Thái tử là anh cùng mẹ với An Nhã, dĩ nhiên là sẽ ra sức bênh vực An Nhã. Hơn nữa lại nghe An Hòa mắng tới cả mẫu hậu mình đương nhiên là tức giận không thôi. Nếu không có mặt Hoàng đế ở đây, đảm bảo nãy giờ Thái tử đã khiến cho An Hòa sống không bằng chết rồi.
Tuy bình thường Thái tử cũng thừa biết An Hòa ở sau lưng hãm hại An Nhã. Nhưng mà, dù sao cũng là âm thầm, với lại cũng chỉ là nữ nhi ganh ghét, không đến nỗi làm nguy hại đến tính mạng An Nhã, cho nên Thái tử cũng đại khái là nhắm một mắt mở một mắt. Hắn là Thái tử, tương lai sẽ kế vị hoàng đế, vì thế mà có những chuyện cũng phải lấy đại cuộc làm trọng.
Nay An Hòa dám ngang nhiên chạy đến chỗ An Nhã mắng chửi như vậy, vừa hay có cái cớ để Thái tử trừng trị thích đáng rồi. Chỉ là Thái tử vừa nói xong thì Hoàng đế đã lên tiếng.
- Người đâu. Đem công chúa An Nhã ra ngoài đánh 50 gậy. Nhốt vào tẩm điện, ba tháng không được ra ngoài cũng không ai được đến thăm.
An Hòa khiếp sợ vội vàng cầu xin.
- Phụ hoàng! Xin tha cho An Hòa lần này đi ạ. An Hòa không dám nữa. Cầu xin phụ hoàng….
Hoàng đế nghiêm nghị.
- Đừng nói nhiều, người đâu, mau…
- Hoàng thượng.
Bất chợt có một giọng nói vang lên, cắt đứt lời của Hoàng đế. Theo hướng giọng nói phát ra, liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy bước vào. Đó không ai khác chính là Liễu quý phi, mẹ của An Hòa.
Bà ta đến bên cạnh An Hòa cũng quỳ xuống nhưng lại nói.
- Hoàng thượng, là do thần thiếp dạy con không nghiêm, hoàng thượng có phạt thì phạt thần thiếp. An Hòa tuổi còn nhỏ, e rằng 50 gậy sẽ không chịu nỗi…
Hoàng đế nhìn chầm chầm vào Liễu quý phi, trầm giọng nói.
- Ngươi cho rằng trẫm không dám trừng phạt ngươi sao?
Thế nhưng, Liễu quý vẫn bình tĩnh đáp.
- Thần thiếp không dám. Chỉ là mong Hoàng thượng nể tình thần thiếp hầu hạ long nhan nhiều năm mà miễn cho An Hòa 50 gậy. Hơn nữa, cũng do An Hòa quá ngưỡng mộ Vương Trạng nguyên đây nên mới hồ đồ làm ra chuyện bất kính với công chúa An Nhã. Kính xin Hoàng thượng tha thứ cho tuổi trẻ bồng bột ạ.
Khánh Tường mắt lé nhìn vào Liễu quý phi. Bà ta định kéo anh vào cuộc đây mà. Có người đàn ông nào sau khi biết một cô gái đem lòng yêu thầm mình mà nỡ nhẫn tâm để người con gái đó bị trừng phạt đâu. Cho dù là không có cảm tình gì cũng vậy. Chỉ là Khánh Tường cũng không phải Vương Tường. Cho nên, Liễu quý phi đã kéo sai người rồi. Và khi ánh mắt của Hoàng đế và Thái tử nhìn vào Khánh Tường thì anh chợt nói.
- Hồi bẩm Hoàng thượng, người ngưỡng mộ Vương Tường trên đời cũng không riêng chỉ có mình công chúa An Hòa. Nhưng trong lòng Vương Tường cũng chỉ có duy nhất một mình công chúa An Nhã. Hoàng thượng cũng biết Vương Tường vốn dĩ vô tâm với triều đình, chỉ muốn tự do tự tại làm một tài tử nhàn hạ. Nếu không bởi vì muốn được lấy công chúa An Nhã thì Vương Tường cũng sẽ không đi thi khoa cử, không dành chức trạng nguyên. Cho nên, đối với những kẻ dám xúc phạm đến công chúa An Nhã, Vương Tường cũng sẽ không bao giờ khoan nhượng.
Nghe đến đây, công chúa An Hòa đột nhiên tức giận hô lớn.
- Vương Tường, rốt cuộc An Nhã đã bỏ bùa gì cho chàng mà chàng si mê nó chứ? Nó rõ ràng chỉ là một con quỷ dạ xoa…
Chát…
- An Hòa…
Liễu quý phi bên cạnh đột nhiên dơ tay tát vào mặt An Hòa một cái thật đau. Sau đó quát lớn.
- Quả nhiên ta đã chiều hư ngươi rồi. Nói vậy mà nghe được à? Còn không mau tạ tội với An Nhã.
An Hòa nước mắt lưng tròng nhìn Liễu quý phi, rồi nhìn vào Khánh Tường, sau đó dùng ánh mắt căm hận nhìn vào Thu Nhã. Bây giờ, lý trí của ả ta đều đã bị sự ghen hờn chiếm giữ, nào có tâm trạng mà suy nghĩ sâu xa như trước nữa. Người ả ta yêu sắp bị người ả ta ghét nhất cướp đoạt mất, cho nên, ả ta hận, ý nghĩ duy nhất của ả ta lúc này chính là muốn cướp lại Vương Tường thôi. Cho nên ả vẫn cương quyết không chịu cúi đầu trước Thu Nhã. Thậm chí còn nói,
- Con noi sai chỗ nào chứ? An Nhã rõ ràng là một con quỷ dạ xoa, thế nhưng phụ hoàng lúc nào cũng yêu thương nó hơn con. Nay còn ban hôn cho nó với Vương Tường nữa. Con không chịu, con cũng là con của phụ hoàng, phụ hoàng cũng phải ban hôn cho con với Vương Tường….
Chát….
Lại một cái tát rơi vào má của An Hòa. Đương nhiên cũng là Liễu quý phi đánh.
- Hồ đồ! Ngươi có còn là công chúa không? Ngay cả anh rể cũng muốn. Nếu ngươi muốn chồng như vậy ta sẽ nhờ cậu của ngươi tìm một người xuất sắc như Vương trạng nguyên đây đến lấy ngươi.
Liễu quý phi biết lúc này đây, An Hòa là tránh không được sự trừng phạt rồi, mà có thể còn nặng hơn cả 50 gậy trước đó nữa. Có thể sẽ khiến An Hòa mất nửa cái mạng. Bà ta cũng chỉ có mình An Hòa thôi, đương nhiên là không muốn thấy con mình chịu khổ. Cho nên mới đem cậu của An Hòa ra, chỉ mông Hoàng đế sẽ cố kỵ mà bỏ qua cho An Hòa. Tuy nhiên, bà ta không biết rằng, những điều bà ta nói lại làm lửa giận trong lòng Hoàng đế càng tăng vọt. An Hòa là công chúa, hôn nhân đại sự tại sao không là ông quyết định mà là cậu của nó là sao? Xem ra thấy ông nhân nhượng quá nên tưởng giang sơn này là của họ Liễu rồi.
............
T/g: Dạo này bận quá nên ra chương chậm, các tình yêu thông cảm nhen. Hic hic...