Hẹn Anh Một Giấc Mộng

Chương 19:




"Cô ấy là vợ tôi."
"Vợ... Phu nhân?"
Phong Triết ôm Mẫn Nam bước vào dưới bao nhiêu con mắt kinh ngạc, hơn cả là sự hiếu kì. Bọn họ không ghen tị, không ganh ghét vì cơ bản bọn họ trụ được ở công ti này là vì biết được vị trí của bản thân, không dám mơ tưởng đến anh.
Người kinh ngạc nhất có lẽ chính là Tiểu Từ, mặt cậu chuyển từ trắng bệnh đổi thành xanh lét, cuối cùng là đen xì.
Cậu vừa nói gì với vợ giám đốc vậy? Cậu vừa làm gì với phu nhân thế?
Tiểu Từ nào biết người phụ nữ này là ai. Cậu chỉ là trợ lí của giám đốc, việc riêng của anh cậu không được phép biết, dù có biết cũng phải coi như không biết.
Cậu càng không được điều tra thông tin của phu nhân, vì thế bộ dạng cô ra sao, tính cách cô thế nào cậu ta hoàn toàn không biết gì hết.
Vả lại do giám đốc kêu cậu giám sát cô gái trong tài liệu. Đến anh còn không rõ thì trách được cậu sao? Oan ức! Cậu ta quyết không nhận tội lớn này!
Tiểu Từ vực lại tinh thần, chỉnh cổ áo ngay ngắn rồi ưỡn ngực tự tin bước vào công ti.
Phong Triết dẫn Mẫn Nam vào phòng cao nhất của tòa nhà, cũng chính là phòng làm việc của giám đốc. Anh đỡ cô ngồi xuống ghế sofa rồi tự mình mở ngăn kéo lấy tài liệu quan trọng.
Đây là lần đầu tiên Mẫn Nam vào đây, không tránh khỏi hiếu kì. Cô định đứng dậy thì bắt gặp ánh mắt của anh, như đứa bé làm sai lập tức chột dạ ngồi xuống.
Sau đó mới ngẩn người nhíu mày, cô đâu có sai, cần gì phải chột dạ chứ? Nghĩ thế, Mẫn Nam lần nữa đứng dậy, dưới sự ngầm cho phép của anh tự nhiên tham quan xung quanh.
Phong Triết đang nghiêm túc làm việc vô tình ngẩng đầu lên nhìn cô, dần dần chuyển thành đặt toàn bộ sự chú ý trên người cô, lưu luyến không muốn dời mắt.
Cho đến khi nhiệt độ ấm áp từ bàn tay truyền đến trán, anh mới bừng tỉnh. Ngại ngùng nghiêng đầu tránh khỏi tay cô, ho khan một tiếng: "Tôi không sao."
Mẫn Nam thu tay lại: "Tại tôi thấy tai anh ửng đỏ, sợ anh chưa khỏi hẳn."
Phong Triết chột dạ vuốt tóc che đi hai bên tai. Anh nhìn tay cô đang cầm chậu cây xương rồng nhỏ thì hiếu kì: "Là em mang đến đây sao?"
"Đặt trên bàn làm việc giúp hút bức xạ từ máy tính."
"Cảm ơn."
"Anh vừa khỏi sốt, đừng làm việc quá sức."
Được cô quan tâm, trong lòng Phong Triết vô cùng vui mừng. Anh kéo cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô, hai tay vòng qua ôm trọn bụng cô, không cho phép cô có cơ hội phản kháng hay né tránh.
"Để tôi dựa một chút, tôi hơi mệt."
Phong Triết nói dối không chớp mắt, thản nhiên lừa cô chiếm tiện nghi, tham lam hơi ấm trên người cô. Có những lúc, yếu đuối một chút cũng có cái lợi.
Mẫn Nam miễn cưỡng mặc kệ anh, có lẽ là vì đã từng diễn thân mật không ít lần, cô đã sớm làm quen với việc này rồi. Thật ra, sâu tận đáy lòng cô cũng muốn được anh ôm như vậy.
Chỉ còn ba tháng nữa thôi...
"Giám đốc."
Tiểu Từ mở cửa bước vào nhìn thấy một cảnh này thì ngượng ngùng lùi về phía sau đóng cửa lại, nghiêm trang chỉnh vạt áo rồi gõ cửa hai cái "Cốc cốc."
"Vào đi." Phong Triết lười biếng mở mắt, tùy tiện cầm một tờ tài liệu trên mặt bàn: "Giao cho cậu."
Tiểu Từ run rẩy nhận lấy, giám đốc gọi đến cậu ta đã đoán ra không phải chuyện gì tốt lành. Bước chân cậu còn chưa chạm vào ngưỡng cửa đã bị gọi lại.
Phong Triết cầm thêm vài tờ, tiện thể nói: "Tôi thấy năng lực làm việc của cậu rất tốt, cần phát huy."
Tiểu Từ chỉ có thể khóc thầm trong lòng. Hạnh phúc tới muốn rơi nước mắt!
Mẫn Nam che miệng khẽ cười. Sao cô cảm thấy anh giống như đang thay cô trả thù vậy?
"Lấy cho tôi một cốc nước hoa quả."
"Vâng."
Nhận mệnh lệnh từ giám đốc, sau vài phút Tiểu Từ đã bưng một cốc nước trở lại, cẩn thận đặt lên bàn: "Mời phu nhân."
"Cảm ơn." Mẫn Nam muốn giơ tay nhận lấy thì bị bàn tay anh nắm chặt, chỉ có thể gượng cười miễn cưỡng.
Phong Triết lắc đầu: "Cô ấy không thích, đổi nước lọc đi."
Lần thứ nhất.
"Nước lạnh quá, đổi."
Lần thứ hai.
"Sao nước nóng vậy? Đổi."
Lần thứ ba.
"Cô ấy đang mang thai, uống sữa mới tốt cho sức khỏe."
Tiểu Từ bị giày vò tới thảm thương, cậu ta nhìn cô với ánh mắt khẩn cầu. Mẫn Nam cười thầm cái tính trẻ con của anh, tốt bụng ngăn lại: "Được rồi, tôi hơi khát, có thể uống chưa?"
Phong Triết hài lòng cầm cốc sữa đưa cho cô, khẽ phất tay đuổi Tiểu Từ. Cậu ta vui mừng chỉ trong một giây liền biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
"Phu nhân, vui hơn chút nào không?"
Mẫn Nam gật đầu đáp: "Có chút thương cậu ta."
"Em có phải nên khen thưởng cho tôi không?"
"Vậy anh muốn gì?"
"Có thể hôn hôn một chút không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.