cũng nhờ khứu giác trời sinh nhạy bén hơn người này.
Làm Hoàng Hậu, trên thân phận, ngoại trừ Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, có thể không sợ bất cứ người nào. Duy chỉ có một điểm đó là phải đề phòng
người trong cung hạ độc Hoàng Hậu, phương thức thì rất nhiều, phổ biến
nhất là thêm nguyên liệu vào huân hương, sự tồn tại của Kim Chi hoàn
toàn có thể để Hoàng Hậu thành công tránh được điểm này.
Trong trường hợp đó, Hoàng Hậu có thai không chỉ người trong cung chú ý, ngay cả đại thần ngoài cung cũng nghe ngóng không ít.
Vì thế Lô gia tổ gia của Hoàng hậu có chút đè nén không nổi, tuy gia chủ
Lô Quảng Tu hiện nay chỉ có thể co đầu rút cổ trong nhà, thế nhưng lạc
đà gầy còn hơn ngựa béo, tuy vì con trai Lô Hữu Văn bị phán “cướp ngục”
mà phải giao binh quyền trong tay ra, nhưng dù sao trong cung vẫn còn
nhân mạch. Vì vậy khi đó thông qua quan hệ đưa mấy ma ma già tiến cung,
mỗi người đều có gia thế trong sạch, trung với Lô gia, cộng thêm rất có
kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai.