Hệ Thống Sủng Phi

Chương 83:




Từ sau hôm ấy, liên tiếp mấy ngày Yến An Quân không nghe thấy tiếng hệ thống quân nữa. Dù nàng đọc sách dạy chơi cờ tăng điểm kinh nghiệm, trong đầu cũng chỉ vang lên tiếng thông báo hết sức bình thường, đánh giá hữu nghị phía sau hoàn toàn không thấy đâu. Yến An Quân nghĩ nghĩ, cảm thấy mình không cần lo lắng.
Dù sao hệ thống quân mạnh mẽ như vậy, nói không chừng là quá nhàm chán, chạy đi chơi trò… xuyên không.
Vào đông một ngày lạnh hơn một ngày, cổ áo của Yến An Quân được đính một vòng lông, cổ tay cổ chân cũng may rất dày rất ấm. Toàn thân nàng nhìn như một con hổ con trong mùa đông, vùi trên giường ngủ cả ngày. Bởi đứa bé càng lúc càng lớn nên eo Yến An Quân béo thêm không ít, bởi vậy cung nữ, thị vệ trong Dưỡng Tâm Điện cũng không dám lơi lỏng một giây.
Thật ra từ sau khi Yến An Quân có thai, những chuyện kỳ dị luôn kéo nhau mà đến. Ví dụ như trong Dưỡng Tâm Điện lơ đãng bò vào một con rắn độc lạc đường, ba con mèo hoang phát điên, năm con chuột bị bỏ thuốc…
Đương nhiên lúc trước mới chỉ là động vật.
Phía sau còn nghe nói Vân Quý Nhân trẹo chân ngay bên ngoài Dưỡng Tâm Điện, vừa vặn đụng trúng Bảo Phi nương nương cũng đang ở cửa điện.
Tuy không đụng vào bụng Bảo Phi nương nương nhưng gần như tất cả mọi người trong Dưỡng Tâm Điện đều thót tim, Hoàng Thượng nghiêm mặt từ Dưỡng Tâm Điện đi ra, vài ngày sau liền truyền ra tin tức Vân Quý Nhân chết bất đắc kỳ tử.
Lại nghe nói một ngày nào đó trong đồ ăn của phòng bếp riêng của Dưỡng Tâm Điện đột nhiên nhiều thêm một miếng thịt cua to đùng. Thịt cua là cái gì? Rõ ràng là thứ phụ nữ có thai không thể ăn! Vì thế ngày hôm sau trong phòng bếp riêng có ba người bị xử tử.
Việc này liên lụy rất rộng, tóm lại lục tục có không ít cung phi ngã ngựa.
Rồi nghe nói Hoàng Thượng giận dữ, ngày hôm đó thanh lọc cung nhân Dưỡng Tâm Điện một lượt. Nhất thời, cung nhân vô cùng cẩn thận, sợ xảy ra chuyện gì liên lụy đến mình.

Bông tuyết nhỏ như muối ăn bay lả tả khắp đô thành hơn nửa tuần, trận tuyết đầu đã ngừng.
Sứ thần các nước đã sớm về nước báo cáo trước khi tuyết rơi, chỉ có mấy người Minh Linh Quốc còn ở lại Cao Thú, không biết muốn làm gì. Mấy ngày nay, hai anh em Nhị Hoàng Tử cùng Du Ti Công Chúa ngày ngày ra đường đi dạo, còn làm quen không ít quan viên Cao Thú, cũng tặng không ít lễ vật.
Có điều người quan trọng nhất thì… đã lâu chưa thấy trả lời.
“Lý đại nhân, xin hỏi Tĩnh Phi nương nương trong cung đã truyền tin ra chưa?”
Cuối cùng Nhị Hoàng Tử không nhịn nổi nữa, đây đã là lần thứ ba hắn tới phủ của Lý Cầu. Cũng giống lần trước, hắn được tôi tớ phủ Thái Úy mời tới phòng khách, trong sảnh Lý Cầu đang ngồi phía trên đợi hắn, thấy hắn tới mới chậm rãi đứng lên.
Hai người gật đầu chào nhau, Nhị Hoàng Tử vào thẳng vấn đề.
Lý Cầu trầm ngâm một phen rồi nói: “Không có tin tức gì, có điều nghe nói gần đây Hoàng Thượng luôn ngủ lại Dưỡng Tâm Điện, chưa từng tới cung khác, chỉ sợ Tĩnh Phi nương nương cũng không tìm được cơ hội nói chuyện này với Hoàng Thượng.”
Lý Cầu thoáng dừng, bàn tay đặt xuống bàn đẩy thân mình về phía trước, cười nói nhỏ: “Nhị Hoàng Tử, nghe bản quan nói một lời được không?”
“Lý đại nhân, mời nói.”
Nhị Hoàng Tử giơ tay ý bảo.
Lý Cầu ho khan một tiếng: “Lời nói của Hoàng Thượng ngày đó Nhị Hoàng Tử cũng nghe rồi, Hoàng Thượng là thiên chi kiêu tử, miệng vàng lời ngọc, chỉ cần Hoàng Thượng đã nói ra sẽ không nuốt lời, cho nên chuyện này có bảy tám phần là không thành được. Hơn nữa, Nhị Hoàng Tử ngươi xem, hiện giờ chỉ có một phần hy vọng là Tĩnh Phi nương nương, trong trường hợp Tĩnh Phi nương nương ở trong cung bị áp chế thì cũng khó có thể thành công.”
Nhị Hoàng Tử nghe đến đó đương nhiên biết vị Thái Úy đại nhân này còn câu tiếp, chỉ gật đầu không trả lời. Dù thế nào muội muội hắn cũng là công chúa một nước, nhưng từ trong miệng người Cao Thú nói ra luôn cảm thấy muội muội hắn có chút không biết xấu hổ thế nhỉ?
Yến Du Ti thiên tư quốc sắc, tuy so ra kém Bảo Phi nhưng có thể thắng được phần lớn cung phi, chưa nói đến kiểu hấp dẫn mang theo phòng tình dị quốc kia.
“Nhị Hoàng Tử, ngươi nói xem, để Công Chúa điện hạ làm Hoàng Hậu Cao Thú tốt, hay làm cung phi tốt?”
Bản mặt già của Lý Cầu cười đầy nếp nhăn, trong mắt lại ẩn ẩn có hào quang.
Nhị Hoàng Tử ngẩn người, “Thứ cho bản sứ ngu dốt, Lý đại nhân có ý gì?”
“Ha ha, Nhị Hoàng Tử đưa lỗ tai lại đây.”
Lý Cầu cười ha hả, thấp giọng nói bên tai Nhị Hoàng Tử vài câu, sắc mặt Nhị Hoàng Tử bỗng trắng bệch.
Tuy sắc mặt tái nhợt nhưng Nhị Hoàng Tử vẫn có chút dao động. Hắn ngồi về ghế nghĩ nghĩ, cuối cùng đè nén tâm trạng phập phồng nói: “Chuyện này, để bản sứ suy nghĩ thêm đã. Hai ngày nữa cho Lý đại nhân câu trả lời chắc chắn được không?”
“Đương nhiên là được, Nhị Hoàng Tử nghĩ tới lợi ích sau khi thành công, sau này Nhị Hoàng Tử nhất định sẽ vô cùng may mắn vì đã gia nhập lúc này.”
Lý Cầu nâng chén trà nhấp một ngụm, trong mắt hắn có vài phần lạnh giá, bên môi lại không nén được nụ cười.
Nhị Hoàng Tử nhìn hơi nước lượn lờ bốc lên, hơi nóng đập vào mặt khiến gương mặt hắn mơ hồ.

Vào đêm ba mươi, các vị đại thần cùng Thiệu Tuyên Đế ăn một bữa quốc yến, cây cột đỏ bao phủ tơ lụa gấm vóc, đẹp không sao tả xiết. Âm nhạc thanh nhã, mỹ nhân bay nhảy, hương rượu nồng nàn, món ăn trăm vị. Trên bữa tiệc Thiệu Tuyên Đế mặc một bộ long bào ngồi ghế trên, im lặng dùng bữa.
Có điều Hoàng Thượng không lên tiếng, thần tử phía dưới nào dám tùy ý lên tiếng?
Vì thế hai bên cứ thế im lặng, các đại thần mắt to dòm mắt nhỏ.
Ngôn Thừa Tướng Ngôn Sơ Nam tao nhã anh tuấn kỳ quái nhìn Thiệu Tuyên Đế phía trên, bắt đầu xoa cằm suy tư.
Hoàng Thượng đang… mệt rã rời hay tư xuân?
Nếu mệt mỏi thì nhất định tối qua ngủ không ngon, về phần nguyên nhân… khụ khụ, đàn ông đều hiểu. Nếu là tư xuân, tuy hiện giờ đang là mùa đông, nhưng có vị Bảo Phi nương nương kia ở bên cạnh, sợ rằng bốn mùa ấm áp, năm năm tháng tháng đều là mùa xuân của Hoàng Thượng phải không? Ngôn Thừa Tướng vô tình đoán trúng chân tướng.
Thiệu Tuyên Đế gắp một món ăn cho vào miệng, càng ăn càng không thấy ngon.
Đêm ba mươi trong triều có quốc yến, hậu cung cũng có gia yến. Mỗi năm Thiệu Tuyên Đế đều nhân dịp quốc yến ban bố vài chính lệnh, về phần gia yến khi tham gia cũng đã vào đêm, có điều… năm nay có chút khác biệt.
Thiệu Tuyên Đế một hơi uống cạn chén rượu, đứng bật dậy: “Vốn định nói chuyện quốc sự với các ái khanh, có điều không ngờ hôm nay trẫm đã ngà ngà say… E là không thể tiếp tục uống cùng các vị.”
An Đức Lễ vội vàng đi lên đỡ cánh tay Thiệu Tuyên Đế “đã ngà ngà say”.
Vẻ mặt Ngôn Thừa Tướng càng cổ quái, Hoàng Thượng… say rượu? Dùng loại lý do bất cứ triều thần nào đều có thể lật tẩy này thích hợp à? Năm ngoái hình tượng ngàn chén không say của Hoàng Thượng đã sớm khắc sâu vào lòng người thì phải?!
Ngôn Sơ Nam nhìn quanh một lượt, quả thật thấy không ít đại thần đang co rút cơ mặt.
Ngôn Thừa Tướng thở dài một tiếng, quả nhiên vẫn cần hắn đến điều hòa.
Hắn đứng lên, giơ chén rượu: “Các vị đại nhân, Hoàng Thượng có việc rời tiệc trước, như vậy đi, bản quan đi đầu, kính các vị một chén.”
Hắn lưu loát uống cạn một chén.
“Thừa Tướng khách khí.”
Không ít quan viên vội vàng giơ chén lên đáp lễ, rồi cũng chúc rượu theo.
Hoàng Thượng đi rồi, bớt chút áp lực, lúc này mới thật sự là náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.