Hẹn Anh Một Giấc Mộng

Chương 42:




Phong Triết xử lí xong công việc liền đi xuống tầng. Bước chân vào nhà bếp, nhìn khung cảnh hỗn loạn bên trong, khóe môi anh không kìm được giật giật. Anh đi tới ôm lấy cô, không để ý đến cô em họ tay chân lóng ngóng đang bối rối, anh hỏi: "Vợ, em đói chưa? Để anh nấu cho em ăn nhé?"
Mẫn Nam nhìn thấy anh giống như nắm được ngọn cỏ cứu sinh, cô không chần chừ mà gật đầu hưởng ứng: "Ừm, nhanh chút em không chịu nổi cảnh này nữa."
Anh xoa cằm muốn xem ý kiến của cô: "Hay là anh đá nó ra khỏi nhà, được không?"
Cô thoáng bất ngờ: "Anh nhẫn tâm vậy à?"
"Ừ, đỡ phiền phức."
"..." Tình cảm của hai anh em họ nhà này thật đặc biệt.
Phong Miên đương nhiên nửa chữ nghe cũng không sót, rưng rưng ủy khuất: "Anh họ, chị dâu... Em không cố ý đâu." Cô đã nói trước rồi, cô không giỏi nấu ăn.
Anh không phải người thích an ủi, anh kéo cô nhóc ra khỏi bãi chiến trường đã gây ra: "Đi tắm đi, bẩn."
"Em biết rồi." Sau đó Phong Miên chạy như bay lên tầng. Phòng bếp đúng là không hợp với cô mà.
Phong Triết thuận tay dọn dẹp đống bừa bộn sạch sẽ mới bắt tay vào nấu ăn. Anh nghiêng đầu nhìn thấy cô vợ nhỏ đang lim dim nằm trên mặt bàn, anh vặn nhỏ lửa bếp rồi đi lại gần xoa mặt cô: "Nam Nam, em mệt sao?"
Mẫn Nam hơi mơ màng dụi vào người anh: "Có chút buồn ngủ."
"Đợi thêm một lúc, anh nấu sắp xong rồi. Ăn rồi hẵng ngủ."
"Vâng."
Anh hài lòng xoa đầu cô. Dạo gần đây, cô rất hay ngủ, nói cách khác là thích ngủ hơn trước. Bác sĩ nói phụ nữ đang mang thai thường như vậy nên anh cũng không lo lắng nhiều.
Phong Triết không tốn quá nhiều thời gian để hoàn tất một bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Anh bày biện món ăn lên bàn xong đúng lúc Phong Miên đi xuống. Cô nhóc hào hứng chạy tới, ánh mắt như rực sáng, giọng nói không kìm được vui mừng: "Đây... Đây là anh họ nấu sao?"
Anh hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Tưởng ai cũng như em sao?"
"Chị dâu dạy chồng thật tốt."
Trong lúc không để ý câu chuyện đã bị đẩy tới chỗ cô, Mẫn Nam khe khẽ bật cười: "Là do anh họ em tự học, không phải chị dạy."
Phong Miên tỏ vẻ không tin: "Anh ấy lại có thể tự học? Làm gì có chuyện đó chứ."
"Thật đó."
"Đúng thật là... Vì vợ quên em họ!"
Phong Triết cốc đầu cô nhóc một cái, lông mày hơi nhíu lại: "Ngoan ngoãn ăn cơm đi."
"... Vâng."
"Phong! Tiểu Nam! Có ai ở nhà không?"
Một giọng nói đột nhiên vọng vào, đồng thời xuất hiện một vị khách không mời mà đến, Lâm Vũ. Hắn tươi cười bước vào nhà bếp, thản nhiên như không lấy bát đũa ngồi xuống bàn ăn, lịch sự nói: "Mọi người ăn ngon miệng."
Phong Triết không khách khí giữ tay hắn lại: "Muốn ăn thì nộp phí. Cơm tôi nấu, cậu nói thử xem?"
"Cậu nấu? Cậu mà biết nấu ăn hả? Không phải đùa tôi chứ?"
"Tôi là người thích đùa như thế sao?"
"Chúng ta không phải bạn bè à? Anh em tốt."
"Vậy tôi giảm cho cậu một nửa, trả."
"Cậu đúng thật là..." Lâm Vũ thở dài ai oán, nhìn Mẫn Nam với ánh mắt cầu cứu: "Chồng em bắt nạt anh, em không quản cậu ta sao?"
Cô bật cười, vui vẻ đóng kịch cùng: "Anh ấy nhỏ mọn lắm."
"Ha ha."
Phong Triết ho nhẹ một tiếng nhắc nhở hai người đang vừa tung vừa hứng trước mặt anh, không vui nhìn cô một cái làm cô chột dạ né tránh ánh mắt anh. Anh gắp thức ăn cho cô, thuận miệng hỏi: "Chuyện của cậu với An Trúc là như thế nào?"
"Khụ khụ..." Lâm Vũ đột nhiên bị sặc khiến người ta không thể nào không nghĩ khác đi. Hắn cố tình lảng tránh không trả lời: "Có chuyện gì sao? Vẫn là bình thường thôi."
Phong Miên tò mò ghé tai chị dâu nói nhỏ: "An Trúc là ai ạ?"
Mẫn Nam khẽ gật đầu: "Cậu ấy là bạn của chị, có quen biết không bình thường chút nào với anh Vũ."
"Chẳng lẽ là... Cái quan hệ đó đó...?"
"Em nói rõ xem là quan hệ kiểu gì?"
"Là yêu đương sao?"
Lời này vừa nói ra cả bàn ăn lập tức im lặng như tờ, một sự im lặng đầy ẩn ý. Lâm Vũ vẻ mặt có chút thay đổi, hắn chột dạ lắc đầu: "Nhóc con, đừng có nói linh tinh."
Phong Miên bị nhắc nhở thì lè lưỡi không phục, tiếp tục ăn cơm nhưng tai vẫn hơi dỏng lên tò mò câu chuyện.
Phong Triết đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Vũ, là đàn ông phải dám làm dám chịu."
"Hả?" Lâm Vũ đen mặt: "Tôi cũng đâu tránh né...."
Mẫn Nam mỉm cười góp vui: "Cậu ấy nói với em là, anh xảy ra chuyện thì xách quần bỏ đi, không dám chịu trách nhiệm!"
Hắn xù lông: "Cái gì? Anh chỉ là say rượu rồi hôn cô ấy một cái, còn chưa có xảy ra chuyện gì." Nhưng mà nhớ lại, lúc chạy đi có vẻ hơi nhếch nhác...
Phong Triết và Mẫn Nam nhìn nhau, hóa ra chuyện lại đơn giản như thế. Thấy cô vợ nhỏ lén lét lấy điện thoại ra, anh liền giữ tay cô lại: "Em ăn no rồi chứ?"
Cô gật đầu.
"Hai người cứ ăn tiếp đi, Nam Nam hơi buồn ngủ."
Anh đứng dậy đỡ cô, dặn dò vài câu với Phong Miên rồi lên tầng. Đặt cô nằm cẩn thận xuống giường, anh mới nói: "Em muốn gọi cho An Trúc?"
Cô gật đầu, anh đúng là hiểu cô.
"Biết đâu hai người này lại thành một đôi. Vậy chúng ta có công tác hợp rất lớn đấy."
Rất nhanh sau đó, trong gian bếp xuất hiện thêm một người nữa. Phong Miên dọn bát đũa xong liền chạy ngay lên tầng, để lại không gian riêng tư cho An Trúc và Lâm Vũ.
Đến khi dưới nhà im lặng, Mẫn Nam biết hai người đó đã rời đi mới yên tâm nghỉ ngơi. Dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, cô hỏi: "Triết, anh biết kể chuyện không? Em muốn nghe."
Phong Triết im lặng một chút rồi nghiêng đầu nhìn cô: "Vậy phải trả phí trước."
Cô ngoan ngoãn đặt lên môi anh một nụ hôn. Anh xoa đầu cô, bắt đầu kể chuyện.
"Có một cô gái đem lòng yêu thầm một chàng trai trong khi anh ta không hề hay biết. Cô gái dùng toàn bộ thời gian để ở bên anh, chăm sóc anh, muốn anh ta đáp lại tấm lòng của cô.
Nhưng, chàng trai chỉ luôn tỏ ra lạnh nhạt với cô, không muốn để tâm tới cô. Anh ta nào có hay biết, bản thân đã dần dần thay đổi, dần dần mở lòng đón nhận cô gái ấy, dần dần yêu cô. Phải đến khi cô định rời đi, anh ta mới nhận ra, hóa ra anh yêu cô nhiều đến như thế."
Thấy anh đột nhiên im lặng, cô khẽ hỏi: "Tiếp theo đó thì sao?"
Anh mỉm cười hôn cô rồi mới kể tiếp.
"Chàng trai liền giữ cô gái lại, bày tỏ tất cả với cô, bắt đầu từ đầu, lần này không phải một mình cô đơn phương mà là cả hai đều có tình.
Cô gái mang thai, sinh cho anh ta một đứa bé vô cùng đáng yêu. Hai người luôn ở bên nhau, quyết không rời xa. Mãi mãi về sau, cả một đời đều hạnh phúc như thế."
Mãi mãi về sau, cả một đời đều hạnh phúc như thế.
_ _ _ _ _
Tác giả: Điện thoại của Chiêu bị hỏng nên phải mang đi sửa. Đến bây giờ mới có thể đăng được chương mới, thật lòng xin lỗi và cảm ơn tất cả các bạn đã chờ đợi. Thân ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.