Chuyện Hoàng Hậu mang tử thai điều tra đã lâu cũng không rõ ràng, nội thất tẩm cung Chiêu Dương Cung chỉ có số ít người có thể đi vào, đều là tâm phúc của Hoàng Hậu, căn bản không thể nào ám hại Hoàng Hậu, cho nên giải
thích duy nhất lúc này chính là “phương thuốc” khiến người ta có thai có vấn đề.
Tuy Hoàng Hậu đã lệnh Thái Y cho mình dùng dược giữ lại khối thịt trong
bụng, nhưng dù sao cũng đã chết, sinh ra cũng chẳng sống được.
Trong lòng Hoàng Hậu hận cực, nhưng mục tiêu hận cực này lại đặt trên người Kim Chi.
Bất kể có đúng là Kim Chi động tay động chân như lời Quế ma ma nói hay
không, chỉ nói phương thuốc khiến phụ nữ trong cung từng bị thương có
thể có thai lần nữa do Kim Chi lấy đến đã đủ để Hoàng Hậu giận nàng. Đây gọi là hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, Kim Chi cho Hoàng Hậu hy
vọng rất lớn, nhưng chuyện này sắp thành công lại xảy ra vấn đề, toàn bộ hỏng bét, Hoàng Hậu đương nhiên oán hận “người cho” hy vọng này.
Kim Chi hoàn toàn là nằm cũng trúng đạn.
Khi tin tức từ Dưỡng Tâm Điện truyền tới Chiêu Dương Cung, Hoàng Hậu đang
cầm một bát thuốc mùi nồng nặc uống mà mặt không chút thay đổi, nhìn
không ra vui hay giận.
“Không sao, Bảo Phi nay đang ở trắc điện Dưỡng Tâm Điện, nhận phân lệ đương
nhiên khác biệt một chút, bản cung không có ý kiến gì với việc này.
Huống hồ hiện nay Bảo Phi đang có thai lại được sủng ái, chúng ta ở
trước mặt Hoàng Thượng nói thế nào cũng thành cố tình gây sự, cần gì tự
mình chuốc lấy khổ?”
Hoàng Hậu nghe nói chuyện xảy ra ở Dưỡng Tâm Điện, vẻ mặt lại thần kỳ lạnh
nhạt, hơn nữa đối với chuyện Hoàng Thượng chia đồ cho Yến An Quân dựa
theo phân lệ của nàng không có gì tức giận.
Có thể nói, từ khi Thái Y kết luận nàng mang tử thai, nàng vẫn luôn âm khí nặng nề, im lặng vài ngày sau ánh mắt đột nhiên sáng dị thường, giống
như trong lòng có mưu đồ gì đó.
Cung nhân Chiêu Dương Cung thấy sắc mặt Hoàng Hậu ngày càng bất định, ngay
cả thở mạnh cũng không dám, đành phải đứng từ xa nhìn không dám lên
tiếng.
Quế ma ma tiến lên bưng đi bát canh Hoàng Hậu đã uống cạn, “Hiện giờ nương
nương đã không còn hoàng tự, sao có thể để Bảo Phi kia thuận lợi sinh
con? Nếu là công chúa thì không sao, nếu là hoàng tử, chẳng phải nương
nương càng không còn cơ hội?”
Từ khi bị Lô đại nhân một lần nữa lựa chọn đưa vào cung, Quế ma ma liền
tiếp quản vị trí của Kim Chi, tuy bà ngạo mạn không phân rõ phải trái,
tính tình cũng rất tệ, nhưng ai bảo bà được Hoàng Hậu nương nương tin
một bề? Cho nên cung nữ khác trong nội thất đều khúm núm với bà, sợ đắc
tội bà.
Quế ma ma hiện là người nổi bật nhất trước mặt Hoàng Hậu.
“Không còn cơ hội…”
Hoàng Hâu nhìn móng tay sơn nước hoa hồng của mình, chạm tới mu bàn tay được
bảo dưỡng vô cùng tốt, bên môi bỗng cười: “Sẽ luôn có cơ hội. Ngươi phải biết rằng, trong cung này nhiều nhất là nữ nhân ghen tị, giống như hoa
hồng họa loạn cung đình năm đó, bình thường màu sắc diễm lệ, dưỡng khí
bổ huyết, đến thời điểm mấu chốt có thể cho người ta một kích trí mạng.”
Nàng cúi đầu, khóe môi nhếch lên, âm thanh cũng dần dần thấp xuống, giống
như đang thì thầm tự nói: “Cung nhân mới tiến cung, cung nhất hiểu biết
ít, địa vị cao địa vị thấp… lòng ghen tị đều như nhau, người ngoài không biết, bản cung lại biết cực kỳ rõ ràng.”
“Nương nương nói có lý…”
Quế ma ma quy củ đứng một bên cũng cúi đầu theo.
“Bản cung đương nhiên sẽ không để kẻ khác vượt qua bản cung, lúc trước vì có bầu, vì bình an sinh hạ hoàng tử, bản cung bằng lòng buông quyền lực
trong tay, trở về Chiêu Dương Cung dưỡng thai. Nay bản cung đã không còn có bầu… Ai cướp quyền lực của bản cung, bản cung sẽ khiến ả cướp thể
nào phải nhả ra như thế!”
Sắc mặt Hoàng Hậu càng thêm thâm độc.
Nàng thân là Hoàng Hậu đứng đầu hậu cung, cả đời mang thai hai lần mất đi
hai lần, loại chuyện này ai gặp phải cũng không dễ dàng tiêu tan.
Không có hoàng tự, nếu chỉ thế thì thôi, trước kia Hoàng Hậu dù không có con
cũng không dễ dàng bị phế bỏ, bởi phía sau Hoàng Hậu là đại diện của một thế lực, Hoàng Thượng cho Hoàng Hậu vị trí này vì có thể sử dụng thế
lực này ở thời điểm cần thiết.
Nhưng nay Lô gia đã ngã!
Không phải bị đối thủ đấu ngã mà bị Thiệu Tuyên Đế bắt được nhược điểm, không thể không ẩn lùi toàn tộc.
Thực hiển nhiên, quyền lực trong tay Lô gia đã bị Thiệu Tuyên Đế thu về
trong tay, chuyện này đối với Hoàng Hậu mà nói không đơn giản là nhà mẹ
đẻ thất thế, mà cả vị trí Hoàng Hậu… rất có thể khó giữ được.
Vẻ mặt Hoàng Hậu hoảng hốt, Thiệu Tuyên Đế lúc này càng ngày càng khó
khiến người ta nắm bắt, đoạt quyền Lô gia, thu quyền hậu cung, có thể
nói là một tay khống chế triều đình một tay khống chế hậu cung, nếu
Hoàng Thượng thật sự muốn thu quyền, vì sao phải bại lộ nhược điểm của
mình?
Dám ngang nhiên đặt Bảo Phi bên cạnh, Hoàng Thượng… đang muốn lấy Bảo Phi
làm bia ngắm? Hay quá mức tự tin với thực lực của mình?
Ước chừng là ý đầu tiên mới đúng!
Nếu Hoàng Thượng trong lòng cảm thấy có mất mới có được, thì đứa bé trong bụng Bảo Phi để nàng giúp Hoàng Thượng loại bỏ đi.
Hoàng Hậu cười nhạt, tủm tỉm xoa bụng, “thứ” bên trong gần đây đã hơi cứng lại, có điều không ảnh hưởng tới kế hoạch của nàng.
…
Từ sau khi thai nhi thành hình, Thiệu Tuyên Đế cảm nhận được một lần máy
thai liền đêm đêm “dưỡng thai” không biết mệt, lập chí phải làm một phụ
hoàng tốt. Có điều hắn không đọc thơ từ ca khúc, thoại bản tiểu thuyết
gì mà là chính sự quốc gia trong truyền thuyết. Mỗi lần trong triều có
chuyện gì lớn là hắn lại vui sướng tới Dưỡng Tâm Điện đọc cho “con trai” nghe, trong đó toàn là triều đình lục đục, Yến An Quân nghe chỉ thấy
buồn ngủ.
Vì đã có kinh nghiệm, nàng đành phải quyết tâm mặc Thiệu Tuyên Đế nói một
mình ở đó, còn nàng thì cầm sách dạy đánh cờ đọc say sưa. Thiệu Tuyên Đế cũng không giận, hậu cung không thể tham gia chính sự, những đại sự
quốc gia hắn chỉ nói với một mình cô gái này, không ngờ cô bé hoàn toàn
không muốn nghe, không chỉ không nghe mà còn vừa nghe vừa ngủ.
Thiệu Tuyên Đế chỉ phải dở khóc dở cười, nhưng vẻ mèo lười của nàng chẳng phải chính là thứ hắn yêu hay sao?
Bởi vì mang thai, Thiệu Tuyên Đế không cho phép Yến An Quân dùng não quá
độ, cho nên “vận động” chơi cờ bị gạch một dấu rất đậm trong từ điển của Yến An Quân, cho đến khi một lần ngẫu nhiên đọc một quyển sách dạy đánh cờ, trong đầu bỗng vang lên tiếng thông báo của hệ thống.
Có thế Yến An Quân mới biết thì ra đọc sách dạy đánh cờ cũng có thể nâng cao điểm kinh nghiệm của mục chơi cờ.
Vì vậy Yến An Quân nhõng nhẽo năn nỉ thê nô Thiệu Tuyên Đế… lạnh mặt chắp
tay sau lưng dạo một vòng trong nhà Ngôn Thừa Tướng, sau đó khi Ngôn
Thừa Tướng xanh mặt đưa tiễn tiện thể cầm về một xe sách dạy đánh cờ.
[Tinh! Điểm kinh nghiệm “Phá tẫn tàn cục (kỳ)” của người chơi tăng 0,5%, đạt tới 47%. Đánh giá hữu nghị: Aiz… [Nhíu mày]]
Lúc này Yến An Quân vẫn đang mặc một bộ áo lót vải bông, tựa trên ghế mềm
đọc sách dạy đánh cờ, trong phòng ấm áp khiến nàng buồn ngủ không mở nổi mắt, nàng tai nghe hệ thống thông báo, cho đến khi hệ thống quân “đánh
giá hữu nghị” mới khiến nàng hứng thú.
“Hệ thống quân, cái… nhíu mày là có ý gì?” Yến An Quân có chút kỳ quái.
[Đàn ông nhà ngươi, quá ồn ào [Nhíu mày] [Mặt lạnh]]
Thiệu Tuyên Đế rất ồn ào sao? Yến An Quân nhìn trộm Thiệu Tuyên Đế đang tập
trung tinh thần phân tích tấu chương, thấy hắn hơi mím môi, miệng còn
liên tiếp thốt ra tên người và chức vị tương ứng, cùng lúc đó giọng nói
quen thuộc như rượu ủ vang lên bên tai, đàn ông nghiêm túc làm việc thật dễ nhìn… Mà trai đẹp nghiêm túc làm việc lại càng đẹp mắt.
“Ngươi là hệ thống mà không thể chắn âm thanh từ bên ngoài à?”
[…]
“Hay ngươi thấy Hoàng Thượng vừa đẹp mắt vừa dịu dàng nên ghen tị?”
[=口 =]
[Ta mà thèm ghen tị hắn?! Khi bản hệ thống quân đang đe dọa võ lâm thống,
nhất giang hồ… Hắn còn chưa biết ở đâu nữa kìa! Hừ! Hừ… [Ngạo mạn]]
Yến An Quân lơ đễnh cười, tiếp tục lật sách dạy đánh cờ, đợi điểm kinh
nghiệm tăng lên. Cho đến một lát sau lại truyền đến âm thanh do dự của
hệ thống quân: [Có chuyện này… Tiểu Quân Quân, thật ra bản hệ thống quân…]
Yến An Quân: “?”
[… Aiz, quên đi, không nói nữa.]
“Chuyện gì thế, hệ thống quân?” Yến An Quân nói thầm trong lòng vài lần, hệ thống quân đều không phản
ứng, lẽ nào hệ thống quân đi ngủ? Nhưng hệ thống quân rốt cuộc muốn nói
gì?
Yến An Quân nâng mắt lên, liếc nhìn Thiệu Tuyên Đế như có chút suy nghĩ: “Hoàng Thượng?”
Thiệu Tuyên Đế nghe tiếng đặt bút trong tay xuống, lông mày như vẽ hơi nhướng lên, hắn cẩn thận vòng qua cái bụng của nàng, ôm nàng từ trên ghế mềm
lên, vòng vào trong lòng mình. Mỹ nhân dưới ánh sáng ấm càng có vẻ kiều
diễm, Thiệu Tuyên Đế dùng cái cằm mới mọc râu cọ xát khuôn mặt mềm mịn
của nàng, Yến An Quân bị ngứa không biết làm sao, mắng hắn vài câu mới
đẩy mặt hắn ra, hai tay lại vòng dưới nách hắn, giữ sau lưng hắn.
“Ôm một cái.”
“Được.”
Yến An Quân tựa trong lòng hắn, chỉ cảm thấy hơi thở nam tính lúc này đặc biệt khiến người ta an tâm.
Thiệu Tuyên Đế thả lỏng vẻ mặt, ấn một nụ hôn khẽ lên sau đầu nàng.