Bởi sức ảnh hưởng mà Thiệu Tuyên Đế xây dựng đã lâu, trên triều không có
thần tử nào dám làm khó dễ, thế nhưng phần lớn âm thầm không quá tán
thành Yến An Quân làm Hoàng Hậu.
Thứ nhất vì thân thế của Yến An Quân, thứ hai vì lợi ích của những người
này, nay nhìn tận mắt Bảo Phi trong truyền thuyết rồi, những người này
có thêm lý do thứ ba để phản đối —
Quá đẹp.
Sắc đẹp lầm quốc, câu này không phải nói chơi.
Thiệu Tuyên Đế không biết cách nghĩ của đại thần phía dưới, chuyện hắn đã
nhận định sao có thể cho phép người ngoài khoa tay múa chân? Trước hắn
hy vọng hắn và Bảo Nhi có con chính vì chờ một ngày như hôm nay. Nay có
Bảo Nhi làm Hoàng Hậu của mình, trong lòng Thiệu Tuyên Đế thấy thoải
mái.
Dày vò cả một ngày, ngày hôm sau, từ sáng sớm các phi tần hậu cung đã tới
bái kiến Hoàng Hậu. Yến An Quân rửa mặt xong, dưới sự trợ giúp của Lộc
Nhi thay triều phục Hoàng Hậu… Nói thế nào đây, chính là nặng, dày, và
bất tiện. Có điều mặc vào cực kỳ uy nghiêm, nhất là cộng thêm gương mặt
của Yến An Quân càng toát ra một cảm giác phong tình mơ hồ.
Yến An Quân soi gương đồng, thầm nghĩ may mà ngoại trừ ngày sắc phong cũng
chỉ mặc trong những ngày thế này, nếu không ngày ngày ăn mặc phiền phức, chỉ thay quần áo thôi cũng mệt chết khiếp.
Ma am ôm Bánh Bao và Bánh Trôi vào, hai bé con rất có tình thần, Bánh Trôi vẫn chậm rãi bành trướng, cánh tay nhỏ mũm mĩm như ngó sen, vừa kêu khe khẽ như mèo con vừa chảy nước miếng; so ra, Bánh Bao có vẻ yên lặng hơn nhiều, tuy cũng mập mạp nhưng nằm trong tã không lộn xộn, ngẩn ngơ nhìn mẫu hậu nhà mình.
Yến An Quân lần lượt hôn lên mặt bọn trẻ, cuối cùng nhìn Bánh Bao thở dài,
một năm sau đứa bé này sẽ gặp hệ thống quân, không biết sẽ bị nuôi thành thế nào, nhỡ may cùng đức hạnh như hệ thống quân thì… Bảo làm mẹ như
nàng làm sao chịu nổi?
[…Này! Lại chê bai nhân phẩm của hệ thống quân, cẩn thận bị phạt điện giật à nha!]
Yến An Quân không hề sợ hãi, thản nhiên nói: “Chúng ta đã cởi trói buộc, hiện giờ hệ thống không phát điện giật được.”
[…= =]
Phòng ngoài ngồi đầy chị em phụ nữ, Yến An Quân đảo mắt nhìn qua đã thấy Dung Phi, Nhàn Phi đứng trên cùng, hai người này biểu hiện giống nhau, Dung
Phi mím chặt môi, nhìn tâm trạng có vẻ rất tệ, Nhàn Phi nở nụ cười nhàn
nhạt, nhạt đến mức gần như không thấy được. Yến An Quân xoay người ngồi
xuống ghế trên, “Các muội muội đều ngồi đi.”
Nghe một tiếng “muội muội”, sắc mặt Dung Phi càng nhục nhã.
Trước kia ngoại trừ Hoàng Hậu, ai nàng cũng gọi là muội muội. Nay Hoàng Hậu
đã chết, vốn tưởng rằng mình có thể diễu võ dương oai một phen, ai ngờ
Bảo Phi tiếp tục đăng vị… rõ ràng tư lịch của Bảo Phi kém xa nàng, có
tài đức gì mà ngồi trên vị trí Hoàng Hậu?
Hoàng Thượng quá bất công!
“Bảo Phi muội muội quả là được Hoàng Thượng ưa thích. Đúng rồi, thần thiếp
còn chưa chúc mừng Bảo Phi muội muội vinh đăng Hậu vị. Hẳn là Hoàng Hậu
tỷ tỷ cũng không ngờ sẽ là Bảo Phi muội muội tiếp nhận vị trí của mình.”
Dung Phi thật sự cười không nổi, nàng nén giận, đầu ngón tay siết khăn run
nhè nhẹ. Nàng nói mấy lời này chỉ muốn Yến An Quân khó chịu mà thôi, dù
sao đương nhiệm đều không thích nghe nhắc tới tiền nhiệm, nhất là phụ
nữ.
Yến An Quân lại mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia trêu tức.
Nàng nhã nhặn nhấp một ngụm trà, bỏ chén trà xuống rồi chậm rì rì nói: “Đúng vậy, ngay cả bản cung cũng không ngờ mình sẽ trở thành Hoàng Hậu, thật
ra trước khi sách phong, bản cung còn tưởng Dung Phi muội muội có khả
năng leo lên vị trí này nhất kìa, xem ra bản cung nghĩ nhiều rồi.”
Dung Phi tức giận nhìn nàng một cái, xoay mặt sang một bên, nếu không phải
Bảo Phi đột nhiên sinh non khiến bọn họ gần như phó mặc, làm gì có
chuyện Bảo Phi sẽ bình an sinh con như hôm nay?
Thực ra Dung Phi thực sự suy nghĩ nhiều, dù khi Bảo Phi có thai nàng thật sự ra tay, ảnh vệ mà Thiệu Tuyên Đế phái tới bên cạnh Bảo Phi đủ để bảo vệ nàng rất tốt. Dung Phi này, đẹp thì đẹp thật, có điều não quá phẳng,
lực lượng trong tay một phi tử sao có thể chống lại đế vương?
Nhàn Phi không yên lòng xoay vòng tay, không nói gì, không biết đang nghĩ cái gì.
Đối với Bảo Phi, nàng ghen ghét, nếu trên đời không có Yến An Quân, Hoàng
Thượng sẽ không rơi vào lưới tình nhanh như vậy, khiến nàng không còn cơ hội, nàng đợi đã nhiều năm, toàn bộ kế hoạch bị quấy rối trong một đêm, hoàn toàn phá sản.
“Không hổ là Bảo Phi, trong thời gian ngắn đã bò cao như thế, trước kia đã coi thường nàng ta.” Quý Chiêu Dung cong lan hoa chỉ vuốt sợi tóc mình, lời này nói cực nhỏ nên chỉ vài người xung quanh nghe thấy.
Chu Hiền Nghi cho một miếng bánh ngọt vào miệng, phủi cặn bánh trên tay
tiếp lời: “Bảo Phi nương nương còn là con gái tội thần Đại Cật kia kìa,
loại thân phận này… Trước kia ta nghĩ Bảo Phi nương nương có chọc rách
trời cũng chỉ làm nổi Quý Phi thôi, không ngờ lại trực tiếp nhảy qua
Hoàng Quý Phi thành Hoàng Hậu.”
Vẻ mặt Nhàn Phi khẽ thay đổi, trên mặt mang vẻ hoài nghi, nàng quay sang
cũng thản nhiên hỏi một câu, sắc mặt không có gì khác thường: “Các ngươi nói… con gái tội thần là thế nào?”
“Thưa Nhàn Phi nương nương, thần thiếp nói tội thần là bởi một quan viên thủ
thành vì chiến đấu không tốt mà bị Đại Cật ban chết, nghe nói chính là
cha của đương kim Hoàng Hậu nương nương.”
Chu Hiền Nghi nuốt bánh vào bụng, cẩn thận đáp lời.
Tuy Nhàn Phi không được sủng ái nhưng vị trí ở kia, nàng không dám không
cẩn thận. Huống hồ, hiện nay trong hậu cung không có gì gọi là tương đối được sủng ái với không được sủng ái đáng nói, Hoàng Thượng ngày ngày ở
bên Bảo Phi, đừng nói bọn họ, có tần phi trong cung thậm chí ngay cả mặt mũi Hoàng Thượng thế nào cũng chưa từng thấy một lần.
Ví dụ như mấy người mới được tuyển tú vào, chỉ được vị trí Tiểu Chủ, thân
phận không cao hơn cung nữ là bao, tùy tiện một cung nữ có phẩm cấp có
thể khoa tay múa chân với bọn họ, đây mới là thảm nhất.
Quý Chiêu Dung xì một cái, mồm miệng chua loét nói: “Hoàng Thượng bị mỹ sắc mê mắt, đâu thèm để ý Bảo Phi là thân phận gì.”
“Hoàng Thượng trong lòng có Cao Thú, Quý muội muội chớ vì Hoàng Hậu nương
nương mà gạt bỏ công lao của Hoàng Thượng.” Nhàn Phi nhìn nàng ta một
cái, Quý Chiêu Dung dừng tay, mày hơi nhíu lại, gần đây Nhàn Phi ăn nhầm thuốc nổ à? Cớ gì nàng tùy tiện nói một câu cũng quở trách? Sợ là vì
Bảo Phi mà bị Hoàng Thượng vắng vẻ thảm hại, trong đầu đang bốc cháy
chăng?
Muốn lấy nàng làm chỗ trút giận? Cũng phải xem nàng có bằng lòng hay không!
Quý Chiêu Dung hừ lạnh một tiếng, túm lấy Chu Hiền Nghi ở bên, không cho
nàng đáp lại Nhàn Phi, hai người chụm đầu vào nhau bắt đầu thì thầm bát
quái.
Ánh mắt Nhàn Phi lặng lẽ nhìn về sắc trời xanh thẳm bên ngoài…
Con gái tội thần Đại Cật sao?
…
Làm Hoàng Hậu, ngoại trừ xưng hô thay đổi, còn lại không có gì khác biệt.
Sau ngày đó, Yến An Quân bắt đầu bỏ sức luyện đàn, tốt xấu gì cũng từ “ma
âm xuyên tai” theo lời Thiệu Tuyên Đế biến thành “nghe tàm tạm”, Yến An
Quân cảm thấy rất thành công, vì vậy càng dồn sức hơn.
Chỉ còn một năm nữa hệ thống sẽ thoát ly, Yến An Quân quyết định mở tầng
thứ hai ra xem, nay nàng chỉ còn bốn mươi điểm mị lực, cần thêm sáu mươi điểm mới đủ điều kiện mở tầng thứ hai, mà sáu mươi điểm này chỉ có thể
gửi gắm vào đĩa quay sau khi đầy kinh nghiệm tài nghệ. Chỉ cần nàng có
thể quay ngẫu nhiên một trăm điểm mị lực trở lên, tầng thứ hai lập tức
sẽ mở ra.
[Tinh! Hoàn thành “Hành vân lưu thủy (cầm)” 100%]
Một buổi tối, ngón tay Yến An Quân rời khỏi dây đàn, bỗng ý thức được hình như mình… trong lúc lơ đãng đã hoàn thành nhiệm vụ?
[Tinh! Tiến độ hoàn thành “tài nữ thường hiếm có” đạt 100%, hoàn thành quá
trình nhận được máy quay điểm mị lực, mời người chơi tự do quay thưởng.]
Cùng lúc đó, đĩa quay nhìn có chút quen mắt chậm rãi chuyển động, ở giữa vẫn có một cái nút màu đỏ bắt mắt, sáu hàng mục chọn và chỗ trống xếp thành hình tròn, ánh mắt Yến An Quân lần lượt đảo qua, thở phào nhẹ nhõm,
hạng mục chọn của đĩa quay quả nhiên không đổi.
Sáu mục này phân biệt là: một điểm mị lực, mười điểm mị lực, một trăm điểm
mị lực, một nghìn điểm mị lực, một vạn điểm mị lực, mười vạn điểm mị
lực.
[Tinh! Mời người chơi chọn.]
Yến An Quân không lập tức bấm nút mà nhớ lại lần quay trước, nếu như hệ
thống quân nói đĩa quay này có quy luật nhất định, thì lần này…
Nàng có thể lợi dụng “quy luật” này để chọn được phần thưởng lớn nhất không?
Yến An Quân nhắm mắt lại.
Lần trước khi nàng bấm nút quay, kim đồng hồ ban đầu chỉ vào một điểm mị
lực, sau khi ấn nút, kim đồng hồ quay năm vòng rất nhanh, đến vòng thứ
bảy mới dừng lại, mà chỗ dừng lại chính là một trăm điểm mị lực.
Nói cách khác, nếu lần này trươc kia quay nàng điều chỉnh kim đồng hồ đến một nghìn điểm mị lực thì sau đó…
Rất có khả năng đĩa quay sẽ dừng ở mười vạn điểm mị lực!
… Quy luật hệ thống nói có phải là vậy không?
Yến An Quân giỏi về bắt lỗi trực giác cảm thấy mình phát hiện một cái bug
rất lớn, nàng bình tĩnh lại, chậm rãi mở mắt ra, đĩa quay trước mặt lúc
này đang chỉ vào khoảng trống giữa một điểm mị lực và mười điểm mị lực.
Lòng bàn tay Yến An Quân đầy mồ hôi.
Giả như vừa rồi nàng phân tích không sai, ban đầu kim đồng hồ chỉ vào ô
trống, xoay tròn đến cuối nhất định sẽ dừng ở ô trống cách đó, như vậy
sẽ lãng phí cơ hội lần này.
May mà nàng không sốt ruột ấn nút mà phân tích tỉ mỉ một phen.
Yến An Quân cẩn thận quay đĩa xoay để kim đồng hồ chỉ vào một nghìn điểm mị lực, ngón tay khẽ nhúc nhích rồi đè xuống cái nút màu đỏ. Đĩa quay tỏa
ra ánh sáng đỏ, kim đồng hồ quay nhanh muốn bắn ra ngoài như lần đầu
tiên, quay tròn năm vòng, tốc độ dần dần chậm lại.
Mười vạn điểm mị lực… Khoảng trống…
Một điểm mị lực… Khoảng trống…
Một trăm điểm mị lực…
Kim đồng hồ quay thuận vòng, từng bước từng bước đi qua điểm mị lực và ô
trống, Yến An Quân ổn định tâm lý, quay mặt đi nhìn Thiệu Tuyên Đế bỗng
buông tấu chương đi về phía mình.
Yến An Quân càng hoảng sợ, không ngờ Thiệu Tuyên Đế mặt lạnh bế nàng lên khỏi chỗ ngồi.
“Hoàng Thượng…” Ngài lại phát điên cái gì?
Thiệu Tuyên Đế không đáp, chỉ ôm nàng vào phòng trong đặt lên giường hôn
nàng, hơi thở quen thuộc lập tức vây quanh nàng, Thiệu Tuyên Đế thuần
thục hé mở miệng nàng, mút mật ngọt bên trong, cổ họng khẽ nhúc nhích,
lưỡi không ngừng xâm nhập.
“Hoàng Thượng làm gì vậy…”
Yến An Quân bị động ngửa đầu đón ý hắn, ai ngờ người này dùng sức quá lớn,
hôn nàng đến không còn sức lực, đành phải chìm trong biển ham muốn vô
tận này.
Đĩa quay, kim đồng hồ…
Còn đang chuyển động, chuyển động đấy…
“Động phòng hoa chúc.” Thiệu Tuyên Đế không chịu buông môi nàng, chỉ trằn
trọc trên môi nàng, trong miệng mập mờ phun ra bốn chữ, sau đó còn mang
theo oán trách: “Nàng nợ trẫm!”
Nàng nợ trẫm đêm động phòng hoa chúc!
Trẫm còn chưa đòi lại…
Trong mắt Thiệu Tuyên Đế dâng lên ngọn lửa, thật lâu không lụi tàn. Mỗi ngày
nhìn nữ nhân âu yếm ẩn ẩn hiện hiện ngay trước mặt lại không thể động
đến là tâm trạng thế nào? Nay thân thể nàng đã khỏe, có thể hầu hạ, đối
với việc này hắn lên kế hoạch đã lâu, hôm nay làm gì có chuyện để nàng
chạy thoát?
Hai cây nến đỏ đã được mang vào phòng tức lúc nào, ánh nến chập chờn trên gương mặt ửng hồng.
Nhìn mỹ nhân say mê, Thiệu Tuyên Đế khẽ cười một tiếng, chuyển thân thể non
mềm của nàng tới, tóc dài bị vén sang một bên cổ lộ ra vành tai nho nhỏ
và cần cổ mảnh khanh. Thiệu Tuyên Đế gặm cắn sau lưng nàng, in lại dấu
vết độc chiếm của mình. Hắn giữ lấy vai nàng, cầm một tay nàng lên nắm
lấy chỗ dưới thân mình. Đầu ngón tay Yến An Quân hơi cử động, hắn hừ ra
một tiếng bí bách, cái trán đặt lên lưng nàng, hai tay với ra trước cởi
vạt áo của nàng.
Hơi lạnh kéo tới, Yến An Quân hơi lùi vào lòng Thiệu Tuyên Đế, một khắc sau quần áo đều bị ném xuống tấm thảm dày trên đất, tấm lưng trắng nõn cũng bại lộ. Cổ họng Thiệu Tuyên Đế giật giật, cơ bụng rắn chắc dán sát lại, thân thể cao lớn đốt cháy lưng nàng. Nguồn nhiệt của hắn càng trướng
lớn, đối với nữ nhân dưới thân, hắn luôn muốn càng thêm thân cận, càng
muốn nhiều hơn.
Cánh tay như sắt thép cố định thân thể nàng, bên tai vang lên tiếng thông
báo của hệ thống… ngay lúc một lực mạnh xỏ xuyên qua, suy nghĩ trống
rỗng trong chớp mắt, nàng thấp giọng rên lên, miệng lẩm bẩm Tử Ngự, rồi
dần dần lạc lối trong từng đợt chạy nước rút cuồng nhiệt của Thiệu Tuyên Đế.
[Tinh!…]
Hệ thống nói cái gì?
Yến An Quân buồn bực trong lòng vì bỏ lỡ kết quả của hệ thống, nàng cắn lên cánh tay nàng, in lại dấu răng nhợt nhạt. Thiệu Tuyên Đế dừng động tác, hôn nàng trấn an, hạ thể cứng như sắt đang ở trong đóa hoa ấm áp động
hai cái, lại tiến hành một cuộc xung kích mới.
Một lần sâu hơn một lần, đỉnh ở tận cùng. Một luồng dịch ướt át lây dính
giữa hai người, thân thể Thiệu Tuyên Đế dừng lại, một luồng dịch theo đó phun ra bên trong.
Một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Yến An Quân ngủ tới giữa trưa mới mở mắt, khi tỉnh lại Thiệu
Tuyên Đế đã không thấy đâu, trên người nàng rất nhẹ nhàng thoải mái,
nhất định là đêm qua đã được ôm đi tắm. Yến An Quân một tay ôm chăn tựa
trên giường, nàng nhìn quanh người, lúc này màn hình cùng đĩa quay quả
nhiên đã biến mất. Nàng suy nghĩ một chút quyết định mở tư liệu ra kiểm
tra.
Chỉ là một giây kia, Yến An Quân hít một hơi khí lạnh, không tin nổi…
Tư liệu:
Một, hoa nhường nguyệt thẹn dưỡng thành thế nào:
Chưa đầy một nắm (thắt lưng): 100 [Đã hoàn thành mục tiêu cuối cùng: uốn thân không trở ngại]
Ngọc nhũ nõn nà (da): 100 [Đã hoàn thành mục tiêu cuối cùng: da như sữa bò]
Âm thanh của tự nhiên (giọng nói): 100 [Đã hoàn thành mục tiêu cuối cùng: quanh quẩn ba ngày, không dứt bên tai]
Phẩm quan quần phương (nhan sắc): 100 [Đã hoàn thành mục tiêu cuối cùng: sáng mù mắt cẩu Hoàng Đế]
Hai, tài nữ thường hiếm có: [Đã hoàn thành]
Hành vân lưu thủy (cầm): 100%
Phá tẫn tàn cục (kỳ): 100%
Trâm hoa chữ nhỏ (thư): 100%
Hồn nhiên thiên thành (họa): 100%
Ps: —
Độ thân cận cùng mục tiêu: 100 [Đã hoàn thành mục tiêu cuối cùng: câu được con rồng vàng]
Điểm mị lực còn lại: 100040 (có thể phân phối)
Phần thưởng đặc biệt của hệ thống: Hồi Hồn Đan (đã sử dụng), Thẻ Biết Trước
(đã sử dụng), Thẻ Hiểu Rõ (đã sử dụng), Thẻ Thánh Mẫu (đã sử dụng), Thẻ
Giữ Thai (đã sử dụng), Đoái Hoán Tinh (có thể đổi ở tầng thứ hai của hệ
thống).
Kỹ năng hệ thống đặc biệt thưởng cho: Kim long hộ thể (Khi có Hoàng Đế bên cạnh, pk có thể toàn thắng bất cứ thế lực quân địch nào trong cung)
Tước hiệu hệ thống đặc biệt thưởng cho: Người Chơi Vàng (một kim bài thật, có tác dụng làm chìa khóa mở tầng thứ hai)
Tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ: 104% (hoàn thành vượt mức)
Điểm mị lực còn lại… một… mười… trăm… nghìn… vạn… mười vạn!! Tối qua nàng
dựa vào “quy luật” tự nghĩ ra mà thật sự ngẫu nhiên quay được “mười vạn
điểm mị lực”?!
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Yến An Quân gần như hưng phấn đến không thể hô hấp.
[Tinh! Bởi điểm mị lực vượt qua 3000 điểm, số vượt mức cần nộp thuế cho hệ
thống 29920 điểm mị lực, điểm mị lực còn lại sửa thành 70120. Mời người
chơi tiếp tục phát huy. Đánh giá hữu nghị: “!!”]
[Tinh! Điểm mị lực đã đạt tới 100, hệ thống tự động thăng cấp tới tầng thứ hai, mời người chơi chú ý!]
Tầng thứ hai nhé…
“Hệ thống quân ~”
Bất kể “thẻ vàng chìa khóa” hay “Đoái Hoán Tinh” được thưởng sau này dường
như đều có liên quan tới hệ thống tầng thứ hai, Yến An Quân tỏ vẻ vô
cùng tò mò.
[…]
“Hệ thống tầng thứ hai rốt cuộc là cái gì?”
[= 口 =]
[Ngươi… làm thế nào lấy được ngẫu nhiên mười vạn điểm!! Sau này bản hệ thống
quân còn chơi thế nào được nữa! (chảy nước mắt ngồi trong góc)]
“…”
Sau này còn chơi… Chơi… Khóe miệng Yến An Quân giật giật, hệ thống quân
kia, nàng chưa từng coi chính mình là trò chơi cho nó chơi đâu!
…
“A!”
“Hô!”
Giao mùa xuân hè, trong cung dần dần nhiều muỗi hơn, tuy trong cung có để lá ngải vẫn không có mấy tác dụng, bên cạnh Bánh Bao và Bánh Trôi đều có
người chăm sóc, hai bé con mỗi người một ngôn ngữ không ai hiểu, Bánh
Bao nói một lúc cảm thấy không thú vị liền ngậm miệng không thèm nói
nữa.
Bánh Trôi chuyển mắt nhìn thằng bé “a” một tiếng, rồi “ha” một tiếng, Bánh
Bao vẫn lẳng lặng nhìn con bé không nói một lời. Bánh Trôi ngậm miệng,
bỗng vành mắt rưng rưng, dùng sức vỗ vào tay Bánh Bao một cái.
Bánh Bao mở to đôi mắt tròn tròn, nhìn tay mình rồi bỗng khóc òa lên, tiếng
khóc rung trời, Bánh Trôi ở bên thấy vậy cũng vung tay “a a a” gọi theo.
Hai ma ma chăm sóc bên cạnh mỗi người ôm một đứa trẻ vào lòng dỗ.
Ma ma ôm Bánh Trôi vừa rung rung vừa nói với ma ma còn lại: “Aiz, ngươi có nghe nói không, khi đó Tô Tướng Quân đánh Đại Cật, người cản đại quân
chính là phụ thân của Hoàng Hậu nương nương, có điều sau này thành Đại
Cật bị đánh hạ, phụ thân của Hoàng Hậu nương nương thân là quan thủ
thành cũng bị Hoàng Đế Đại Cật phán tội chết, bị giết.”
“Chuyện đó thì có gì? Phụ thân của Hoàng Hậu nương nương cũng không phải do
người Cao Thú giết, nương nương nhất định hận chết hoàng thất Đại Cật.”
Ma ma ôm Bánh Bao thở dài một tiếng.
“Aiz, nhưng sự thật không phải thế, nay trong hoàng cung đang đồn đãi, lúc đó là Hoàng Thượng chúng ta gửi thư khuyên hàng, trong đó yêu cầu hoàng
thất Đại Cất giết chết phụ thân của Hoàng Hậu nương nương chúng ta. Dù
sao Cao Thú phải đánh lại mấy người thề sống thề chết chống lại kia, hắn hại chết bao nhiêu tính mạng binh sĩ Cao Thú? Trong lòng Hoàng Thượng
hẳn rất bất mãn.” Ma ma lúc trước lại nói.
Lần này quả là như bom nổ.
“Chậc, vậy Hoàng Hậu nương nương có biết chuyện này không?” Người sau cũng hào hứng vội hỏi, nếu Hoàng Hậu nương nương cũng biết chuyện này chỉ sợ sẽ
hận trong lòng?
“Ai biết được, Hoàng Hậu nương nương… hẳn là không biết nhỉ? Có điều loại
chuyện này có đúng hay không cũng khó nói, ta cũng chỉ nghe người khác
nói thôi, ngươi ra ngoài đừng nói luyên thuyên, mọi người đều biết trong lòng thôi.”
“Aiz, loại chuyện này quả là không nói lung tung được.”
Ngoài cửa, Lộc Nhi cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Yến An Quân, hôm nay vốn nghe
thấy tiếng khóc của Bánh Bao và Bánh Trôi mới tới xem, không ngờ đi tới
cửa đã nghe thấy hai ma ma thảo luận chuyện này.
“Nương nương, mấy lời đồn thổi vô căn cứ kia người đừng để ý, không chừng là
kẻ nào cố ý bịa ra, chủ tử người không thể trúng chiêu…”
Viền mắt Lộc Nhi hơi hồng hồng, nàng thật sự không muốn thấy chủ tử nhà mình và Hoàng Thượng cãi nhau vì chuyện này. Trong cả hậu cung Hoàng Thượng
chỉ tốt với một mình chủ tử, nếu chủ tử vì chuyện này mà không tha thứ
Hoàng Thượng… Nàng thật sự không dám tưởng tượng Hoàng Thượng sẽ có phản ứng gì.
“Yên tâm đi.”
Yến An Quân cười nhạt một tiếng, nàng vỗ tay Lộc Nhi, đẩy cửa bước vào.
Hai ma ma ngừng nói chuyện đang ôm bé con dỗ dành, Yến An Quân ôm lấy Bánh
Trôi, cười khẽ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của con bé, lại cảm
thấy có ánh mắt đang nhìn nàng chăm chú không dời, nàng quay đầu nhìn
lại đã thấy Bánh Bao đang lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt đen nhánh
không một tia tạp sắc.
Yến An Quân nhướng mày: “Bánh Bao?”
“A.” Bánh Bao hé miệng vui vẻ kêu.
“Bánh Bao, con càng ngày càng giống heo con! Con nói xem, con có phải heo con không ~” Yến An Quân nhéo cái mũi nhỏ của thằng bé.
“A a!” Bánh Bao nghe thấy tên mình lại vui vẻ lên tiếng, vui vẻ lên là cánh tay hưng phấn vung vẩy trong không trung.
Mọi người: “…”
Chuyện Yến Đạo Bình không biết vì nguyên nhân gì mà bỗng bay khắp hậu cung,
gần như chưa tới vài ngày ai ai cũng biết phụ thân của Hoàng Hậu nương
nương bị Thiệu Tuyên Đế hại chết, còn nói có chứng có cớ, có bài bản hẳn hoi. Thiệu Tuyên Đế nghe tin tức xong trực tiếp hạ chỉ yêu cầu tra rõ!
Không ngờ gần đây xử lý không ít người mà vẫn có kẻ dám tự tìm rủi ro!
Muốn hắn và Bảo Nhi quan hệ bất hòa? Ý kiến thật là hay! Thiệu Tuyên Đế gần
như vừa nghe đã biết ý đồ này xuất phát từ đâu, nhất định là một trong
số phi tần! Đồng thời còn là phi tần địa vị không thấp, nhân lực trong
cung nhiều, nếu không không thể nào khiến mọi người đều biết trong
khoảng thời gian ngắn.
Ghen tị Bảo Nhi làm Hoàng Hậu?
Hừ!
Thiệu Tuyên Đế hiển nhiên không thể không đề phòng lời đồn nổi lên bốn phía,
trong lòng hắn cũng sợ Bảo Nhi sẽ tin chuyện này… Có thể nói hai bên đều nôn nóng, cố tình vào lúc này Tây Cương rung chuyển, một chi không an
phận còn dám thư từ qua lại với mấy tiểu quốc Tây Cương, ý đồ đột phá
cửa thành Cao Thú.
Trong lòng Thiệu Tuyên Đế nghẹn ra lửa, trực tiếp hạ lệnh Tô Văn Ca trấn thủ
đô thành, quyết định tự mình dẫn quân đội tới Tây Cương. Việc này đương
nhiên bị các thần tử thân cận ngăn cản.
“Keng!”
Hai kiếm chạm nhau tóe ra chùm tia sáng bạc.
Gương mặt Thiệu Tuyên Đế sáng ngời, cổ tay linh hoạt xoay chuyển, tốc độ
nhanh như chim nhạn, kiếm trong tay mềm như một dải lụa xoay quanh
trường kiếm đối phương tựa cầu vồng, trong giây lát đã gác trên cổ người đối diện.
Gió mát phất phơ cuộn lên rất nhiều cánh hoa đào.
“Thần thua.” Tô Văn Ca thở dài một tiếng, giơ tay cầm vỏ kiếm lên, trường
kiếm xoẹt một tiếng thu vào trong. Trong ánh mắt hắn lóe lên sự vui mừng kinh ngạc, chưa bao giờ thử võ nghệ của Thiệu Tuyên Đế, không ngờ lại
kinh tài đoạt diễm đến thế: “Thần sẽ không ngăn cản nữa, có điều chỗ
Hoàng Hậu nương nương…” Nếu cho nàng nói, nàng hẳn sẽ không đồng ý.
Chính vì Hoàng Hậu ở đây trẫm mới muốn ngươi ở lại đô thành.
Thiệu Tuyên Đế nhếch môi, cuối cùng không nói gì, hắn thu kiếm đạp ánh trăng xoay người liền đi.
Ba vạn quân sĩ thủ hạ của Tô Văn Ca quanh năm chinh chiến sa trường, mà
quân đội thủ hạ của hắn đã an nhàn quá lâu, gần như đã quên mùi máu
tanh. Hắn muốn cho bọn họ một bài học có máu có nước mắt, nếu không quân đội không biết an nguy như vậy sau này làm sao dám truyền cho Quân Hoa.
Truyền thừa lại một quốc bang hoàn chỉnh vô lo là trách nhiệm của thân là phụ hoàng như hắn.
Về điểm này, so với phụ hoàng của hắn, hắn làm tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
“Ý trẫm đã quyết, ái khanh không cần nhiều lời.”
Tô Văn Ca nhìn bóng lưng hắn, rồi nhìn chăm chú về phía cung đình.
Kiếm trong tay đã rơi khỏi bàn tay từ lúc nào, nằm trên mặt đất phát ra một tiếng vang nhỏ.
…
Dưỡng Tâm Điện ấm áp nằm trong bóng đêm nhợt nhạt, Thiệu Tuyên Đế bước thong
thả vào, thấy Yến An Quân ở bên giường vỗ tay dạy bọn trẻ từng bước một
đứng lên, Bánh Bao cùng Bánh Trôi ngẩng gương mặt cười toe toét chậm rãi bò qua, còn bôi bàn tay dính đầy nước miếng lên mặt đối phương…
Hắn dựa vào cây cột nhìn một lúc, xải đôi chân dài, trên mặt đầy ý cười.
“Chuyện kia không phải thật.”
“… Chuyện gì?”
“Trẫm không gửi thư khuyên hàng cho Đại Cật, càng không bảo bọn họ giết phụ
thân của nàng.” Trước nay hắn không giải thích gì, có điều lúc này hắn
hận không thể giải thích toàn bộ cho nàng nghe.
“Ta biết.” Yến An Quân xoay người lại ôm hắn, nàng vốn không tin.
Chưa nói đến Thiệu Tuyên Đế là người kiêu ngạo cỡ nào, nếu sớm đã muốn nuốt
trọn Đại Cật nhất định sẽ không phái người đi đưa thư khuyên hàng, dù
thật sự là hắn muốn Hoàng Đế Đại Cật giết Yến Đạo Bình… Nàng sẽ cảm thấy áy náy, nhưng kiên quyết không làm gì tổn thương hắn.
“Ta sợ nàng không biết.”
Thiệu Tuyên Đế đặt một nụ hôn lên trán nàng, nếu thế gian có thể trường tồn cảm giác ấm áp này, xin đừng để nó mất đi.