Cầm kỳ thi họa?
Nhìn dáng vẻ “ngươi cứ việc xuất chiêu, ta đây tiếp hết” của Công Chúa Minh
Linh Quốc, Yến An Quân mỉm cười, đây chẳng phải thứ hệ thống gọi là bồi
dưỡng “tài nữ” đấy sao?
Yến An Quân trực tiếp đứng dậy, khẽ cười nói, “Công Chúa điện hạ muốn tỷ
thí với bản cung một phen, còn bản cung lại không muốn hiến nghệ trước
mặt công chúng, nếu không khác gì hoa khôi chốn phong trần? Công Chúa là khách từ xa tới ước chừng không biết cách nói này, nay bản cung phổ cập cho ngươi một lần, mời Công Chúa nhớ kỹ, sau này đừng tìm người đến tỷ
thí nữa.”
Yến An Quân vừa nói ra lời này, đại thần bên dưới chợt tỉnh mộng. Quả thật, thân là sủng phi nếu hiến nghệ trước người khác quả là có chút mất thân phận, nhất là Bảo Phi nương nương còn là nữ nhân của Hoàng Thượng, cung phi trắc nhất phẩm, thân phận tôn quý đến mức nào tất nhiên không cần
nhiều lời, làm gì có chuyện để mặc một Công Chúa khoa chân múa tay với
mình?
Lại nói đến chuyện hiến nghệ này…
Người từng tới thanh lâu đều biết trong đó cũng có nghệ kỹ “bán nghệ không
bán thân”, cũng là trước công chúng viết thơ viết từ, Bảo Phi nương
nương thân là nữ nhân của Hoàng Thượng sao có thể lấy ra để so với nghệ
kỹ?
Không giận điên lên đã là dễ tính rồi!
Huống hồ nàng chẳng phải Hoàng Hậu, nàng là một sủng phi, sủng phi là ai? Là
nhân vật được ân sủng lớn nhất của Hoàng Thượng! Trong các đời sủng phi, có ai chịu được có người chỉ vào mũi yêu cầu tỷ thí?
Ngôn Sơ Nam ngồi ngay ngắn bên dưới, gương mặt điển trai có chút trắng bệch
dưới ánh đèn, ánh mắt hắn thoáng lóe lên, quả là có nhận xét mới với vị
sủng phi nương nương này.
Bảo Phi này có thể thấy là người có cá tính, nói chuyện lý luận rõ ràng,
khiến người ta biết rõ là châm chọc mà không làm gì được. Quả nhiên, nữ
nhân trong cung đều không đơn giản, Mà Bảo Phi có thể đi leo lên vị trí
sủng phi…
Hẳn là có liên quan tới phần thông minh này.
Yến An Quân nói xong liền đón hai tay Thiệu Tuyên Đế, thoải mái dựa vào
lòng hắn, khẽ ngửi hơi thở nam tính không có huân hương trên người hắn
mà cảm thấy an tâm dị thường. Nàng ôm cổ hắn, lười biếng nhỏ giọng nói:
“Tử Ngự, Bảo Nhi mệt quá, chúng ta về đi.”
Thiệu Tuyên Đế nhăn mày, lập tức phản xạ có điều kiện hỏi: “Có chỗ nào không
thoải mái à?” Bị nữ nhân Minh Linh Quốc kia chọc giận sao?
Nghe Thái Y nói có bầu là không thể tức giận.
Quanh thân Thiệu Tuyên Đế tản khí lạnh, băng giá liếc Yến Du Ti một cái.
Vị công chúa này bị liếc đến rùng mình, lại cảm thấy mình rất vô tội, vì
sao quốc quân bệ hạ lại dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn nàng?
“Thần thiếp không sao, chỉ không muốn ở đây nữa thôi.”
Yến An Quân thừa dịp đưa lưng về phía quần chúng gặm miếng thịt mềm bên
trong xương quai xanh của hắn, Thiệu Tuyên Đế nâng cằm nàng lên dùng mũi chạm mũi nàng, hai tay hơi dùng sức liền bế nàng lên, “Tại trẫm suy
nghĩ không chu đáo, nàng nhất định không thích hoàn cảnh thế này. Chỉ là trẫm muốn chứng minh cho những người này biết ai mới là nữ nhân trẫm
yêu nhất.”
Yến An Quân cười hì hì dùng cái đầu nhỏ cọ cọ hắn, hai mắt híp lại.
Biểu cảm lười biếng như vậy khiến Thiệu Tuyên Đế tâm thần rung động, bên môi hắn nở nụ cười.
“Trẫm hồi điện trước, các khanh tùy ý đi.”
Thiệu Tuyên Đế thản nhiên để lại một câu, xoay người định đi.
“Quốc quân bệ hạ, chờ một chút…”
Yến Du Ti bỗng chạy nhanh tới, “Bảo Phi nương nương không dám tỷ thí với
bản công chúa không phải vì sợ đấy chứ? Bảo Phi nương nương đi là muốn
nhận thua?” Trong mắt nàng hiện lên một tia vui sướng.
Yến An Quân khó hiểu nhăn mặt, vị công chúa này… vì sao nghe không hiểu tiếng người vậy?
Vừa rồi nàng đã nói rõ ràng cơ mà. Nàng vịn cổ Thiệu Tuyên Đế lười đặt chân xuống, thở dài nói: “Nhận thua hay không chúng ta tạm thời không nhắc
tới. Công Chúa điện hạ, ngươi nói cho dù bản cung thua thì sao, thắng
thì sao? Chẳng lẽ bản cung thua thì ngươi có thể trở thành phi tử của
Hoàng Thượng à? Rõ ràng là không thể nào.”
Nàng hơi dừng rồi nói tiếp: “Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc sẽ không nuốt
lời, nếu đã nói không cho ngươi vào cung thì ngươi sẽ không có cơ hội
vào cung. Trong mắt bản cung, cách làm của ngươi hiện giờ chỉ giống một
đứa bé bướng bỉnh mà thôi, bản cung không có thời gian ở đây kéo co với
ngươi, bởi vì bản cung đã có người thương, không còn là trẻ con từ lâu
rồi.”
Trong lòng Thiệu Tuyên Đế tràn ngập ý cười, làm sao không phải trẻ con? Bảo
Nhi bất kể bao nhiêu tuổi đều như một đứa trẻ, toàn thân thơm thơm mềm
mềm, có cỗ nào không giống trẻ sơ sinh?
Yến An Quân nhúc nhích thân thể, Thiệu Tuyên Đế hiểu ý cẩn thận để nàng
xuống, ánh mắt lại không rời khỏi thân thể nàng. Yến An Quân nói với An
Đức Lễ: “An công công, lấy giấy bút ra đây cho bản cung.”
“Vâng.” An Đức Lễ thấp giọng đáp.
Hiện giờ hắn đối với Bảo Phi nương nương có thể nói là ngả mũ bái phục rồi,
có thể khiến công chúa điêu ngoa này vô cùng xấu hổ, quả thực báo mối
thù mắng nhiếc cho Tiểu An Tử hắn. Tuy không biết Bảo Phi nương nương
lấy giấy bút làm gì, dù sao cũng là khiến vị công chúa này mất mặt, hắn
cứ việc chuẩn bị xem kịch vui là được.
An Đức Lễ lấy giấy bút tới rồi tự giác lùi về sau. Yến An Quân nhìn Yến Du Ti nhếch môi cười, trải giấy mực cẩn thận, cổ tay trắng nõn như ánh
trăng bay lượn vài đường, mấy nét bút vung ra, trên giấy hiện lên bốn
chữ lớn.
Yến Du Ti nhón chân nhìn, sắc mặt chợt trắng bệch.
Chỉ thấy nét chữ trên giấy lịch sự tao nhã, nhìn một cái là có thể nhận ra
sự thần kỳ trong đó, rất khó có thể tìm được trong thể chữ chỉnh tề thế
này một loại khí khái nào đó, đây không phải kiểu chữ bình thường, càng
giống một loại nghệ thuật.
Loại nghệ thuật này cũng từng có người đạt được nhưng đều là nam tử lớn
tuổi, uyên bác, bút lực mạnh mẽ, mà chưa từng có nữ tử như thế bao giờ!
Hệ thống đã nhận định tài nghệ thư pháp của Yến An Quân đạt 100%, đương
nhiên viết ra cũng là hàng mẫu 100% không tỳ vết, 180 độ không có góc
chết. Tuy hiện giờ nàng chỉ tiện tay viết vài chữ, căn bản không để tâm, nhưng có bộ máy gian lận như hệ thống thì chữ viết ra càng giống như đã tính toán trước vậy.
Đây chính là chỗ tốt khi có hệ thống.
Đồng thời, trâm hoa chữ nhỏ chính là thứ viết lên tên tuổi Vệ phu nhân, nay
trâm hoa chữ nhỏ dưới ngòi bút của Yến An Quân đương nhiên đủ cả hình ý
kết hợp, vô cùng có ý vị, cộng thêm động tác tùy ý viết ra của nàng
khiến Yến Du Ti chịu đả kích rất lớn.
Cho nên, Yến Du Ti chấn động thế nào… có thể tưởng tượng được.
“Ơ? Vì sao mặt mày công chúa lại xanh thế?”
Thấy rõ sắc mặt của Yến Du Ti, Yến An Quân gác bút nhàn nhã trêu ghẹo một
câu, xoay người lại chui vào lòng Thiệu Tuyên Đế, ồn ào lắm chuyện như
vậy bây giờ hơi mệt thật. Nàng thanh tú ngáp một cái, không để ý đến vị
công chúa Minh Linh Quốc này nữa.
Thể diện ấy mà, mất một lần là đủ rồi.
Thiệu Tuyên Đế vô cùng thân thiết nhéo mũi nàng một cái. Sao hắn có thể không biết nàng đang nghĩ gì? Có điều đối với tất cả hành vi của tiểu kiều
thê, hắn hết thảy ủng hộ, phu nhân làm công chúa này mất mặt đúng lúc
lắm, có thể mài bớt mũi nhọn của nàng ta, đỡ cho luôn không biết sống
chết mà gây chuyện.
Trang giấy trong tay Yến Du Ti bay xuống, trùng hợp dừng trước mặt Ngôn Sơ
Nam. Hắn ngẩn người ra mất một lúc, giơ tay nhặt lên, chỉ thấy nét chữ
phía trên quá xuất sắc, trên đó có bốn chữ to “đừng lại già mồm”.
Hắn bật cười, miệng không ngừng khen: “Chữ đẹp! Quả là chữ đẹp!”