Tôi nhớ rất rõ năm đó là lúc cô ấy 4 tuổi, là lúc cô ấy phải đi học mẫu giáo. Hôm đó, có một thằng nhóc to gan dám động đến cô, còn cầm tay cô nữa chứ. Nghĩ đến đây tôi liền thấy bực mình. Cô chỉ được gần gũi với một mình hắn, cô là của một mình hắn. Cô là của hắn, chỉ có hắn xứng với cô, còn bọn họ đều không xứng.
Nhìn cô ấy làm tôi không kìm lòng được muốn lại hôn cô ấy, yêu thương cô ấy.
Năm cô ấy 6 tuổi, phải nói cô ấy là thiên tài trong thiên tài, cô ấy đã giúp tôi xử lí được nhiều hợp đồng quan trọng. Điều này làn tôi rất vui mừng, tôi càng thương yêu cô ấy hơn.
Năm cô ấy 10 tuổi, tối hôm ấy tôi và cô ấy ngủ chung với nhau, cô ấy ôm tôi thật chặt, lúc đó tôi đã nổi lên dục vọng với cô ấy.
Nhưng tôi không muốn cô ấy chịu bất kì một tổn thương nào khác, tôi sợ cô ấy chán ghét tôi, sợ cô ấy chỉ coi tôi là người thân chứ không có tình cảm nam nữ đối với tôi. Đó là lần đầu tiên tôi biết sợ, tôi là sợ một người con gái.
Từ đó, tôi giữ khoảng cách với cô ấy, nhưng nhiều khi vẫn không nhịn được mà ôm hôn cô ấy.
Cô ấy chỉ mới có mười mấy tuổi mà lớn lên lại vô cùng xinh đẹp, hầu hết các nam sinh trong trường đều thích cô ấy. Này nào cô ấy cũng có thư tình và quà đầy trong ngăn bàn nhưng tôi không để cho cô ấy biết, tôi đã âm thầm vứt hết chúng đi. Có điều tôi rất ghen tỵ với những nam sinh ấy có thể học chung với cô ấy, có thể nói ra tình cảm của mình với cô ấy. Tôi thừa nhận mình hèn nhát không thể thừa nhận tình cảm của mình đối với cô ấy.
Năm cô ấy 14 tuổi, cô ấy nói cô ấy thích tôi, cô ấy yêu tôi. Có trời mới biết khi nghe thấy cô ấy nói như vậy tôi vui đến nhường nào. Nhưng tôi không thể bài thốt lên được cậu nào, tôi làm sao vậy chứ.
Cô ấy nói cô ấy đi du học, cô ấy vậy mà muốn rời xa tôi. Cô ấy nói cô ấy cần thời gian và tôi cũng cần thời gian. Có lẽ cô ấy nói đúng, nếu khi cô ấy trở về cô ấy vẫn còn yêu tôi, tôi sẽ quyết không bao giờ từ bỏ cô ấy. Vậy nên tôi đồng ý cho cô ấy đi. Đêm hôm đó, tôi dành cả một đêm để ngắm gương mặt xinh đẹp của cô ấy. Ôm cô ấy thật chặt vào lòng, hôn cô ấy. Tôi thật sự muốn nói với cô ấy là " anh yêu em, rất rất yêu em, yêu đến nỗi nếu không có em anh thật sự sẽ không sống nổi được nữa. Anh yêu em còn hơn cả mạng sống của anh. " Đêm hôn đó, tôi không ngủ.
Sáng hôm sau, khi đi tiễn cô ấy tôi thật sự không nỡ, nói đúng hơn là không muốn một chút nào. Tôi kéo cô ấy lại hôn, hương vị này, tôi thật sự không muốn rời xa, nhưng cuối cùng cũng phải buông tay cho cô ấy ra đi.