Hệ Thống: Tìm Chồng & Hảo Cảm Ân Ái

Chương 91: Thế giới 7:Hoán đổi nhiệm vụ




Khánh Tường cầm tuýp thuốc và chai nước lợi tiểu trong tay. Đây chính là loại thuốc dùng để dạy dỗ mấy cô gái không nghe lời đây mà. Trong mấy câu lạc bộ trá hình thế này, chúng luôn có hàng ngàn thủ đoạn để bắt các cô gái phải nghe lời. Những thành phần trong thuốc này đều sẽ có chất gây nghiện, dùng một lần thì sẽ có thể biến thành nô lệ tình dục cả đời.
Theo thông tin Miêu Linh cung cấp thì những loại thuốc ở câu lạc bộ này dùng đều do gã chủ tịch biến thái kia cung cấp. Ông ta có một phòng thí nghiệm bí mật chuyên nghiên cứu mấy loại thuốc dạy dỗ này. Thậm chí ông ta còn thử nghiệm lên chính vợ con của mình.
Khánh Tường ngẫm nghĩ:
- Xem ra đầu sỏ mọi chuyện chính là ông ta, chỉ cần triệt hạ ông ta thì thế giới sẽ hòa bình. Nhưng mà…. Muốn diệt ông ta thì đầu tiên cần cho người nhà của ông ta và cả xã hội biết bộ mặt thật của ông ta. Mà muốn cho người nhà ông ta biết thì đầu tiên phải tiếp cận được con trai ông ta đã.
Khánh Tường chợt nở một nụ cười gian làm cho Miêu Linh ở trong hệ thống cũng rùng mình. Có điều nó cũng không quên nhắc:
- Ký chủ! Ngài phải nhớ là nhiệm vụ của ngài là tìm chồng cho nguyên chủ đấy.
Khánh Tường nghiêm túc gật đầu:
- Tao đương nhiên biết. Nhưng muốn tìm chồng thì trước tiên phải tiêu diệt mấy kẻ xấu xa này. Nếu không nguyên chủ chỉ có thể trở thành nô lệ tình dục cả đời thôi. Đừng hòng mà lấy được chồng.
Mấy kẻ này, một khi chúng đã nhìn trúng đối tượng nào thì nhất định sẽ cắn không buông. Trừ khi là đối tượng chết, nếu không đừng có mơ mà thoát khỏi tay chúng. Ngay khi nguyên chủ bước vào cánh cửa câu lạc bộ này thì đã chú định là không thể ra ngoài được rồi. Nhưng đó là nguyên chủ, còn anh, Khánh Tường, nếu anh muốn ra, đố thằng nào cản được.
Anh liếc nhìn máy quay đang chĩa về phía mình, khỏi hỏi cũng biết là chúng sẽ dùng clip này để uy hiếp nguyên chủ, thậm chí có khi còn gửi cho gã chủ tịch biến thái kia nữa.
Anh chợt hỏi Miêu Linh:
- Hệ thống có chức năng xoá những hình ảnh xấu về nguyên chủ không? Chẳng hạn như ảnh chụp khỏa thân hay clip tự thủ dâm gì đó.
Miêu Linh gật đầu:
- Tất nhiên là có! Nhưng chỉ có làm mờ khuôn mặt khiến người ta không thể nhìn ra nguyên chủ thôi, hơn nữa phải là những hình ảnh trước khi ký chủ xuyên vào, còn nếu là sau đó… thì không được.
Khánh Tường nhớ lại hình như nãy giờ anh cũng không có nhìn trực tiếp vào camera, cho nên anh nghĩ chắc quay không rõ mặt nguyên chủ. Nhưng để đảm bảo, anh đã trực tiếp xoay lưng vào camera, sau đó ngồi xổm xuống mặt đất, lấy bàn tay quệt xuống nền nhà, sau đó chà lên mặt mình, cho đến khi khuôn mặt nhìn vào tèm lem thấy mà ghê, anh mới vui vẻ đứng lên, tự tin nhảy múa trước camera như một "con điên". Vâng! Bởi vì lúc này anh đang là nữ mà. Đã thế miệng còn ca hát nữa chứ. Anh bắt đầu chạy đến bên camera, thè lưỡi làm mặt quỷ rồi lấy tuýp thuốc xịt lên ống kính và thoa đều nó. Mục đích là làm nó mờ đi, như vậy anh cũng dễ hành động hơn.
Sau đó anh đi lại chiếc giường massage ngồi xuống, chờ chúng trở lại.
Chẳng bao lâu đám người áo vest đen đều trở lại đủ cả. Tên cầm đầu bước vào nở nụ cười nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào, mở miệng nói với Khánh Tường đang ngồi xoay lưng lại:
- Sao rồi cô Nhã! Luyện tập tốt chứ?
Khánh Tường từ từ xoay người lại, đám người áo vest đen lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt của anh thì đều giật mình:
- Chời má! Bà điên này đâu ra vậy?
Một tên trong chúng không tự chủ được mà lên tiếng. Khánh Tường ngược lại cười hì hì, đứng lên đi về phía họ, vờ ngây thơ hỏi:
- Sao các người nhìn tôi lạ vậy? Trên mặt tôi dính gì à?
Tiện thể quẹt bàn tay đang vô cùng dơ bẩn lên mặt, làm cho nó càng xấu thêm. Sau khi sửng sốt trong giây lát, tên áo vest đen cầm đầu mới ho khan một tiếng:
- Khụ… e hèm…. Cô Nhã à? Sao mặt cô lại bẩn như thế chứ?
Khánh Tường vờ khó hiểu sờ lên mặt mình:
- Bẩn à? Thật không?
Mấy tên áo vest đen nhìn nhau. Thấy biểu hiện của Khánh Tường cũng không giống giả vờ nên chúng cũng nghĩ là anh cũng không biết mặt mình hiện tại như thế nào. Khánh Tường là một diễn viên, đương nhiên mâý cái này sao làm khó được anh.
Mấy tên áo vest đen nghĩ vậy, thôi cũng mặc kệ, chủ yếu là xem cô có vượt qua bài kiểm tra hay không thôi. Tên cầm đầu lại lên tiếng hỏi:
- Cô Nhã! Cô đã sẵn sàng để làm kiểm tra chưa?
- Tôi… tôi…
Khánh Tường ra chiều khó xử, biểu hiện muốn nói lại thôi.
Gã áo vest cầm đầu cười lạnh, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn:
- Sao hả? Không được?
Khánh Tường vờ như hoảng sợ nói:
- Không không không… đương nhiên không phải… chỉ là…. Chỉ là….
- Chỉ là gì? - Gã lạnh giọng.
Khánh Tường hít sâu một hơi, làm như vốn không muốn nói nhưng lại bắt buộc phải nói:
- Chỉ là… hôm nay tôi chợt nhớ là… là kinh nguyệt của tôi sắp tới… cho nên…. Vì vậy… tôi sợ lát nữa đang kiểm tra tôi… cho nên….
Khánh Tường càng ngập ngừng, cúi đầu thật thấp đúng y như là vô cùng xấu hổ. Mấy tên áo vest đen nghe vậy cũng cười rộ lên. Cấp trên cũng không có dặn họ là đang tới kỳ kinh cũng phải kiểm tra nha. Tuy nhiên, gã cầm đầu lại nói:
- Nếu bây giờ cô muốn ra về cũng không thành vấn đề. Như chúng tôi đã nói, cô có thể tự do ra về, nhưng chúng tôi cũng luôn hoan nghênh cô trở lại. Vì vậy, trong thời gian chờ cô trở lại, chúng tôi sẽ tìm vài việc gì đó cho hai bác ở nhà, để tạo động lực cho cô.
Khánh Tường cười thầm trong lòng, chỉ có nguyên chủ mới bị chúng hù dọa thôi, chứ nhè anh mà hù à. Cha của Thùy Nhã hiện tại ở đồn cảnh sát không chừng còn an toàn hơn ở ngoài. Cả mẹ của Thùy Nhã cũng vậy. Anh tin cho dù chúng có dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng nhất định sẽ không lấy tính mạng của họ. Có điều anh cũng phải vờ vang xin cho nó giống:
- Tôi xin các người hãy tha cho cha mẹ tôi có được không? Tôi hứa với các người ba ngày sau tôi nhất định sẽ quay lại. Tôi nhất định mà… các người đừng làm hại cha mẹ tôi…
Gã cầm đầu lại ho khan một tiếng:
- Khụ… thôi được rồi! Tạm thời trong ba ngày này chúng tôi sẽ không làm gì hai bác nhưng mà đành phải để bác trai chịu khổ ba ngày ở đồn cảnh sát rồi. Hy vọng cô nói lời giữ lấy lời.
Khánh Tường gật đầu như gà mổ thóc:
- Tôi hứa… tôi hứa mà… tôi nhất định quay lại…
Gã cầm đầu bèn ra hiệu mang quần áo vào cho anh. Sau khi anh mặc xong thì chúng tiễn anh ra cửa. Đương nhiên, trước khi anh về chúng cũng sẽ hăm dọa anh vài câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.