Bên ngoài Tú Viên Cung tối om một mảnh, trăng sáng lúc trước cũng đã nấp sau mây.
Cố Cẩm mặc một chiếc áo khoác ngắn nhạt màu xoa xoa bả vai, đẩy cửa sổ ra. Tối hôm qua nàng một đêm không ngủ, vào cung đã mấy tháng mà nàng chưa
gặp mặt Hoàng Thượng được mấy lần, thân là Tiểu Chủ, chưa thị tẩm thì
không có lý do gì xin Hoàng Thượng thăng phân vị, cho nên phân vị Tiểu
Chủ của nàng chưa bao giờ thay đổi.
Tối hôm qua hoàng cung làm gia yến, một Tiểu Chủ như nàng, nay trong cung
không còn Thái Hậu phù hộ, đương nhiên bị người khác chê cười, cho nên
không nhịn được bỏ về sớm.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, Cố Cẩm vươn người, học hành động của Yến An
Quân thanh tú ngáp một cái, đẩy cửa phòng ra. Nàng đang học đến đâu dùng đến đấy, ngược lại cũng rất giống, ngày trước vốn khắc từng cử động
tiếng nói của Yến An Quân vào đầu, giờ thuận miệng nói thuận tay làm mãi cũng thành quen.
Trong viện ướt sũng như vừa mưa xong, ngẫu nhiên còn có vài giọt “nước mưa”
rơi vào trên tóc, Cố Cẩm thản nhiên đưa tay lau nước mưa trên mặt, nhẹ
nhàng bước chân ra khỏi phòng.
Nàng dụi hai mắt buồn ngủ, khi mở ra phía trước vẫn còn mông lung.
Nàng lắc lắc đầu, nhấc chân bước vào trong viện, dưới chân cũng ướt ướt dính dính, nàng đi vài bước rồi hoảng hốt phát hiện chân hơi cộm lên, lại
không nhìn rõ mặt đất có cái gì.
“Ai ở đó?”
Tiểu thái giám gác đêm cầm đèn tới, những tiểu thái giám trực ca đêm như bọn họ đều vì tra xét xem có cung nữ, thị vệ không có mắt vụng trộm làm
chuyện gì hay không. Dù sao ban đêm nhiều trộm, tuy đây là trong cung,
nhưng âm mưu trong hoàng cung này còn ít hơn bên ngoài hay sao?
Bình thường loại chuyện này không dễ phát hiện, không ngờ tối nay để hắn gặp may.
“Là ta.”
Cố Cẩm chỉnh lại váy đoan trang đi tới giữa sân, nàng chỉ mất ngủ, không
làm chuyện gì đuối lý nên không sợ tiểu thái giám đi tuần.
Tiểu thái giám kia giơ đèn lồng đi tới, soi vào người trong viện… Trên đầu
trên mặt nữ nhân kia đầy là máu, trên tay cũng có một vết máu lớn, đây
chưa phải chuyện đáng sợ nhất. Ngay ở giữa sân, mấy chục bóng người màu
đen chất chồng trong sân, người người bị cắt cổ, còn đang rỉ máu…
Bàn tay một người trong số đó còn đang bị nữ nhân kia dẫm dưới chân!
“… Quỷ, có quỷ! Giết người!”
…
Chuyện của Cố Cẩm đại để là không có mấy người chú ý, có điều sau khi kiểm tra đám thi thể áo đen trong viện phát hiện là tử sĩ của Minh Linh Quốc,
đám tử sĩ này người nào người nấy tinh thông võ nghệ, lại xuất hiện ở
thời điểm Tiếu Tự Hổ bức cung, đối với người có lòng mà nói… ý nghĩa
không phải tầm thường.
Dù hai nhóm người không liên quan đến nhau nhưng bản chất thì như nhau,
Thiệu Tuyên Đế trực tiếp tỏa hơi lạnh, tay gõ bàn theo nhịp, An Đức Lễ
nâng một đống thánh chỉ đi khắp trong ngoài cung, vài tiểu thái giám
phía sau cũng bận rộn theo, cuối cùng trong vòng một tháng đối phó, điều chức một đám người.
Thi thể Tiếu Tự Hổ bị treo trên cổng thành, phơi thành thây khô, không người thăm hỏi.
Lý Cầu bị cách chức, nhốt vào thiên lao, chém đầu ngọ môn.
Nhị Hoàng Tử cùng Công Chúa điện hạ Minh Linh Quốc thì bị quân Cao Thú trói lại đuổi về nước, dùng danh nghĩa Minh Linh Quốc mưu đồ hại quốc quân
Cao Thú làm áp chế, yêu cầu Minh Linh Quốc cắt non nửa quốc thổ cùng bồi thường vạn lượng hoàng kim.
Về phần quân chủ Minh Linh Quốc có đồng ý hay không, căn bản không cần lo lắng, mấu chốt là…
Lão dám nói một tiếng “không” à?
Đại quân Cao Thú áp sát không phải chuyện gì thú vị! Lần này Nhị Hoàng Tử
thật sự đã làm quá, mặc cho hoàng cung của ai bị một đám người lẻn vào
đều sẽ không vui… chứ đừng nói đến lẻn vào hoàng cung còn là người ngoại bang, điểm này liên lụy tới phương diện tranh chấp ngoại giao. Bởi vậy, Cao Thú đứng ở bên có lý ép Minh Linh Quốc không thở nổi.
Đồn rằng chưa tới một tháng lão quốc quân Minh Linh Quốc đã bệnh chết,
trong lúc hấp hối, dùng hết sức run lẩy bẩy chỉ vào Nhị Hoàng Tử cùng Du Ti Công Chúa, hổn hển nói một câu cuối cùng: “Đồ bất hiếu! Bất hiếu!”
Ban đầu, quốc quân Minh Linh Quốc yêu thích Nhị Hoàng Tử nhất, khi tại vị
thậm chí còn ý định truyền ngôi cho Nhị Hoàng Tử, nhưng nay Nhị Hoàng Tử dạ tập hoàng cung Cao Thú, thậm chí về nước rồi còn chọc quốc quân bệnh không dậy nổi, vì thế Nhị Hoàng Tử liền thành tội nhân của Minh Linh
Quốc, cho nên về tình về lý đều không thể để Nhị Hoàng Tử đi lên ngôi vị Hoàng Đế.
Các đại thần Minh Linh Quốc đấu võ mồm, một đám đỏ mặt tía tai gầm rú.
Bởi vậy, trận chiến đoạt ngôi vị Hoàng Đế của Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử mở màn.
Cao Thú, hoàng cung.
Hai tháng nay Thiệu Tuyên Đế không làm chuyện gì khác, ngoại trừ xử lý
những chuyện sau vụ bức cung, thú vui lớn nhất của hắn là nhìn bụng Yến
An Quân ngày một to lên.
Có lẽ vì mang song thai, bụng Yến An Quân đã lớn hơn phụ nữ mang thai bình thường nhiều, thậm chí khi mới năm tháng đã như người ta mang thai bảy
tháng. Thiệu Tuyên Đế nhìn mà vội, trong lòng cũng không nói rõ vui
sướng nhiều hơn hay lo lắng nhiều hơn.
Có thể nói kinh nghiệm của Thiệu Tuyên Đế ở phương diện này không bằng cả thường dân.
Trước kia chưa từng có cô gái nào khiến hắn đặt trong lòng như thế, cho nên
hắn không hề quan tâm tới chuyện này, đến khi cô gái định mệnh xuất hiện lại không ngờ những lý thuyết dùng vào thực tế có vẻ như trứng chọi đá.
Mang song thai là ông trời ban ân, nhưng đi kèm với nó là có phúc để sinh hạ song thai hay không, dù sao nữ tử sinh song thai nhất định sẽ khó khăn
hơn sinh một thai nhiều, thể chất của Yến An Quân tuy có phần tốt hơn nữ tử bình thường, nhưng Thiệu Tuyên Đế nhớ mãi không quên một chuyện…
Trước lần có thai này, Bảo Nhi từng sảy thai một lần!
Ai biết lần sảy thai đó có ảnh hưởng gì tới lần sinh sản này của nàng hay không?
Vừa nghĩ tới đây, Thiệu Tuyên Đế luôn bình tĩnh bắt đầu đứng ngồi không
yên, gần như liên tục gọi Vương Thái Y tới tiến hành một cuộc tâm sự dài dòng, vô cùng sinh động nhào nặn một hình tượng phụ thân tương lai hoàn mỹ.
Vương Thái Y khổ đến mức bản mặt hoa cúc già phải ai oán nhìn Thiệu Tuyên Đế, lão nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, còn phải bày gương mặt tươi cười
diễn trò với Hoàng Thượng, hơn nữa Hoàng Thượng còn liên tiếp hỏi lúc
trước Bảo Phi nương nương sảy thai có liên quan đến hiện tại hay không…
Căn bản là ảnh hưởng cái gì mới được?
Vương Thái Y nhắm mắt tỏ vẻ bất đắc dĩ…
Hoàng Thượng à, thần đã truyền chuyện này ra cho ngài, ngài còn hỏi tới hỏi lui không tha, rốt cuộc còn muốn thế nào nữa?!
“Hoàng Thượng, thần cam đoan!”
Vương Thái Y bị ép bất đắc dĩ.
“Sức khỏe của Bảo Phi nương nương tuyệt đối không có vấn đề! Hoàng Thượng
ngài không cần lo lắng, hiện nay Bảo Phi nương nương mới mang thai bảy
tháng mà thôi, nếu sinh ít nhất phải chờ tới…”
Vương Thái Y đang định giơ ngón tay thề, ai ngờ An Đức Lễ hổn hển chạy tới,
miệng liên tục phát ra âm thanh hoảng hốt: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!
Bảo Phi nương nương sắp sinh rồi!”
Bảo Phi?
Bảo Nhi…
Nay mới có bảy tháng… Dù Thiệu Tuyên Đế có ít kinh nghiệm với chuyện nữ tử
sinh sản cũng biết chưa đủ tháng mà đã sinh… Đó gọi là sinh non… Mà nữ
nhân trong cung sinh non vô cùng có khả năng là bị người ám hại… Lẽ nào
thật sự có kẻ tìm được cơ hội xuống tay với Bảo Nhi dưới tầng tầng lớp
lớp bảo vệ của hắn?
Ánh mắt Thiệu Tuyên Đế tối sầm xuống, hắn lạnh mặt siết chặt nắm tay, Bảo Nhi nhất định không thể gặp chuyện không may.
Nghe An Đức Lễ báo Bảo Phi sắp sinh, Vương Thái Y đang định chữa lời mình
vừa nói, không ngờ ngay sau đó cảm thấy một cơn gió quét qua bản mặt ra
tới phát đau.
Cho đến khi ngẩng đầu nhìn lên, lão giật nảy mình.
Chỉ thấy nơi Thiệu Tuyên Đế vừa đứng đã không còn bóng người…