“Huynh buông tay, bản công chúa không quay về, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như thế.”
Dưới tàng cây ngoài cung, trên đường mòn lạnh lẽo ẩm ướt.
Công Chúa cùng Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc đứng đối mặt, nét mặt Yến Du Ti
hết xanh lại đỏ, nàng hừ lạnh một tiếng, quay đầu muốn đi. Bốn phía đều
là hộ vệ đến từ Minh Linh quốc, thấy vậy vội vàng tránh đường, Công Chúa điện hạ bọn họ đắc tội không nổi.
“Muội cần gì phải như vậy? Biện pháp này vốn không thể thực hiện được, chúng ta trở về rồi bàn bạc với phụ hoàng một phen.”
Nhị Hoàng Tử Yến Đông cau mày, dùng một tay cản đường nàng.
Đối với Thiệu Tuyên Đế hắn không hiểu rõ ràng nhưng cũng biết uy nghiêm của vua một nước không cho phép người khác khiêu khích, nếu Yến Du Ti nhiều lần làm mưa làm gió, nói không chừng Thiệu Tuyên Đế sẽ tức giận, đến
lúc đó e rằng Minh Linh Quốc không thừa nhận nổi.
Không phải hắn tự coi nhẹ mình mà sự thật là như vậy, không thể không nhìn thẳng.
Thực lực Minh Linh Quốc vốn không bằng Cao Thú, thậm chí còn bị vây trong
hoàn cảnh xấu trong số các nước phụ thuộc, hoàn toàn không thể vì một cô công chúa mà đắc tội Cao Thú… Dù công chúa này ở Minh Linh được chiều
chuộng đến mức nào…
Chuyện đó chỉ chứng minh giá trị của nàng cao hơn những công chúa bình thường khác.
Nhị Hoàng Tử lắc đầu, tài thư pháp của Bảo Phi rõ ràng ở trên Yến Du Ti,
sau đó hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận, Bảo Phi thân là sủng phi của Thiệu Tuyên Đế tất phải có nhất nghệ tinh, nói vậy thư pháp chính là thứ Bảo
Phi am hiểu. Một cô gái xinh đẹp như hoa lại có thư pháp cao siêu, chính hắn cũng phải động lòng.
Yến Du Ti bị cản đường, đang định tức giận thì bỗng nghĩ tới cái gì, nàng
đảo mắt nhẹ giọng nói: “Hoàng huynh, ở trong cung Bảo Phi coi như kết
thù với chúng ta, nếu Hoàng Đế Cao Thú trở về bị nàng khiêu khích, bắt
đầu nhằm vào Minh Linh Quốc chúng ta, thì giờ chúng ta ở giữa Cao Thú
chẳng phải khó trốn được kiếp này?”
Thân thể Nhị Hoàng Tử cứng đờ như bị hắt một chậu nước lạnh.
Quả thật, lời của Yến Du Ti nói không sai.
Nếu Bảo Phi là người ghi thù…
Nhìn sự coi trọng của Hoàng Thượng với Bảo Phi hôm nay, sợ rằng bọn họ có
khả năng rất lớn sẽ gặp tai ương. Dù sao ở địa bàn Cao Thú, muốn im hơi
lặng tiếng trừ bỏ hai thành viên hoàng thất của nước phụ thuộc, Thiệu
Tuyên Đế làm dễ như trở bàn tay, hơn nữa cuối cùng còn có thể khiến Minh Linh Quốc không nói năng gì được.
Nhị Hoàng Tử thầm rùng mình, vẻ mặt xa xăm, hắn đi hai bước rồi lẳng lặng nhìn về phía hoàng cung, có lẽ…
Hắn nên… tìm một đồng minh ở trong hậu cung của Hoàng Đế Cao Thú.
…
Thiệu Tuyên Đế tối qua bị một tiếng hét của An Đức Lễ làm giật mình nghẹn
đắng, hôm nay toàn thân tỏa ra hơi thở muốn sống chớ lại gần.
An Đức Lễ giật giật khóe mắt mặc long bào cho Hoàng Thượng, hành động cẩn
thận vạn phần, lời nói cũng uyển chuyển hơn xưa, An Đức Lễ thắt đai lưng cho Hoàng Thượng, nghiêm mặt hỏi thử: “Hoàng Thượng, đã cần khởi giá
chưa ạ?”
Thiệu Tuyên Đế liếc hắn một cái rồi xoay người quay vào trong.
An Đức Lễ lui mình nhìn vào trong vài lần, Bảo Phi nương nương còn chưa
dậy. Thật ra, tối hôm qua nếu không vì Bảo Phi nương nương hắn cũng
không hét lên một tiếng… Cho nên Hoàng Thượng ngài giơ cao đánh khẽ, hãy quên nô tài trung tâm không gì sánh được như hắn đi…
Ngay trong lúc An Đức Lễ đang tụng kinh, Hoàng Thượng lại bước ra cửa điện
trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Chăm sóc Bảo Phi cẩn thận, nếu xảy ra
chuyện gì sẽ chỉ hỏi tội các ngươi.”
“Vâng.”
Lộc Nhi cùng thị vệ đại điện vội vàng hành lễ, “Cung tiễn Hoàng Thượng.”
An Đức Lễ chạy nhanh hai bước đuổi kịp, tuy đã vào đông nhưng ngự hoa viên vẫn đầy hoa nở, người có tay nghề trong hoàng cung người nào người nấy
đều nhất đẳng, sửa sang lại toàn bộ ngự hoa viên cũng không nói chơi. Có điều dù có hoa tươi nhưng ngay cả con muỗi cũng không thấy đâu, các vật thể bay gần đây đều mất tăm mất tích.
Thiệu Tuyên Đế đi sát qua ngự hoa viên, bỗng ngừng bước xoay người nhìn An Đức Lễ, lạnh giọng hỏi: “Ong mật?”
An Đức Lễ chân nam đá chân chiêu, vội vàng quỳ xuống dập đầu, “Hoàng
Thượng thứ tội, chỉ là Thái Y nói trong ba tháng Hoàng Thượng cùng Bảo
Phi nương nương không thể làm chuyện phòng the, hôm qua nô tài nghe thấy trong phòng… Thế mới không thể không lên tiếng. Hoàng Thượng, sự trung
thành của nô tài với Hoàng Thượng có trời xanh chứng giám!”
…
“Hoàng Thượng… Sự trung thành của thần với Hoàng Thượng có trời xanh chứng giám, ngài đừng tin lời gièm pha!”
Trên triều đình, một con cá lọt lưới của tiền triều bị thị vệ kéo đi, Kiều
đại nhân tuổi già râu bạc để lại trên mặt đất một vệt máu rõ to, hô hào
oan khuất, nhiều loại tạp âm từ trong cổ họng phun ra không dứt bên tai.
An Đức Lễ đứng bên cạnh Thiệu Tuyên Đế yên lặng nhìn thoáng qua Hoàng
Thượng nhà mình, thật ra những lời “trời xanh chứng giám” rất nhiều chỗ
dùng… Nhưng mà sự trung thành của hắn và sự trung thành của Kiều đại
nhân không giống nhau một điểm nào hết, Hoàng Thượng ngài nhất định phải tin tưởng nô tài.
“Hừ! Trung thành? Trung thành với ai?” Thiệu Tuyên Đế hừ lạnh một tiếng,
“Kiều Đông Tàng, quả là giấu rất sâu, nhưng một chút cũng không oan! Tự ý cất giấu binh khí, âm thầm chiêu binh mãi mã, thậm chí muốn ám sát
trẫm! Hừ, tội trạng trong tay trẫm còn để đầy bàn, ra sức làm việc vì
tiền triều như vậy trẫm thật không hiểu ngươi đang cầu xin cái gì… Hay
coi trẫm là quả hồng mềm, có thể tùy ý nắn bóp?”
Bị đánh lén ở bãi săn tháng trước là do một tay vị Kiều đại nhân này sắp
xếp, nếu không có Bảo Nhi sợ rằng lúc này hắn chỉ còn một cỗ thi thể,
đâu còn sống để đứng trong đại điện nữa.
Phạm sai lầm một lần không sai, thế nhưng lần sơ sẩy trong bãi săn kia suýt
nữa khiến hắn mất đi người âu yếm! Thân là một người đàn ông, ngay cả
người phụ nữ trong lòng cũng không bảo vệ được là một loại bi ai, vì Bảo Nhi, hắn phải toàn lực ứng phó điều tra chân tướng! Loại cảm giác bất
lực kia hắn không muốn cảm nhận lần thứ ba nữa!
Bất kể là tiền triều hay nữ nhân trong cung không an phận, ai cũng đừng hòng mưu hại Bảo Nhi.
Thấy bản thân bị vạch trần, Kiều Đông Tàng không che giấu nữa, lão run rẩy
chòm râu bạc, tay run bần bật chỉ vào Thiệu Tuyên Đế, gương mặt già dữ
tợn mồm miệng không rõ nói: “Nhãi con Hoàng Đế mệnh tốt lắm! Lần trước
lão phu để ngươi tránh được một kiếp là lão phu lên kế hoạch không chu
toàn, nếu… nếu cho lão phu thêm một cơ hội nữa, lão phu nhất định phải
chém chết ả nữ nhân kia rồi lại đối phó ngươi! Đáng thương cho Tham Lang đại quốc chúng ta bị tiểu nhân đoạt quyền, đời này vô vọng phục quốc!”
“Làm càn!” Ngôn Sơ Nam lạnh giọng hét lớn, “Dư nghiệt tiền triều nên trảm tận giết tuyệt!”
“Dư nghiệt tiền triều… Dư nghiệt tiền triều… Ha ha ha ha…” Kiều Đông Tàng
miệng không ngừng nhắc lại, ngửa đầu cười to, âm thanh khàn khàn chói
tai khiến lỗ tai các đại thần trong triều tê dại, lão không biết lấy sức từ đâu vùng khỏi thị vệ, thoáng chốc đã xông tới cây cột đỏ bên cạnh…
Bỗng đụng “rầm” một tiếng! Một dòng máu từ trên mái đầu hoa râm của lão chảy xuống, nhuộm đỏ cả một khoảng sàn nhà cẩm thạch.
Dư nghiệt tiền triều, máu tươi triều đình!
Trong mắt Thiệu Tuyên Đế hiện lên một tia sáng lạnh, chém chết Bảo Nhi của
hắn trước? Kiều Đông Tàng được lắm! Tham Lang Quốc được lắm! Lẽ nào cho
rằng trốn trong góc là hắn không tìm ra được? Hừ, Đại Cật to đến thế hắn còn đánh hạ được thì một Tham Lang cổ quốc hắn cũng có thể tru sát dư
nghiệt!
“Người đâu, mang thi thể hắn ra ngọ môn, ngũ mã phanh thây.” Thiệu Tuyên Đế nhàn nhạt nói.
“Vâng.”
Ngũ mã phanh thây…
Đại thần trong triều đều cảm thấy da đầu tê dại, người này tuy là dư nghiệt tiền triều nhưng cũng đã từng ở cùng một điện với bọn họ, còn thường
xuyên liên lạc qua lại, nay thấy cảnh này đều cảm giác trong lòng lạnh
thấu.
Thiệu Tuyên Đế nhìn đại thần sắc mặt khác nhau đứng phía dưới, khẽ cười một
tiếng rồi nói: “Vị Kiều đại nhân này làm quan cùng triều với các vị,
thân là dư nghiệt tiền triều mà vẫn ở giữa đám quan viên như cá gặp
nước, trẫm nên nói gì đây? Các ngươi nửa điểm năng lực cũng không có,
bảo trẫm làm sao yên tâm giao chính lệnh cho các ngươi? Có thời gian
rảnh không đi hoàn thành bản chức của mình, lại cứ thích chạy loanh
quanh quan tâm việc tư của trẫm, nếu nhàn rỗi đến thế thì sao không phát hiện Kiều đại nhân kia là dư nghiệt tiền triều?”
Thiệu Tuyên Đế vừa dứt lời, ánh mắt chúng thần bên dưới đồng loạt hướng về
phía Thái Úy. Mặt Lý Cầu giật giật, cong người đứng tại chỗ như không
nghe thấy lời Hoàng Thượng nói.
Thiệu Tuyên Đế liếc hắn một cái, nhẫn nại tốt qua nhỉ? Ngay cả khi hắn ngũ mã phanh thây Kiều Đông Tàng cũng nhịn được, mặt không đổi sắc? Quả là cao thủ diễn xuất, nếu hắn không vô tình phát hiện thì thật sự còn chưa
biết lực lượng chân chính của vị Lý đại nhân này đâu. Xem ra lệnh ảnh vệ giám sát phi tần trong cung mang lại cho hắn không ít niềm vui bất ngờ.