Không lâu sau, trong triều muốn cử người đi hoà thân với Bắc Tề. Ta biết hoàng thượng có ý muốn cho nàng đi hoà thân. Ta biết chỉ cần thuyết phục được nàng hoà thân thì địa vị của ta được củng cố, tất cả quân lính trong tay nàng đều là của ta.
Hôm đó ta đến gặp nàng, ngỏ ý muốn mới nàng đi chơi, nàng không do dự mà đồng ý. Nàng nói nàng chơi rất vui, muốn cùng ta đi chơi thêm nhiều lần nữa, ta đồng ý.
Ta muốn nói nàng đi hoà thân, nhưng thật khó mở lời. Sau đó cuối cùng cũng nói ra được. Ta nhìn thấy nụ cười của nàng chợt cứng lại, tâm tình ta liền hoảng loạn. Năm năm, hai năm, không chỉ một năm thôi ta sẽ đón nàng về, cho nàng ngôi hoàng hậu ta hứa với nàng như vậy. Đúng chỉ một năm thôi, một năm sau ta liền đoạt nàng về yêu thương nàng. Ta không ngờ rằng nàng cười lớn nhưng mắt nàng hơi đỏ lên. Nàng nói sao không phải là Vân Tiên. Thì ra nàng vẫn độc ác như vậy. Ta liền nhớ ra người ta yêu là Vân Tiên, đúng người ta yêu là Vân Tiên. Ta tự lừa mình như vậy. Đột nhiên nàng nhắc lại chuyện của năm ta 10 tuổi Thì ra bây giờ ta mới hiểu, nàng vì muốn bảo vệ ta, không muốn làm gánh nặng cho ta nên mới trở nên mạnh mẽ như vậy.
Nàng nói Nàng chấp nhận đi hoà thân. Nàng nói nàng không cần lời hứa hẹn gì với ta. Nàng nói sau nàng gặp nhau liền trở thành người dưng.
Nàng gọi ta là " Thái tử " một cách xa cách. Sau đó nàng rời đi, trông bộ dạng nàng thật cô độc. Ta vẫn ngồi ở đó, thì ra ta sai rồi. Thì ra ta đã quên mất mình vì nữ nhân này mà cố gắng học võ, tập luyện.
Ta hối hận rồi, ta thoáng chốc đã hối hận rồi.
Ta liền chạy đến chỗ nàng, đợi nàng ở cửa phủ. Nàng về ta liền ôm lấy nàng, nàng vẫn giữ thái độ xa cách đó.
Nàng còn nói ta không cần lo cho nàng, nàng nói đại thái tử Bắc tề rất đẹp, có khi sau nàng nàng sẽ yêu hắn. Không ta không cho phép.
Ta nói ta không cho nàng đi, mai ta sẽ cưới nàng làm thái tử phi, nàng hỏi ta, vậy còn Vân Tiên thì sao? Đúng còn Vân Tiên thì sao. Nhìn thấy nàng chuẩn bị rời đi, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ phải giữ nàng lại.
Ta ngủ lúc nào không hay, khi đó nghe thấy nàng khẽ nói " muộn rồi ".
Hôm sau ta tỉnh dậy thì nàng đã đi, nàng bỏ ta sao? Ta điên cuồng tìm kiếm nàng thì ra, nàng đã sớm đi Bắc Tề.
Ta cười như một thằng điên. Thì ra nàng ghét ta tới mức đi không nói một lời nào.
Không lâu sau, hoàng thượng hạ chỉ cho ta lấy Vân Tiên. Thì ra là nàng đã xin hoàng thượng gả Vân Tiên cho ta. Nhưng ta không cần, ta chỉ cần nàng. Ta cưới Vân Tiên về phủ nhưng chỉ cho nàng ta làm Trắc Phi mặc kệ sự phản đối của cả triều đình.
Chưa đầy một năm ta liền sang Bắc Tề chuẩn bị kế hoạch cướp nàng về. Nhưng nàng nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, xa cách. Nàng không còn gọi ta là Lục ca nữa.
Ta nói ta sẽ cướp nàng về. Nhưng..... hahaa... nàng bảo vệ hắn, nàng nói chỉ cần ta động đến một cọng tóc của hắn nàng sẽ giết ta và Vân Tiên. Nàng thừa nhận nàng động tình rồi.
Ta ghen tỵ.... rất ghen tỵ..... ghen tỵ tới mức bản thân cũng không thở nổi nữa.
Không lâu sau, nàng đỡ cho ta một trưởng, cứu ta một mạng sống, nàng nói ta và nàng không còn gì nữa, không ai nợ ai.
Lúc đó đồng tử của ta co rút lại, trái tim ta đau đến nghẹn thở nàng chết rồi. Nàng chính thức rời bỏ ta rồi.
Ta hối hận rồi, hối hận ngày đó bảo nàng đi hoà thân. Hối hận vì đã lãng quên nàng.
Không lâu sau khi nàng mất, ta lên ngôi vua. Chỉ là ta không lập hoàng hậu kiến các quan tướng kiến nghị, đe dọa. Nhưng ta vẫn không lập hậu. Ngôi vị này chỉ có nàng xứng đánh, đúng chỉ có nàng mới xứng đáng.
Rất lâu sau ta mới nhận ra rằng tại sao mình lại có hảo cảm lớn với Vân Tiên như vậy thì ra là ta luyến tiếc nàng trong quá khứ. Thì ra là ta đối với nàng ta là thế thân. Cuối cùng vì một lúc nhất thời mà ta hối hận cả đợi.
Tuyền Nhi, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng.
- end-