Lúc Thu Nhã tỉnh lại thì Khánh Tường đã không còn ở bên cạnh mình, cũng không biết Khánh Tường đã rời đi lúc nào. Nhìn mặt trời đã lên cao, khẳng định cũng đã gần trưa rồi. Đúng là làm công chúa thật sung sướng, ngủ thẳng cẳng cũng không ai làm phiền.
Thu Nhã được Thu Ly hầu hạ rửa mặt, thay y phục, chải đầu, sau đó dùng bữa. Tuy nhiên, vừa ăn được có mấy miếng thì có thánh chỉ truyền tới. Khi Thu Nhã ra tiếp chỉ mới biết được đó chính là thánh chỉ ban hôn cho An Nhã và Vương Tường. Xem ra Khánh Tường đúng là nói được làm được.
Nhưng lúc thái giám truyền chỉ vừa đi không bao lâu, Thu Nhã cũng vừa lúc ăn xong bữa ăn thì có một cô gái xông thẳng vào điện, đứng trước mặt cô chỉ tay mắng lớn.
- Con yêu quái kia, mi đã dùng bùa mê thuốc lú gì mà làm cho Vương trạng nguyên một hai phải lấy cho bằng được mi chứ?
Thu Nhã: "..."
Đây là ai vậy trời?
Miêu Linh trong không gian hệ thống trả lời.
- Đây là công chúa An Hòa, con gái của Liễu quý phi, là em gái của công chúa An Nhã. Chỉ là cô ta rất ghét An Nhã vì An Nhã được vua cha sủng ái hơn cô ta, cho nên luôn âm thầm phía sau hãm hại An Nhã. Những vị hôn phu trước đó của An Nhã bị chết cũng một phần là do cô ta đứng phía sau ra tay, sau đó tung tin đồn nói An Nhã có số sát phu.
An Nhã nhìn vào con ả công chúa đang hùng hùng hổ hổ đứng trước mặt mình đánh giá. An Hoà trông khoảng chừng 15, 16 tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người. Nhưng nghe Miêu Linh nói, cô chợt nghĩ ra một điều. Cô ta chính là thích Vương Tường. Chứ nếu không cô ta cũng đã như những lần trước, ra tay hạ sát Vương Tường như mấy vị hôn phu trước của An Nhã rồi, hơi đâu mà đến đây tức giận làm dữ chứ. Ài… đúng là con nhà đế vương có khác, tuổi còn nhỏ mà đã biết mưu tính và ra tay hại người rồi.
Thu Nhã chợt chạm vào vết sẹo trên má mình. Mới hỏi Miêu Linh.
- Còn vết sẹo này là do ai làm?
Miêu Linh đáp.
- Năm xưa chính là do Liễu quý phi đã cho người làm.
An Nhã chính là con của Hoàng hậu. Mà Hoàng hậu thì được Hoàng đế rất mực sủng ái. Cho nên Liễu quý phi mới đem lòng ganh ghét nhưng nhiều lần hãm hại cũng không thể nào thành công. Nhất thời tức giận liền phái người đi hủy dung của An Nhã, lúc đó An Nhã cũng mới có 7 tuổi thôi. Mà Hoàng hậu cũng không vừa, biết được chuyện đó, ngoài mặt tỏ vẻ không biết kẻ nào đã làm, khóc lóc đáng thương xin hoàng đế điều tra rõ, nhưng sau lưng đã âm thầm hạ thuốc vô sinh trong thức ăn và nước uống của Liễu quý phi, cho nên, đến giờ Liễu quý phi cũng chỉ có mình công chúa An Hòa, hoàn toàn không thể sinh thêm một đứa con nào nữa. Cho nên, Liễu quý phi xem như đã triệt để mất ưu thế. Nếu không phải bởi vì anh của Liễu quý phi đang nắm binh quyền thì cái ghế quý phi của Liễu quý phi cũng chưa chắc giữ nỗi. Mà Hoàng hậu thì có đến hai người con trai, một con gái là An Nhã. Hai người con trai của Hoàng hậu hiện tại, một là Thái tử, một là Vương gia mà ngặt nỗi Hoàng đế cũng chỉ có hai người này là con trai. Như thế cũng đủ biết Hoàng hậu cao tay ấn đến cỡ nào. Chỉ tội cho An Nhã, phải chịu bị hủy dung.
Hoàng hậu vì điều này mà tự trách bản thân, bởi vì bà quá sơ xuất, hơn nữa dù biết kẻ đã làm là ai cũng không thể xuống tay hủy dung con gái của kẻ đó để báo thù lại, chỉ cho kẻ đó không thể sinh được nữa thì đúng là quá nhẹ. Nhưng dù sao bà cũng không thể làm hơn được. Một năm trước lại có chuyện An Nhã có số sát phu nên lại làm bà đau buồn. Thật ra bà cũng biết nguyên nhân là do ai làm nhưng Hoàng đế mắt nhắm mắt mở thì bà cũng đành chịu. Cho nên, bà đã vào chùa xuống tóc tu hành, không màn thế sự nữa. Nhưng trên thực tế chính là muốn cho Hoàng đế áy náy mà thương yêu An Nhã nhiều hơn. Còn về hai con trai của bà đều đã trưởng thành bình an, vị trí Thái tử cũng đã ngồi lên nên bà cũng không gì phải lo nữa.
Chính vì vậy mà Hoàng đế vô cùng sủng ái An Nhã là thế. Những công chúa khác đều bị ông nào là đem đi hòa thân, gả cho danh tướng gì gì đó, cũng không thèm hỏi ý kiến một cái, chỉ cần một đạo thành chỉ là xong. Riêng An Nhã thì ông luôn hỏi ý kiến. Cho dù nàng xấu xí thì sao? Cũng là công chúa nha! Ai dám khinh thường, bất kính trước mặt nàng, ông chém.
Mà hôm nay, An Hòa ngang nhiên tới đây chỉ vô trong mặt Thu Nhã, còn lớn tiếng như vậy. Cũng không biết là cô ta ỷ vào người cậu nắm binh quyền của cô ta hay là cô ta hoàn toàn bị tình yêu che mờ lý trí đây? Mà chắc là cái thứ hai nhiều hơn. Bởi vì cô ta không thể giết Vương Tường mà. Vì vậy chứng kiến người mình yêu sẽ lấy người mà mình ghét thì đương nhiên tức muốn hộc máu rồi. Lúc này, còn suy nghĩ gì được nữa.
Mà thấy Thu Nhã vẫn nhàn nhã dường như không nghe cô ta nói gì. An Hòa càng tức giận hơn. Lập tức không màn gì cả mở miệng mắng liên tục.
- Mi là cái đồ con quỷ dạ xoa, cái đồ sát phu, cái đồ hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ đàn ông. Mi cũng không khác gì con gái mẹ của mi suốt ngày đi quyến rũ phụ hoàng, đồ kỹ nữ, đồ….
- TO GAN…
An Hòa đang mắng chửi khí thế thì đột nhiên một giọng nói đầy tức giận truyền đến. Cô ta giật mình quay lại thì thấy Hoàng đế cùng Khánh Tường và Thái tử đã đứng ở cửa từ lúc nào không biết.
Kỳ thực là họ cũng mới tới thôi, Hoàng đế cũng không cho thông truyền, tại muốn tạo sự bất ngờ cho công chúa An Nhã. Nhưng đúng lúc lại nghe toàn bộ những gì An Hòa đang mắng chửi Thu Nhã. Hơn nữa còn dám kêu Hoàng hậu là "con gái mẹ". Thật quá lắm rồi! Nó dựa vào đâu mà coi trời bằng vung như vậy? Chẳng lẽ là người cậu giữ binh quyền của nó sao? Xem ra Thái tử nói đúng, anh Liễu quý phi quả thật muốn tạo phản rồi. Nếu không ả cũng sẽ không dung túng cho con gái mình vô pháp vô thiên như vậy. Có lẽ đã đến lúc ông phải ra tay nhổ cái tai họa này rồi.
Hoàng đế phẫn nộ, không ai mà không khiếp sợ. Mọi người lập tức quỳ xuống, kể cả Thu Nhã cũng vậy. Nhưng mà cô lại được Hoàng đế đỡ lên, còn vỗ về.
- An Nhã! Có cha ở đây. Đừng sợ.
Thu Nhã: "..."
Ai nói cô sợ chứ? Cô đang tính ra tay xử đẹp con nhỏ này đây. Nhưng có Hoàng đế ở đây rồi, cô cũng không cần phải ra tay nữa.
Hoàng đế âm trầm nhìn vào An Hòa, quát lớn.
- Ai cho ngươi to gan như vậy, dám bất kính với tỷ tỷ còn mắng cả mẫu hậu. Người đâu…
- Phụ hoàng… phụ hoàng nghe con nói… vừa rồi… vừa rồi con…. Con chỉ là đang đùa với tỷ tỷ thôi…
Cô ta lập tức sợ hãi tìm cớ biện minh cho mình. Nhưng lúc này, bỗng nhiên Thái tử lên tiếng.
- Đùa? Ngươi cho rằng phụ hoàng và ta đều điếc cả sao?