Bên trong còn ấm áp hơn ngoài điện, Thiệu Tuyên Đế giẫm lên thảm, vừa vào
đã thấy Yến An Quân nằm trên mép giường mở to đôi mắt đen lúng liếng
nhìn hắn.
Trên giường lớn điêu long, màn màu vàng giắt bốn phía, phần đuôi rủ xuống trùm lên ván gỗ.
Độ ấm bên trong hơi cao khiến hai má Yến An Quân hồng hồng. Hôm nay nàng
mặc một bộ áo lót bằng vải bông mềm mại màu trắng, thắt lưng thả lỏng
vài phần.
Thiệu Tuyên Đế nhìn phần eo của nàng ánh mắt càng dịu dàng.
Yến An Quân cùng nhướng mày nhìn hắn, khóe môi mỉm cười, nàng lay lay thân
mình lại hướng về trước hơn một chút. Thiệu Tuyên Đế nhẹ tay nhẹ chân
tới gần, bàn tay ấm áp đặt lên cái bụng hơi nhô lên của nàng, tinh tế
cảm nhận độ cong dưới làn da non mềm, trong lòng Thiệu Tuyên Đế cảm thấy mỹ mãn khó nói thành lời.
“Hoàng Thượng, hôm nay thần thiếp đột nhiên phát hiện cục cưng biết…”
Yến An Quân cầm bàn tay hắn chạm vào bụng, hơi thở hai người giao hòa,
Thiệu Tuyên Đế cúi người để nàng ôm cổ mình, để nàng nũng nịu nói bên
tai. Có điều trong nháy mắt, lời nói của Yến An Quân ngừng lại, Thiệu
Tuyên Đế cảm thấy dưới lòng bàn tay bỗng giật giật, sau đó trong lòng
hắn hoàn toàn tê dại.
Yến An Quân thấp giọng gọi một tiếng, ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt ngẩn ra
ngốc nghếch của Thiệu Tuyên Đế không khỏi buồn cười, nàng nhéo mặt hắn,
tiến lên cắn một miếng, để lại trên mặt hắn đầy nước miếng.
Thấy vậy, Yến An Quân không phúc hậu cười khanh khách.
Thiệu Tuyên Đế giật mình, cũng mặc kệ tiểu thê tử tác quái, ánh mắt thoáng
qua một tia vui mừng, lòng bàn tay còn run run tìm kiếm cảm giác vừa
rồi, mặt hắn giật giật, kích động nói lắp bắp: “Bảo Nhi, nàng cảm thấy
không? Thằng bé, con trẫm, thằng bé thật sự cử động…”
“Hoàng Thượng chớ nóng lòng, đây chỉ là máy thai ban đầu thôi, đứa bé giờ còn chưa thành hình đâu.”
Yến An Quân cảm thấy dáng vẻ “nhà quê xuống phố” chưa từng thấy máy thai của Thiệu Tuyên Đế hết sức buồn cười.
“Chưa thành hình trẫm cũng thích.”
Thiệu Tuyên Đế khom lưng hôn một cái lên cái bụng tròn vo của nàng, “Con trẫm thật có chí, chưa chào đời đã biết đá phụ hoàng một cước, thông báo
trước một tiếng.”
“…”‘
Thiệu Tuyên Đế hiển nhiên không hiểu “máy thai” mà Yến An Quân nói là cái gì, cho dù có Vương Thái Y cũng không hiểu, tất cả dựa theo suy nghĩ của
mình để giải thích.
Nhìn người đàn ông ngồi trên giường hơi dựa lên phía trên mình, Yến An Quân
đẩy đẩy hắn, không đẩy được, chỉ cảm thấy dưới lòng bàn tay rắn chắc như đá cẩm thạch, Yến An Quân hừ một tiếng, ngậm lấy đôi môi hắn, Thiệu
Tuyên Đế thuận thế cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, hơi thở hai
người trở nên dồn dập.
Yến An Quân mông lung nhìn ánh sáng chợt lóe lên trong mắt người đàn ông
phía trước, thân là người bên gối của Thiệu Tuyên Đế, Yến An Quân đương
nhiên hiểu điều này đại biểu chuyện gì, Thiệu Tuyên Đế… quả thực cấm dục rất lâu rồi.
Ngay cả Yến An Quân cũng có chút khó tin, một đế vương nửa đời trước luôn là ngựa đực, rốt cuộc làm thế nào nín nhịn nhu cầu sinh lý, ngày ngày quay về Dưỡng Tâm Điện?
Yến An Quân một tay đỡ sau lưng, một tay túm lấy màn giường.
Nàng tựa mình vào đệm mềm, hô hấp dồn dập, mặt như hoa đào.
Vô thức liếm môi, không hiểu vì sao, lúc này nàng cũng thật sự rất nhớ hương vị hắn…
Thiệu Tuyên Đế dùng ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái, đứng phắt dậy cởi đai lưng ngọc.
Nửa trên hắn cởi sạch, nửa dưới chỉ chừa lại một cái quần, từng bước đi
tới, Yến An Quân ôm gối bị hắn bế lên, đặt vào giữa giường.
Ngay sau đó, Thiệu Tuyên Đế hôn nàng thật sâu, Yến An Quân ậm ừ cười khẽ hai tiếng, rồi ngẩng cần cổ duyên dáng ra vẻ mặc quân cứ lấy. Mà lúc này,
Thiệu Tuyên Đế như một con báo đi săn, vồ được con mồi thích hợp liền
giở trò, không tha bất cứ một mảnh đất nào.
Thời gian chầm chậm trôi qua, khi cảm nhận được một thứ nóng bỏng trên người người đàn ông đứng vững ở nơi riêng tư của mình, một dòng nước xấu hổ
xúc động chảy ra.
Thật ra từ sau khi có thai nàng càng dễ động tình, cho nên nguyên nhân bị
Thiệu Tuyên Đế dễ dàng quyến rũ lúc này chỉ vì nhu cầu của phụ nữ có
thai đối với chuyện này. Nhưng Yến An Quân vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nàng giật giật hai chân, cảm thấy giữa hai chân rất dính.
“Ưm… Nhưng mà… Còn bé con…”
Thiệu Tuyên Đế nghe nàng thì thầm một tiếng đã biết tình trạng của nàng lúc này.
Vì thế tay Thiệu Tuyên Đế vuốt bộ ngực cao vút của nàng, một tay khác đặt
dưới lưng nàng, miệng an ủi: “Đã qua ba tháng, có thể, Bảo Nhi đừng sợ,
trẫm sẽ càng thêm cẩn thận, sẽ không làm bé con bị thương.”
Yến An Quân cắn bờ vai hắn ấn ra hai dấu răng nhỏ, rồi mới ngoan ngoãn mặc hắn làm.
Thiệu Tuyên Đế nửa quỳ trên giường, ánh mắt sâu lắng nhìn nàng, vẻ mặt chậm rãi sa sầm xuống, càng phát ra vẻ sâu xa.
Yến An Quân lùi về phía sau, ánh mắt như muốn ăn thịt người thế kia… Thật sự bình thường chứ?
Thứ nóng cháy của hắn còn để giữa hai chân Yến An Quân, càng thêm cứng càng thêm lớn, Yến An Quân than nhẹ một tiếng: “Thật ra… Thần thiếp cũng
muốn Hoàng Thượng… Hoàng Thượng nhớ phải cẩn thận chút, nếu không thần
thiếp sợ là chịu không nổi.”
Thiệu Tuyên Đế nhận được tín hiệu đồng ý lập tức nhếch môi cười.
Hắn dùng một tay bảo vệ bụng Yến An Quân, thân mình hơi nhướng lên trân,
Thiệu Tuyên Đế giữ sau gáy Yến An Quân, nhấc tay liền vén cổ áo nàng, da thịt như ngọc lộ ra trong không khí.
Thiệu Tuyên Đế thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng được ba tháng
…
Trong mắt Thiệu Tuyên Đế ánh lên tia lửa, hắn cắn một điểm hồng trước ngực
nàng, chậm rãi tách hai chân nàng ra. Sau khi được hệ thống cải tạo, đôi chân dài bất kể là độ dài hay xúc cảm đều cực kỳ hấp dẫn.
Yến An Quân nhìn Thiệu Tuyên Đế cổ họng hơi khô, trên trán đã thấm ra một lớp mồ hôi.
Nàng ngoan ngoãn ôm cổ Thiệu Tuyên Đế, phối hợp để hắn tách hai chân ra. Vì
thắt lưng nàng đã được cải tạo rất mềm mại, gần như nhấc trong tay sẽ
thấy mềm xuống như không xương, Thiệu Tuyên Đế không dám lộn xộn, chỉ sợ xoay đến bụng nàng.
Áo lót của Yến An Quân đã bị vứt xuống đất lúc nào không hay.
Thiệu Tuyên Đế chạm vào khu vườn bí mật giữa hai chân nàng, cầm thứ đã cứng
hết chịu nổi của mình chậm rãi đưa vào, tiểu Tử Ngự khẽ khàng xâm nhập
nàng, Yến An Quân nâng người phối hợp để nó hoàn toàn đi vào. Nếu bàn về độ kết hợp của Thiệu Tuyên Đế với cung phi, người phù hợp nhất hiển
nhiên chính là Yến An Quân.
Cho đến khi Yến An Quân giãn lông mày ra, thích ứng rồi thứ bên trong mới bắt đầu chuyển động.
Yến An Quân rên hai tiếng, vì trong cơ thể đột nhiên thêm một thứ nên xoay
thắt lưng, Thiệu Tuyên Đế giữ lấy thân thể nàng, thấp giọng nói: “Bảo
Nhi ngoan, đừng lộn xộn, trẫm không muốn làm nàng bị thương, nàng và con đều là trân bảo của trẫm.”
Yến An Quân ưm một tiếng, hai chân bò lên bên hông hắn, da thịt như ngọc
cực kỳ mê người, Thiệu Tuyên Đế như một con thú ẩn nấp đã lâu, tuy không dám nhằm vào chỗ sâu nhất lại không ngừng chuyển động bên trong. Âm
thanh mềm mại của Yến An Quân thỉnh thoảng lại vang bên tai, như móng
mèo gãi ngứa.
Thiệu Tuyên Đế đặt tay lên vai nàng, hơi nâng thân mình, cuối cùng ngửa đầu, dục vọng trong cơ thể hắn hoàn toàn được thả ra.
Yến An Quân mệt đến đầu đầy mồ hôi, cúi đầu thở hổn hển, mồ hôi chảy qua da thịt qua ngực dừng lại trên bụng, cái bụng tròn vo của Yến An Quân vẫn
đang phập phồng không ngừng.
Thiệu Tuyên Đế cau mày, bàn tay bỗng che lên bụng nàng, quả thật cảm nhận
được một đợt máy thai rất mạnh. Thiệu Tuyên Đế mím môi vuốt ve an ủi, ôm Yến An Quân vào lòng, cẩn thận đắp chăn cho nàng.
Nhìn Yến An Quân điềm tĩnh ngủ mơ màng, Thiệu Tuyên Đế cơm no rượu say thỏa mãn thở dài một tiếng.