- Được.
- Về phủ đợi ta nha.
- Được, ta sẽ mua nó đợi nàng về ăn.
Nhìn cô nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu với nam nhân khác như vậy làm cho hắn vô cùng ghen tị.
Tại sao tên đó lại có được sự dịu dàng của nàng chứ?
Sao lại có được những thứ mà hắn chưa từng có cơ chứ?
Nghĩ vậy, hắn tối sầm mặt lại, kéo nàng đi chỉ để lại cho Khương Bích Lan một câu nói lạnh lùng:
- Nàng về đi, ta có việc cần bàn với Tả tướng quân.
Nói xong hắn kéo nàng đi, đi được một đoạn khá xa hắn bỏ tay nàng ra ôm nàng thật chặt vào lòng như muốn khảm nàng vào cơ thể hắn vậy.
Hắn tham lam hít mùi hương trên cơ thể nàng, mùi hương mà hắn nhớ nhung hằng đêm.
- Tả tướng quân, A Tả, Tiểu Tuyền, ta nhớ nàng.
Nàng cười khẽ, nụ cười chế giễu:
- Người nhớ ta sao hoàng thượng? Sao ta lại cảm thấy ngược lại nhỉ?
- Không phải đâu A Tả, tại sao ta đợi mãi mà nàng không về? Tại sao nàng lại vì đi chơi với tên đấy mà bỏ quên ta? Nàng thật sự không còn yêu ta nữa sao?
- Hoàng thượng người không có tư cách để ghen đâu.
- Nàng hận ta sao?
- Không, ta không hận cũng không yêu.
Lời nói vô tình của nàng như đang bóp nát trái tim hắn vậy.
A Tả, nàng làm ơn đừng rời bỏ ta mà. Làm ơn đừng hết yêu ta mà.
Nếu không có sự xuất hiện của tên Long Bình Dực đáng ghét kia thì nàng sẽ không hết yêu ta, sẽ không bỏ rơi ta như bây giờ.
Sẽ bên cạnh ta, hảo hảo chăm sóc cho ta, sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta. Nàng.... yêu tên đó sao?
- Nàng yêu tên Long Bình Dực kia sao?
- Yêu, sắp tới ta có dự định thành thân đó. Mong hoàng thượng dành một chút thời gian đến lễ thành hôn của một phế hậu như ta.
Hắn ôm nàng thật chặt. Sau đó cướp đoạt đôi môi tinh tế của nàng. Hắn giống như không thể thoát khỏi nụ hôn ấy, hắn ôm chặt nàng hơn, chiếc lưỡi nhỏ nhắn luồn lách vào trong khoang miệng của nàng, càn quét như muốn lấy hết mật ngọt, mùi vị ngon ngọt, thơm ngon ấy.
Hắn mút mạnh môi nàng, nàng phản kháng nhưng tất cả đều vô dụng. Hắn muốn nàng, muốn nhiều hơn thế, muốn nhiều hơn là một cái hôn 💋💋💋.
Nghĩ như vậy, nụ hôn của hắn càng mãnh liệt hơn, nhận thấy nàng dần dần hết hơi hắn mới luyến tiếc rồi bỏ đôi môi của nàng.
Vừa mới rời khỏi đã nhận ngay một cái tát vô cùng đau đớn.
- Mộ Dung Viêm ngươi đây lắm khinh rẻ ta sao?
Hắn dường như không để ý đến cái tát đó, bây giờ hắn đang mất kiểm soát thật rồi. Đôi mắt đỏ ngầu như chỉ cần một chút nữa thôi hắn sẽ khóc, hắn giữ chặt lấy bả vai của nàng, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
- A Tả, nhìn ta, nhìn thẳng vào mắt ta, nàng là của ta, chỉ được là của ta thôi, là của một mình ta thôi.
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt cô mang theo sự lạnh lùng đáng sợ. Dù không muốn nhưng hắn sạch thừa nhận hắn sợ ánh mắt ấy. Nhưng thứ hắn sợ hơn là câu nói sau ánh mắt ấy.