Gần tới hoàng hôn, Hoàng Đế cứ đứng đấy như tượng đá bị tiếng khóc của trẻ
sơ sinh gọi giật mình tỉnh lại, hắn run run, An Đức Lễ phía sau cũng run rẩy theo.
Rèm phòng trong bị một ma ma vén lên, vui cười hớn hở nói, “Chúc mừng Hoàng Thượng, Bảo Phi nương nương sinh ra một tiểu hoàng tử trước.”
Thiệu Tuyên Đế mắt nhìn tã lót, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, cảm thấy
bé con này mềm như sợi mì không xương. Bé con còn chưa mở mắt, chỉ có
cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra. Thiệu Tuyên Đế ôm đứa bé, hình như mắt hơi ươn ướt, hắn cười ra tiếng, “Ha ha, trẫm có con trai, ha ha, đây là con trai của trẫm!”
An Đức Lễ ngây ra một bên, Vạn Tuế gia à, ngài… chẳng phải đã có con trai
từ lâu rồi sao? Nếu không, hoàng tử trong cung của ngài từ đâu tới?
Hiển nhiên ông bố mới này đã quên còn có sự tồn tại của con trai Đại Hoàng
Tử. Tuy chỉ là lời nói trẻ con nhưng khi đó Đại Hoàng Tử nói với Tiếu Tự Hổ những lời kia vẫn khiến Thiệu Tuyên Đế không hài lòng, chứ đừng nói
Tiếu Thục Phi còn là em gái của nghịch thần… Hai người này gộp chung một chỗ, Thiệu Tuyên Đế còn có thể quan tâm Đại Hoàng Tử mới là kỳ quái.
Thật ra, từ sau ngày bức vua thoái vị, trong hậu cung cũng luân phiên rung chuyển.
Đầu tiên Tiếu Thục Phi vì thân phận mà bị giam vào Thiên Lao, Đại Hoàng Tử
thì do Lâm Thục Dung nuôi nấng; Lâm Thục Dung là một người nhát gan,
quanh năm suốt tháng không ra khỏi cửa, vui vẻ sống trong ba tấc đất của mình, nay cho nàng một đứa con cũng không có gì đáng trách.
Thứ hai là Tĩnh Phi, Thái Úy Lý Cầu cùng Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc mưu đồ đoạt vị, Tĩnh Phi thân là con gái Lý Cầu cũng bị xử phạt như Thục Phi,
giam vào Thiên Lao chờ xử lý. Nhiều người nói, một khi đã bị giam vào
Thiên Lao thì cả đời này ra không nổi…
Thục Phi cùng Tĩnh Phi ngã ngựa, Hoàng Hậu lại vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà “khó sinh”, cuối cùng không kịp chữa trị mà bỏ mình, Quế ma ma thân
cận có vẻ bị kích động lớn về mặt tinh thần, bỗng rất yêu thích Cố Cẩm
cũng có vấn đề về thần kinh. Hai người trao đổi chút “tâm đắc” về sự
kiện kỳ quái kia, an ủi lẫn nhau, cuối cùng bị một quyển thánh chỉ của
Thiệu Tuyên Đế cắt đứt đường sống.
Bất kể trong “sự kiện giết chóc ở Tú Viện Cung” Cố Cẩm vô tội đến mức nào,
chỉ riêng chuyện nàng ta từng là người của Thái Hậu đã không nên để nàng ta lởn vởn trước mặt. Lần này Thiệu Tuyên Đế xử lý Cố Cẩm không hề nể
mặt, Cố gia nay ở trước mặt Thiệu Tuyên Đế cũng chỉ thường thôi. Thành
thật thì tốt, nếu không thành thật, kết cục của Tiếu Tự Hổ rất có khả
năng cũng là kết cục của Cố gia.
Mà Quế ma ma này… trước kia là tâm phúc của Hoàng Hâu, nay Hoàng Hậu không còn, tâm phúc của nàng ta cũng không cần giữ lại, nếu không chẳng khác
nào tự tìm ngột ngạt cho hắn và Bảo Nhi?
Thiệu Tuyên Đế sắp xếp lại một lượt, gần như xử lý sạch sẽ những cung phi bậc cao, chỉ còn Dung Phi và Nhàn Phi hoảng sợ trốn trong điện của mình.
Trong ngũ phi, ngoại trừ Bảo Phi Hoàng Thượng sủng ái nhất thì chỉ còn lại
hai phi tử. Mà lúc này, Bảo Phi vẫn còn đang vinh sủng đấy thôi?
Nhàn Phi cũng đoán được, dựa vào thái độ của Hoàng Thượng với Bảo Phi, e
rằng chỉ cần Bảo Phi sinh con, tương lai Bảo Phi cưỡi lên đầu bọn họ
ngồi trên vị trí tòng nhất phẩm Quý Phi là tránh không được! Hoặc hơn
thế nữa… là chính nhất phẩm Hoàng Quý Phi.
Bất kể Nhàn Phi nghĩ thế nào, nói chung trái đất vẫn quay, Bảo Phi vẫn được sủng ái, bánh bao vẫn được sinh ra, Hoàng Đế vẫn biến thành ông bố
ngốc…
Sau khi hai bé con chào đời Thiệu Tuyên Đế mới biết Bảo Nhi của hắn rốt
cuộc cho hắn niềm vui lớn đến thế nào. Mang song thai đã là không dễ, ai ngờ cuối cùng Yến An Quân còn cho hắn một dấu hiệu tốt long phượng
trình tường, một lần cho hắn đủ cả trai lẫn gái, điều này có thể nào
không khiến hắn kích động?
Hài tử của hắn và Bảo Nhi, viên mãn rồi!
Cung nhân thu dọn phòng trong xong, Thiệu Tuyên Đế vẫy tay đuổi bọn họ lui ra, một mình ngồi bên giường với mẹ bọn trẻ.
Hai đứa bé được ma ma cho bú xong cũng dần ngủ say, Thiệu Tuyên Đế thường
xuyên nhìn bọn trẻ, chỉ thấy hai gương mặt đỏ bừng gần sát vào nhau, cái miệng còn mím lại. Nói thật, hai bé con vừa chào đời quả thật là xấu,
nhiều nếp nhăn, không trông rõ mặt mày, nắm tóc máu trên đầu cũng ngắn
ngủn, thế nhưng Thiệu Tuyên Đế càng nhìn lại càng thích.
… Xấu hơn nữa cũng là con hắn.
Thiệu Tuyên Đế nghĩ vậy… không biết tiếng lòng của Thiệu Tuyên Đế bị Yến An
Quân nghe được sẽ phản ứng thế nào. Hoàng Thượng, ta đã nói với ngài hay chưa, trẻ con mới chào đời đều nhiều nếp nhăn, đẹp được mới là lạ.
[Này, Tiểu Quân Quân, cục cưng nhà ngươi xấu quá đi.]
Trên thế giới này hiển nhiên còn một người không có thường thức về trẻ con như Thiệu Tuyên Đế.
Hệ thống quân đối với tình trạng thân thể của Yến An Quân rõ như lòng bàn
tay, gần như ngay khi ý thức của Yến An Quân tỉnh táo lại, hệ thống quân bắt đầu nói, nhưng hiện nay não bộ của Yến An Quân vẫn còn hỗn loạn: “…Cục cưng nào xấu?”
[…]
[Thân ái, cục cưng ngươi vừa sinh, rất xấu.] Hệ thống quân ăn ngay nói thật, sau đó lại cảm thấy lời mình nói có chút quá đáng nên bỏ thêm một câu: [Có điều tuy cục cưng xấu một chút nhưng bản hệ thống rất thích, bởi bọn chúng rất đáng yêu.]
“…”
Yến An Quân xoa trán, hệ thống quân thật sự rất ồn ào. Trước kia mình hỏi
thế nào cũng không nói một câu, nay mình không hỏi lại tự nhiên nhảy ra.
Nàng xoa bụng theo thói quen lại sờ phải không khí, Yến An Quân mở choàng
mắt ra, dùng tay sờ sờ cái bụng đã hoàn toàn xẹp xuống, nàng kinh ngạc
hỏi: “Bọn trẻ? Bọn trẻ đâu?!” Nàng nhớ hình như mình sắp sinh… Nhưng mà
giờ bụng nàng phẳng lì, hay là nói…
Nàng sinh bọn trẻ ra rồi!
Giống như thiên tính mẹ con, Yến An Quân vừa mở mắt, bọn trẻ vốn đang kêu
khóc bỗng giật mình ngậm tăm, Thiệu Tuyên Đế ôm Yến An Quân, siết chặt
nàng trong lòng: “Bảo Nhi vất vả. Bảo Nhi sinh cho trẫm long phượng song thai, đây là phúc của Cao Thú!”
Đương nhiên… cũng là phúc của hắn.
Yến An Quân đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng cúi đầu cắn thịt mềm trên cổ hắn,
nhớ tới cuộc chiến đẫm máu và nước mắt của mình không khỏi chua xót:
“Hoàng Thượng, thần thiếp không bao giờ muốn sinh con nữa!”
“Được, đều nghe nàng, không sinh nữa thì không sinh nữa.”
Mắt phượng của Thiệu Tuyên Đế hơi nhướng lên, hắn mỉm cười. Hắn cũng không
muốn để nàng khổ sở như vậy lần nữa, hơn nữa nay đã có trai có gái, song toàn.
Vậy nên sau này Bảo Nhi không cần có thai nữa, sẽ chỉ thuộc về một mình hắn.
Lúc trước nàng mang thai, cuộc sống trên giường của hai người có thể nói là khổ hết tả, mỗi khi động tình đều phải tự mình giải quyết, thật sự
khiến Thiệu Tuyên Đế nghẹn đến phát điên.
“Oa…”
Bé gái không hài lòng nhìn cha mẹ ngọt ngào ấm áp, nằm một bên bỗng gào
khóc, nghe thấy em gái khóc, bé trai cũng thút thít rồi oa oa khóc lên.
Yến An Quân vội vàng ôm con tới bên cạnh, cảm thấy bé con thật là nhỏ, bảy
tháng đã sinh, lại là thai đôi, quả thật nhỏ hơn trẻ con sơ sinh bình
thường một chút. Yến An Quân vuốt ve nắm tay siết chặt nho nhỏ, đưa tới
bên miệng hôn một cái, mềm vào tận trong tim.
“Thật đáng yêu, chúng ta lại sinh một đám nữa đi.” Yến An Quân hôn một cái lên môi Thiệu Tuyên Đế rồi thương lượng.
Yến An Quân thân là mẹ bọn trẻ rõ ràng đã bị dáng vẻ đáng yêu của hai bánh
bao đánh hạ, vừa rồi còn nói không muốn sinh nữa giờ đã muốn sinh thêm
một đám.
Về phần…
Một đám trẻ con…
Bằng mười tháng cộng mười tháng cộng mười tháng… không thể sinh hoạt vợ chồng.
Thiệu Tuyên Đế: “…”