Hẻm Không Người

Chương 1:




Mưa rất to, gió cuốn lấy tất cả những thứ mỏng manh trên đường đi của nó, một ánh chớp rẽ ngang bầu trời. Giữa con hẻm xa lạ, cậu va phải một người đàn ông. Trời rất tối, khiến cậu không thấy rõ mặt anh ta, chỉ biết đó là một người đàn ông cao gầy. Cậu vươn tay đỡ lấy, vội vàng nói: “xin lỗi”
“Tôi … đang ở đâu thế này…?” anh ta có vẻ chẳng hề chú ý đến lời cậu nói. Chớp loá rọi sáng một phần khuôn mặt ủ rũ của anh ta, mắt sâu, gò má cao và làn da tái nhợt. Tiếng còi xe thắng gấp bên ngoài con hẻm khiến cậu giật mình quay lại theo phản xạ, lại một loạt sét … Và cứ như chưa từng đụng vào ai, chỉ còn một mình cậu ngơ ngác giữa con hẻm u ám.
Cậu rùng mình, thầm nghĩ: Chẳng lẽ gặp ma! Sờ sờ bắp tay nổi đầy da gà, cậu tự nhủ trên đời làm gì có… Vào phòng trọ, ném chìa khóa lên bàn. Cậu ngả lưng xuống sô pha, bên ngoài trời vẫn mưa âm ỉ, sét đánh từng cơn như muốn đâm thủng màng nhĩ. Đột nhiên, cậu có cảm giác toàn thân lạnh lẽo. Căn nhà vốn chỉ có mình cậu, vậy mà có thêm một bóng người đứng phía góc phòng.
Có thể…, cậu thầm nghĩ, tò mò và sợ hãi, cơ thể cậu như đông cứng. Căn phòng trọ ẩm thấp lại tràn ngập mùi tĩnh điện gai người. “Tôi.. đang..ở.. đâu?” giọng nói cậu chưa kịp quên lại vang lên, lẩn quẩn khắp không gian. Thần kinh căng cứng đến mức không thể chịu đựng được nữa, cậu nhắm mắt hét to “Cứu tôi với!!!”
Hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt cậu. Sợ hãi từ từ mở mắt ra, đập vào mặt là khuôn mặt trắng bệch, thiếu sức sống của người đàn ông cậu vừa gặp trong con hẻm nọ. Anh ta mở miệng, giọng nói trầm thấp, không rõ cao độ như vang lên từ địa ngục: “Tôi……đang…..ở….đâu?” Cậu run rẩy, muốn đứng lên chạy khỏi đây, nhưng đôi chân tựa như đóng chặt trên sô pha, chẳng thể nhúc nhích
Chiếc đồng hồ quả lắc cũ kĩ trên bức tường nham nhở sau lưng anh ta đã ngừng chạy, mồ hôi tuôn từ đầu mày xuống mí mắt, đổ vào con ngươi từng trận bỏng rát. Nhưng cậu không dám chớp mắt dù chỉ một lần, e là một lần nữa mất đi tầm nhìn, thứ ghê tởm này sẽ làm một chuyện gì đó đáng sợ thì sao.
“Tôi….đang….ở….đâu?” Anh ta lặp lại. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cậu. Cậu cố lùi về phía sau cho đến khi đụng đến tay vịn của ghế sô pha, giọt mồ hôi rơi xuống khoé mắt làm tầm nhìn của cậu nhoè đi. Như lấy hết can đảm, cậu vươn tay chộp lấy gạt tàn trên bàn ném về phía ấy, sau đó dùng hết sức bình sinh bật dậy, chạy ngoài. Trong lúc bỏ chạy, cậu không dám quay đầu lại nhìnmột lần nào.
Qua lớp cửa gỗ mục nát, xuyên suốt con hẻm chỉ vừa đủ một người đi, ra đến đường lớn xe cộ tấp nập, giữa màn mưa, cậu mới dừng lại để thở. Vừa nãy là gì? Làm sao bây giờ? Có nên quay lại đó hay không? Biết đi đâu giữa đêm khi không kịp đem theo bất kì thứ gì? Những câu hỏi lởn vởn trong đầu làm cậu rối trí, ngồi gục xuống tại chỗ, lưng trượt dài trên cánh cửa phía sau. Tiếng xe cộ lại một lần nữa nhỏ dần, một vài giọt nước nhỏ tí tách trên vai áo cậu, cánh cửa cậu đang dựa kẽo kẹt một tiếng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi có thể so với cả thế kỉ dài, khuôn mặt đáng sợ đó cùng cảnh vật trong phòng cậu lại hiện ra rõ mồn một trước mắt. Hoá ra, từ nãy đến giờ, chưa một phút giây nào cậu chạy thoát khỏi hắn. Bật cười một tiếng đầy vẻ châm biến, cậu ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.