Hai ả thị nữ bỗng nhiên được bay vào vòng vòng tay của người mà chúng thầm thương trộm nhớ, nhưng nỗi vui mừng chưa kịp thốt lên thành lời thì đã bị ai kia ném ra ngoài lần nữa, lần này chính xác là nằm luôn dưới mặt đất. Chẳng những thế, Hắc Ám Ảnh còn ném ra một câu:
- Thật là bẩn thỉu.
Hả ả thị nữ khóc tỉ tê, vội vàng cố gắng bò dậy quỳ xuống dập đầu kể lể trước khi Hắc Ám Ảnh bước vào gặp Thu Nhã. Đương nhiên là chúng kể xấu về Thu Nhã rồi, nói cô đột nhiên đánh chúng, biến chúng thành như thế này chứ chúng hoàn toàn không có làm gì sai. Chúng biết Thu Nhã bị câm, sẽ chẳng thể nào lên tiếng tự biện hộ cho mình được, cho nên cứ tha hồ khua môi múa mép. Còn Thu Nhã thì nhàn nhã ngồi bên trong phòng vừa gác chéo dò vừa xem biểu diễn.
Sau khi chúng nói xong, cô thản nhiên đứng dậy bước ra ngoài. Hắc Ám Ảnh thấy vậy tưởng cô sẽ ra dùng những hành động nào là lắc đầu hay lắc tay ý nói mình không làm. Nào ngờ khi cô bước ra cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, đã vung tay lên, một trận nước thật mạnh từ đâu không biết liền dội xuống đầu hai ả thị nữ. Sau đó, cô lại vung tay một lần nữa, hai ả lại tiếp tục bay lên không trung thật cao, sau đó nện thật mạnh xuống đất, cú nện mạnh đến mức tạo thành hai hõm đất khá sâu. Nếu chúng không phải có tu vi đạt đến Trúc Cơ thì có lẽ đã tan xương nát thịt, hồn lìa khỏi xác rồi. Tuy nhiên, mặc dù chúng không chết nhưng có lẽ cũng sẽ tàn phế thôi. Thu Nhã ghét nhất là những đứa con gái như vậy. Suốt ngày chỉ biết dành trai, hãm hại lẫn nhau, làm cho bọn đàn ông được một phen lên mặt. Những đứa như vậy cô cho đẹp mặt hết.
Tuy nhiên, Thu Nhã đã quên mất Hắc Ám Ảnh vẫn còn đang ở đây. Nhưng mà hắn cũng chỉ đứng một bên nhìn, muốn xem cô sẽ làm gì tiếp theo. Dù sao thì đối với hắn hai ả thị nữ kia cũng chẳng là cái gi, chết luôn cũng không sao cả. Hắn nghĩ sau khi Thu Nhã trút giận xong sẽ quay lại tỏ thái độ phục tùng hắn, dùng những biểu hiện nói cho hắn biết hai ả thị nữ đó nói bậy, bảo hắn đừng tin. Nhưng nào ngờ, sau khi Thu Nhã phủi tay xong thì quay người lại đi thẳng vào phòng, xem hắn như không khí.
Hắc Ám Ảnh cảm thấy bản thân bị sỉ nhục lập tức nổi giận, vung tay lên muốn dùng linh lực trói cô lại ném cô như cô đã ném hai ả thị nữ vừa rồi. Ai ngơ, linh lực vừa chạm đến vạt áo cô thì đã bị một tấm chắn vô hình từ đâu xuất hiện xung quanh Thu Nhã chặn lại, đồng thời còn dội ngược lại về phía Hắc Ám Ảnh nữa. Nhưng Hắc Ám Ảnh đã nhanh nhẹn tránh đi, lập tức tức giận hô lên:
- Ai?
Ngay cả Thu Nhã cũng giật mình trước cảnh tượng vừa rồi. Cô biết Hắc Ám Ảnh sẽ ra tay, cũng đã chuẩn bị tinh thần nhưng đột nhiên kết giới từ đâu xuất hiện che chở cô, làm cô cùng tò mò, ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm kiếm người đã giúp mình.
Bất chợt, Khánh Tường từ trong không khí bước ra….
- Là ta…
Thu Nhã và Hắc Ám Ảnh đều giật mình. Chỉ là hai người đề có biểu hiện khác nhau. Hắc Ám Ảnh thì kinh ngạc còn Thu Nhã thì vui mừng.
Cô nở nụ cười chạy lại bên Khánh Tường dang tay ôm lấy anh. Rất muốn nói: "Cuối cùng anh cũng đến rồi!" Nhưng nhè bị câm nên chỉ có thể ư ư a a. Tuy nhiên, Khánh Tường cũng biết là cô đang vui mừng vì anh đến. Trong lòng không khỏi dâng lên niềm hạnh phúc khôn xiết. Anh ôm chầm lại cô, dịu dàng nói:
- Anh xin lỗi đã để em chờ lâu.
Thu Nhã ở trong lòng Khánh Tường lắc lắc đầu, ý bảo không có gì cả, anh đến là cô mừng rồi.
Còn Hắc Ám Ảnh lại chịu không nổi cái cảnh bị ăn cơm chó thế này, hơn nữa Thu Nhã là thị thiếp của hắn mà lại đi ôm người đàn ông khác, trong lòng càng tức, liền lên tiếng cắt đứt niềm hạnh phúc của họ:
- Trúc Lâm! Sao mi tới được nơi này?
Là nhờ hệ thống đấy! Có vậy cũng hỏi. Thu Nhã là đối tượng của anh cho nên hệ thống sẽ phải giúp anh thôi. Chỉ là anh cũng sẽ không nói điều này cho hắn biết. Khánh Tường liền mở miệng:
- Ta tới bằng cách nào thây kệ ta. Hỏi làm cái gì? Miễn biết ta vào được đây là đủ rồi. Còn bây giờ… bái bai…
Nói rồi, anh ôm lấy Thu Nhã biến mất.
Thật ra thì anh và Thu Nhã của chỉ là tàng hình thôi, chứ không có đi đâu xa cả. Nhưng do Hắc Ám Ảnh không thấy nên tưởng Khánh Tường đã dùng thuật di chuyển tức thời, mà thuật di chuyển tức thời đối với tu vi Độ Kiếp cũng chỉ tối đa là một ngàn mét mà thôi. Thế nên hắn liền vội vàng chạy ra ngoài ra lệnh cho thủ hạ truy tìm họ trong vòng bán kính một ngàn mét.
Thấy hắn đi rồi Khánh Tường và Thu Nhã mới hiện thân, để đề phòng bất trắc, họ đã nấp vào một chỗ khuất, lúc này Khánh Tường mới hỏi:
- Em không sao chứ? Hắn có làm gì em không?
Thu Nhã mỉm cười lắc đầu, ý nói là không sao cả.
Khánh Tường cũng thở phào nhẹ nhõm. Phải biết rằng, lúc Thu Nhã bị Hắc Ám Ảnh bắt đi, anh đã gần như phát điên. Cũng may Thu Nhã là đối tượng của anh nên Hắc Miêu đã nói cho anh biết chỗ của cô, đồng thời giúp cho anh tàng hình để đi vào cứu Thu Nhã, với điều kiện anh phải đổi điểm thành tích của mình, điều đó tương đương nếu lần này nhiệm vụ của anh thất bại thì anh sẽ trực tiếp trở về điểm xuất phát là level 1.
Khánh Tường nhìn thấy tình hình bên ngoài đã ổn nên nói với Thu Nhã:
- Giờ anh sẽ đưa em ra ngoài, em chỉ cần rút sâu vào áo choàng của anh như lúc nãy là được rồi.
Khánh Tường vừa định ôm lấy cô thì Thu Nhã đã lắc đầu, hai tay bắt đầu ra dấu tùm lum mà Khánh Tường hoàn toàn không hiểu mô tê gì. Thấy cái mặt ngu ngu của Khánh Tường, Thu Nhã cũng biết là anh không hiểu. Lập tức nhìn xung quanh xem có giấy viết không, nhưng kết quả ở trong phòng này lại không có. Cuối cùng Thu Nhã đành dùng ngón tay viết từng nét xuống mặt đất. Cũng may mặt đất cũng có một lớp bụi mỏng nên khi ngón tay cô viết cũng hiện ra được chữ. Đó là: Em phải lấy Thủy m Đan. Nó đang ở nơi này.
Khánh Tường chỉ cần hỏi Hắc Miêu là biết ngay Thủy m Đan là cái thứ gì. Nhưng đừng nói chỉ là Thủy m Đan, cho dủ Thu Nhã có muốn sao trên trời anh cũng sẽ lấy xuống cho cô.
Chỗ cất giấu Thủy m Đan chỉ cần hỏi hệ thống là biết ngay. Chỉ là nơi đó chỉ có tu vi Độ Kiếp tầng một trở lên mới vào được. Vì thế, Khánh Tường để cô ở lại đó, mình anh đi lấy. Khánh Tường chỉ việc tàng hình đi đến đó, ngang nhiên đi vào và phá bỏ kết giới đang bao lấy Thủy m Đan đang được đặt ở trên một cái bệ chính giữa phòng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt là xong. Rồi lập tức mang về cho Thu Nhã dùng.
Thu Nhã nuốt vào Thủy m Đan và bắt đầu ngồi xuống xếp bằng hấp thụ tại chỗ. Họ cũng không lo bị phát hiện, bởi vì Khánh Tường đã tàng hình và đứng che cô lại rồi.