Con dao trong tay Giai Kỳ trượt ra, chỉ cảm thấy đầu ngón
tay xót, máu đã chảy xuống. Giang Tây kêu thất thanh "Trời ơi", cô Lý
hốt hoảng chạy đi lấy hộp thuốc, lấy cả bình rượu trắng Vân Nam ấn lên,
ép chặt vết thương. Giai Kỳ miễn cưỡng cười, nói: "Cũng không biết tại
sao, hôm nay tôi........." Giang Tây tay chân lóng ngóng giúp cô băng
vết thương, nói: "Nhiều máu quá, hay là đến bệnh viện?" Giai Kỳ nói:
"Không sao, vết thương nhỏ thế này đi bệnh viện làm gì chứ." Cô Lý cũng
hoảng hốt, nói: "Tôi đi gọi y tá Vương đến." Giai Kỳ nói: "Không sao,
không sao thật mà, cô xem máu đã ngừng chảy rồi." Cô Lý thấy vết thương
quả nhiên đã không còn chảy máu nữa, liền giúp Giai Kỳ lấy bông y tế và
miếng dán băng lại, nói: "Hai người ra ngoài xem tivi đi, hai người ở
đây, cô không yên tâm tý nào, lại động vào nữa bị thương nữa, làm cho cô không thể yên tâm được."
Giai Kỳ cũng cảm thấy ngại, liền đi ra ngoài cùng Giang Tây. Một lúc
sau cơm đã nấu xong, Giang Tây liền lên phòng sách, chỉ thấy trong phòng sách im lặng, Mạnh Hòa Bình và Nguyễn Chính Đông ngồi hai bên nghế, đối mặt với bàn cờ trắng đen, đều đang rất tập trung tinh thần.
Giang Tây nhìn thấy trên bàn cờ chỉ còn có mấy quân cờ, liền hỏi: 'Ai thắng vậy?"
Nguyễn Chính Đông ngẩng đầu lên nhìn cô, liền đứng dậy, nói: "Đi thôi, xuống ăn cơm."
Mạnh Hòa Bình cười cười, nghịch một quân cờ trong tay: 'Thua rồi liền bỏ chạy, nhiều năm như vậy đều vẫn cứ như thế."
Nguyễn Chính Đông nói: "Ai thua rồi, cục diện này không phải vẫn đang tắc sao, nhiều nhất cũng chỉ là hòa thôi."
"Quân hoàng hậu của cậu đã không còn đường rút nữa rồi, sao lại chưa thua chứ?"
"Nhưng cậu cũng không thể chiếu tướng quân của tớ, tại sao không phải là hòa hả?"
Giang Tây lắc lắc tay Mạnh Hòa Bình: "Đừng tranh nữa, đi thôi, đi thôi, em đói rồi."
Sau khi xuống lầu Nguyễn Chính Đông thấy tay Giai Kỳ quân băng, rõ ràng đờ đẫn một lúc, mới hỏi: "Sao thế?"
Giang Tây nói: "Lúc thái rau bị cắt phải, đau lòng hả? Xem lần sau có còn bảo người ta xuống bếp nữa không? Rửa tay nấu cơm, anh chỉ lo hưởng phúc thôi."
Nguyễn Chính Đông nói: "Ăn cơm thôi."
Không hiểu vì sao, bữa cơm đó vô cùng nặng nề, ngay cả Giang Tây cũng dường như cảm thấy điều gì, ăn cơm xong hỏi nhỏ Giai Kỳ: "Anh trai tôi
sao lại xị mặt ra thế nhỉ?"
Giai Kỳ chỉ đáp: "Tôi không biết."
"Cô đừng để ý đến anh ấy, tính khí anh thấy là như thế." Giang Tây
lại giải thích cho cô, "Con người anh trai tôi rất kỳ quái, không vui là xị mặt ra, lúc vui thật sự khuôn mặt cũng vẫn cứ xị mặt ra, nói hay một chút thì gọi là uyên thâm khó lường, nói khó nghe hơn một chút thì gọi
là vui buồn thất thường."
Giai Kỳ cười cười, Giang Tây thúc giục cô: "Chúng ta dạo phố đi tiêu
tiền thôi, lúc mà không thể thuyết phục được đàn ông, thì chúng ta đi
tiêu tiền của họ."
Đúng lúc Nguyễn Chính Đông đi lại, nghe được câu cuối cùng của cô ấy, đưa tay ra gõ đầu cô: "Nói gì hả?"
"Đang nói những lợi nói của danh nhân." Giang Tây chỉ kéo Giai Kỳ,
"Chúng ta đi, đừng để ý đến anh ấy." Quay đầu lại gọi: "Hòa Bình, làm
lái xe cho bọn em, đưa em với Giai Kỳ đi."
Giai Kỳ nói: "Cô cùng anh ấy đi đi, tôi hơi mệt, muốn ở nhà ngủ trưa."
Giang Tây không có cách nào với cô, đành thôi.
Giai Kỳ đúng đó nhìn họ chuẩn bị đi, chỉ có mấy ngày không gặp, Mạnh
Hòa Bình dường như lại cao hơn so với trong trí nhớ của cô, chắc là vì
gầy, hoặc là bởi vì cách quá xa, luôn cảm thấy khuôn mặt mơ hồ, nhìn
không rõ. Anh giúp Giang Tây lấy áo khoác, Giang Tây vừa quàng khăn vừa
nói với anh cái gì đó, từ xa có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của cô,
xinh đẹp thanh tú, cười rất ngọt ngào.
Cô khoác tay anh, cùng nhau đi ra.
Bỗng nhiên Giai Kỳ cảm thấy mệt, hết sức mệt mỏi, bên cạnh cơ thể là
chiếc cầu thang, chiếc cột khắc đá lạnh lẽo, dựa người vào bên trên.
"Giai Kỳ."
Cô quay đầu lại, không biết từ khi nào Nguyễn Chính Đông đã đứng sau lưng cô.
Trong giây phút đó cô vô cùng yếu ớt, dường như không có chút sức lực nào có thể đứng vững, anh chầm chậm dang hai tay ra, cô nhắm mắt lại,
mặc kệ cho anh ôm chặt mình.
Cô vẫn luôn cho rằng bản thân mình vô cùng kiên cường, hôm nay mới biết hóa ra bản thân mình hèn nhát đến mức đáng thương.
Anh cúi thấp đầu, hôn cô thật sâu.
Đôi môi anh hơi lạnh, còn má cô thì nóng, trong đầu cô mê man, chỉ
đắm chìm thật sâu vào nụ hôn đó, chỉ mong rằng vĩnh viễn sẽ không suy
nghĩ nữa, tất cả mọi thứ trước đây, tất cả mọi thứ về sau, nếu có thể
vĩnh viễn quên đi, thì sẽ tốt biết bao.
Cũng không biết bao lâu sau, anh bỗng nhiên dừng lại, cô hơi hoang mang quay đầu lại nhìn theo anh mắt của anh.
Mạnh Hòa Bình đứng ở cửa, yên lặng nhìn họ.
Khoảng cách xa quá, khuôn mặt anh vẫn cứ mơ hồ, nhìn không rõ, phòng
khách vô cùng tối tăm vắng lặng, giọng nói của anh hơi có tiếng vọng lại ù ù.
Anh nói: "Tớ quên không mang chìa khóa."
Anh đi lại, chùm chìa khóa đó đặt ở trên bàn trà, anh đi thẳng đến
bên cạnh bàn trà, bỗng nhiên Nguyễn Chính Đông tiến lên vài bước, đúng
lúc Mạnh Hòa Bình muốn đưa tay ra, Nguyễn Chính Đông đã cúi vai xuống
cầm chùm chìa khóa lên.
Mạnh Hòa Bình đeo găng tay, găng tay da màu đen tuyền, da dê mềm mịn, mười ngón tay thon dài.
Vẫn là lúc học đại học, có một hôm, cô ngồi ở bậc thềm của phòng tự
học, anh tìm thấy. Bịt mặt cô từ sau lưng, giống như là trẻ con, không
nói gì, chỉ không nói gì.
Ngón tay cô ấn vào đôi bàn tay đó, gỡ ra khỏi mặt, tươi cười gọi: "Mạnh Hòa Bình!"
Cô vẫn nhớ, nhớ ngón tay thon dài đó, nhớ mùi thuốc là nhàn nhạt giữa các ngón tay anh, nhớ mười ngón tay anh linh hoạt nhảy múa trên những
phím đàn đen trắng.
Quay đầu lại, sẽ có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của anh.
Nguyễn Chính Đông đưa tay ra chuyển cho anh chùm chìa khóa
Anh đưa tay ra nhận lấy, đưa tay ra một nửa lại thu lại, tháo bỏ
chiếc găng tay bên tay phải xuống, xòe lòng bàn tay ra nhận lấy.
Sau đó nói: "Cảm ơn."
Anh đi rất vội rất nhanh, nhưng cũng không hề quên đóng cửa lớn, men
theo cửa đi ra ngoài, sau đó là hàng lang rộng lớn, đi xuống cầu thang,
bậc thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Xe đỗ ở trước cầu thang.
Anh mở cửa xe, không khí trong xe ập vào người, kèm theo mùi hương
nhè nhẹ, là nước hoa Tresor mà Giang Tây dùng, mùi vì ngọt mà ngấy, quen thuộc đến mức xa lạ như thế.
Anh cắm chìa khóa vào, nổ máy khỏi động, nới lỏng phanh, ấn ly hợp
Sau đó mở ga.
Tiếng động cơ nổ nhẹ nhàng dần dần có quy luật, bỗng nhiên dừng lại, tắt máy.
Anh lại khởi động lần nữa.
Vừa mới đạp ga xuống, lại bị tắt máy.
Anh quay chìa khóa xe một lần nữa, hàng ngày đều lặp lại vô số lần
các động tác đó, mở máy, nới lỏng ly hợp, đạp ga, nhắm mắt vào cũng có
thể hoàn thành được tất cả, nhưng sao lúc này lại khó đến như vậy, lòng
bàn tay anh toàn mồ hôi, chiếc vô lăng bằng da thật dường như trở nên
trơn trượt, trơn đến mức không nắm chắc được..
Chiếc xe bị tắt máy lần thứ ba.
Cuối cùng Giang Tây hỏi anh: "Sao thế?"
Anh không trả lời cô, chỉ ngồi ở đó, dùng bàn tay không đeo găng lau
trán mình, dường như muốn lau đi cái gì, chỉ cảm thấy tay và trán đều
lạnh buốt, giống như có mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu sau, anh lại khởi động xe một lần nữa. Lần này cuối cùng
cũng không bị tắt máy nữa, anh lái xe vào con đường. Men theo con đường
rẽ ở một chỗ, tòa nhà bị cây che phủ dần dần biến mất sau gương chiếu
hậu, dần dần biến mất, biến mất trong tầm mắt.
Hóa ra không mưa, anh cứ lờ mờ nghe thấy tiếng mưa rơi, tiếng mưa rả
rích, nhưng hóa ra không hề có mưa, con đường nhựa màu đen kéo dài ra
trước mắt, anh không có cách nào quay đầu lại nhìn.Chiếc xe đã đi ra
khỏi chiếc cổng sắt của hoa viên. Thuận theo con đường lớn đi ra ngoài,
sau đó rẽ ngoặt.
Xe rẽ vào một con đường khác, dường như đột nhiên trở nên rộng rãi sáng sủa, trước mắt đã là con phố phồn hoa.
Hai bên vẫn là những cây ngô đồng Pháp, cành cây khẳng khiu, chiếu
bóng vào kính xe, lướt qua nhanh chóng, giống như là nước chảy, bóng của những cành cây lờ mờ, giống như là gợn sóng trên biển.
Lúc này anh mới hỏi: "Đi đâu?"
"Quảng trường Hằng Long," Giang Tây nói: "Lúc nãy không phải đã nói với anh một lần rồi sao."
Anh ồ một tiếng, giảm tốc độ để thuận tiện cho việc chú ý biển báo
giao thông, nhưng nhất thời không nhìn thấy biển chỉ thị, thuận miệng
hỏi: "Bây giờ phải đi theo hương nào?"
Giang Tây vô cùng kinh ngạc: "Đây không phải là đường Hoài Hải sao, rốt cục hôm nay anh sao thế hả?"
Dường như lúc đó anh mới tỉnh lại, xung quanh đều quen thuộc như thế, kiến trúc quen thuộc, con đường quen thuộc, phương hướng quen thuộc,
tất cả đều tuôn trào lên, nhấn chìm anh, dâng trào lên. Nơi sự phồn hoa
của thành phố này, đã bao nhiêu lần lái xe qua như vậy, vốn dĩ con đường này đáng lẽ nên quen thuộc như lòng bàn tay. Hơn nữa đốm đỏ nhấp nháy
trên màn hình của xe, men theo bản đồ chầm chậm sáng lên, chỉ thị cho
anh biết vị trí hiện tại
Khoa học kỹ thuật đã phát triển như vậy, dường như tất cả các ngõ
ngách trên thế giới này, cho dù là nơi xa xôi bên kia đại dương, cũng có thể được vệ tinh GPS tìm thấy.
Nhưng có những thứ, rõ ràng là ở ngay bên cạnh, lại không có cách nào tìm được nó.
Giống như tất cả phụ nữ, Giang Tây thích đi dạo phố, Mạnh Hòa Bình
rất ít khi đi cùng cô, bởi vì bận, mà bình thường Giang Tây cũng bận,
hai người rất ít khi ở cùng nhau, cho dù ở cùng nhau cô cũng không hề
giống với những người con gái khác, cứ luôn bám lấy anh không rời ra. Đa phần đều là cô đi dạo phố cùng bạn bè.
Đi mua giày, nhân viên của hàng nửa quỳ trên nền nhà, thử kiểu
giày一一cho Giang Tây so sánh xem, đôi giày da Italy rất đẹp, có khắc hoa
tinh xảo và hạt thạch anh nhỏ, phát ra mùi hương đặc biệt của da.
Giang Tây hỏi anh: "Đôi nào đẹp?"
Anh quỳ xuống giống như là nhân viên cửa hàng, chăm chú quan sát lúc lâu, mới nói: "Đôi màu trắng đẹp."
Giang Tây mỉm cười: "Em cũng thấy đôi đó được, mặc váy nhất định là
sẽ rất đẹp." Lại nói: "Nhưng mấy người cũng cố chấp quá, 10% cũng không
chịu giảm."
Cô nhân viên vui vẻ cười: "Tiểu thư Nguyễn biết quy định của cửa hàng chúng tôi rồi đấy, đó là hàng mùa xuân mới của năm sau, vừa mới nhập
về, cho nên chỉ có thể giảm 5%, tiểu thư có thẻ bạch kim nên được giá
đó, tiểu thư biết đấy, nếu không phải là hội viên của chúng tôi, đến 1%
cũng không giảm."
Mạnh Hòa Bình nói: "Thích thì mua đi."
Giang Tây nói: "Nhưng đôi này không vừa chân, hơi to một chút, lấy đôi nhỏ hơn cho tôi thử xem sao."
Nhân viên cửa hàng nói: "Chúng tôi nhớ rằng cô đi số 7 mà, để tôi bảo họ lấy số nhỏ hơn cho cô thử nhé."
Bỗng nhiên Mạnh Hòa Bình nhớ ra, liền nói: "Cô ấy đi giày số 6."
Giang Tây ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, một cô nhân viên cực kỳ
xinh đẹp khác, nói: "Nguyễn tiểu thư, bạn trai cô đối với cô thật tốt,
vừa quan tâm lại chu đáo, ngay cả cô đi giày số mấy cũng nhớ."
Một lúc sau nhân viên của hàng mang hên một đôi khác cho Giang Tây thử, cô đi vào giày thử, quá nhỏ.
Hai đôi bày ở đó, Giang Tây lại thử đôi lúc trước, vẫn cảm thấy hơi
rộng, nhưng đôi số 6 lại không thể đi được, ở giữa lại không có số khác.
Mạnh Hòa Bình nói: "Hay là mua đôi này đi, rộng một chút không sao."
Giang Tây thu chân lại, đi vào đôi giày của mình: "Thôi, không mua
nữa, không cần mua nữa." Đứng dậy đi ra phía cửa, lại dừng bước, bỗng
nhiên quay đầu lại nói với nhân viên của hàng: "Tôi lấy đôi số 6, giúp
tôi gói vào."
Nhân viên của hàng nói: "Được, được."
Mạnh Hòa Bình nói: "Không phải là nhỏ quá sao?"
Giang Tây cười mà như không cười nói: "Em muốn đôi đó."
Bình thường anh rất ít khi thấy cô như thế này, cho nên không nói gì
nữa, lấy ví tiền ra rút tấm thẻ tín dụng đưa cho nhân viên của hàng, một nhân viên khác thành thục gói đôi giày lại, bỏ vào túi, niềm nở nói:
"Nguyễn tiểu thư có thời gian thì đến xem nhé, tuần sau chúng tôi sẽ
nhập hàng mới từ đại lục về."
Hôm nay dường như tâm trạng của Giang Tây khá tốt, đi hết cửa hàng
này đến của hàng kia, thử rất nhiều quần áo, cũng mua rất nhiều. Tay
trái một túi tay phải một túi, Mạnh Hòa Bình cầm giúp cô. Mặc dù vẫn là
giữa đông, nhưng các mặt hàng mùa xuân mới đã được xếp lên giá của các
cửa hàng, màu sắc mềm mại xinh đẹp, làm cho người ta nghĩ đến không khí
của mùa xuân, tươi mới mà trong lành.
"Đẹp không?" Cô mặc một áo lên, phối với một chiếc quần màu xám, khuôn mặt đẹp đẽ tươi sáng, mỉm cười hỏi anh.
Anh chỉ đáp: "Đẹp."
Thẻ tín dụng quẹt qua, âm thanh ngắn ngủi, trên tay lại xách nhiều
túi hơn, cuối cùng đi đến bãi đỗ xe, túi lơn túi nhỏ, chất đầy ở ghế sau xe.
Giang Tây thở dài một tiếng: "Thật thoải mái." Lại nói, "Tháng trước
bọn em đến làm khách mời đặc biệt trong chương trình của Việt Nguyệt,
không biết là anh có xem kỳ đó không nữa. Nhưng em nghĩ rằng chắc chắn
là anh không xem rồi."
Đó là một chương trình đàm thoại nữ giới rất nổi tiếng, Mạnh Hòa Bình thật sự không xem.
"Chủ đề của kỳ đó là Tình yêu và vật chất, cuối cùng bọn em đều công
nhận rằng, tình yêu được đảm bảo bởi điều kiện vật chất, sẽ tương đối
dài lâu." Cô dừng lại một lát, "Nhưng, cái định luật đó lại không thể
quay ngược lại được, bởi vì cho dù có được đảm bảo về vật chất, cũng
chưa chắc sẽ có tình yêu."
Từ trước đến nay trước mặt Mạnh Hòa Bình cô luôn hoạt bát, anh chỉ
cảm thấy dường như lúc này cô vô cùng nghiêm túc, do đó cười cười: "Sao
đột nhiên lại than thở thế hả?"
Giang Tây nhún nhún vai: "Về nhà thôi."
Anh lại do dự một lúc: "Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm được không, đi tới đường Phần Dương ăn món thị nướng mà em thích."
Giang Tây nghiêng đầu nghĩ một lát, nói: "Cũng được."
Tên Trung Quốc của nhà hàng Nhật Bản đó là Tiên Chá Hiên, mở ở trong
nơi ở cũ của Bạch Sùng Hi, căn nhà lớn kiểu cũ, sau khi sửa chữa trông
rất mềm mại. Quan trọng là thức ăn ngon. Giang Tây thích ăn nhất món
thịt nướng kiểu cũ ở đây, dường như ăn mãi không chán.
Tửu lượng của cô rất khá, uống rượu trắng, hai má hơi hồng lên, Mạnh
Hòa Bình còn phải lái xe, cho nên không uống rượu, thấy cô uống hết cốc
này đến cốc khác, liền nói: "Sao hôm nay vui vẻ thế hả?"
Giang Tây ngẩng đầu lên một lúc, nói: "Bởi vì có sao."
Trần nhà bằng kính, ngẩng đầu lên là bầu trời, quả nhiên có sao, chỉ
là đêm đông lạnh giá của thành phố này, lấp lánh vô số ánh đèn, nhưng
ngôi sao nhạt mà mơ hồ, mắt thường dường như không thể phân biệt được.
"Lúc em đi học ở Anh, đã từng xem một bộ phim, ngay cả tên cũng quên
rồi, nhưng trong đó nhân vật nữ chính nói một câu, em lại cứ nhớ mãi."
Ánh mắt cô long lanh mênh mông, dường như có ánh đèn đang lưu động, có lẽ là do uống nhiều rượu, cũng có lẽ la do mù tạt.
Anh hỏi: "Là câu gì?"
Cô lại cười ngịch ngợm: "Em không nói với anh biết."
Ăn cơm xong Giang Tây lại kéo anh đến quán bar, cô vốn dĩ là người
thích sự náo nhiệt, trong quán bar không được mấy tiếng, đã quen biết
một đống người, ngay cả Mạnh Hòa Bình cũng bị bọn họ làm cho sôi nổi
lên, lắc xúc xắc oản tù tì chơi trò chơi nói thật, chơi xếp hình xếp gỗ, tất cả các trò có thể chơi được dường như đều chơi hết, chơi đến mức
điên cuồng, cuối cùng ngay cả Mạnh Hòa Bình cũng đã uống hết mấy chai
Heineken
Đây là lần đầu tiên trong đời Mạnh Hòa Bình lái xe sau khi uống rượu, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng mà rất nhanh, khó có thể khống chế. Gào thét
lướt qua đường cao tốc, đêm khuya ở thành phố này vẫn cứ phồn hoa như
thế. Vô số nhưng chiếc đèn tầng tầng lớp lớp, mỗi tòa nhà dường như đều
như những tòa tháp thủy tinh lớn. Gần gần xa xa lao về phía trước, dường như là đổ sụp xuống, cứ đè chặt xuống đầu, nhưng cứ chạy trên con đường cao tốc ngoàn ngoèo, lại bị bỏ lại sau xe một cách nhẹ nhàng nhanh
chóng.
Giang Tây mở của sổ xe, gió lập tức ùa vào, thổi tung chiếc khăn trên cổ cô, nhưng chiếc tua dài lướt qua cánh tay anh, giống như ngón tay
của ai đó, nhẹ nhàng mà mềm mại. Anh cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một
chút, nhưng trong lòng vẫn hỗn độn.
Đèn đỏ, anh chầm chậm dừng xe lại.
Bỗng nhiên Giang Tây nghiêng người lại, hôn anh.
Trên người cô có mùi nước hoa, mùi rượu, mùi phấn son, ấm áp mà mềm
mại, giống như là cánh tay cô, ôm lấy anh, dựa sát vào nhau, không thể
suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ.
Chiếc xe đằng sau bấm còi inh ỏi, còn có người huýt sáo, cuối cùng cô hơi tách khỏi anh ra, đôi mắt long lanh vẫn cứ nhìn anh chăm chú, bỗng
nhiên gọi anh cả họ lẫn tên: 'Mạnh Hòa Bình."
Anh không đáp, cổ họng và trong mắt cứ cay cay, có một nơi ở chiếc
xương sườn thứ 2 bên trái cơ thể, xót đến mức đau len, đau như kim châm, giống như là có một mũi khoan nhỏ ở đó, khoan vào trong, không thể rút
ra được. Khóe mắt nóng nóng, gió lạnh thổi trên mặt, giống như là những
con dao. Không có một nơi nào là âm áp, đều là lạnh, hiện tại đều là
lạnh.
Cô lại chỉ gọi anh một tiếng như thế, không nói gì nữa, lặng lẽ mà yên ắng, sau đó dần dần quay đầu, chỉ như thế, ngủ thiếp đi.
Cô ngủ cũng giống như một đứa trẻ, cuộn người ở đó, thu mình vào rất nhỏ.
Anh lái xe về, lái thẳng vào cánh cổng sắt quen thuộc.Đêm đã khuya,
chỉ có nhưng chiếc đèn ở hai bên đường, sáng lên cô đơn. Sau hàng cây
thấp thoáng có ánh đèn lờ mờ của căn nhà, anh dừng xe lại, không tắt
máy, không khí ấm thổi ù ù trong xe, quay mặt nhìn Giang Tây đang ngủ
say, có một lọn tóc rơi xuống, rủ xuống trên mặt, khuôn mặt hồng hồng,
lại càng giống một đứa trẻ hơn.
Anh lấy hộp thuốc ra, lấy một điếu, châm lửa, mùi vị thuốc lá quen thuộc mà ngọt lạnh, thấm vào trong phổi, nặng nề thở ra.
Trong màn đêm vắng lặng chỉ có đốm lủa đỏ đó của điếu thuốc, giống như là viên hồng ngọc rực rỡ.
Anh nghĩ lại đêm đó, cũng là một đêm mùa đông lạnh giá mà quang đãng, ban đêm ở Bác Kinh khó mà có thể thấy được sao, mơ hồ, không rõ ràng,
còn anh ngồi ở trong xe, chỉ hút hết điếu này đến điếu khác, dường như
chỉ có thuốc lá, mới có thể làm tê dại tất cả cái nỗi đau chìm ngập đó.
Cho đến tận khi trời sáng, anh lái xe rời đi, lúc quay xe, anh mới chú ý đến chiếc xe ở phía xa, cũng đã dừng ở đó cả đêm.
Anh nhớ đến câu nói của Giang Tây ở trong nhà hàng, bất giác ngẩng
đầu lên, ấn nút mở ra cửa sổ nóc xe, cách tấm kính, những ngôi sao xa
xôi mà nhại nhòa, mơ hồ đến mức không nhìn thấy.
Giang Tây không hề biết, thật ra anh biết cô nói đến bộ phim nào.
Anh nhớ, nhân vật nữ chính nói: "Mỗi lần muốn rơi nước mắt, em sẽ
ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao, như vậy nước mắt sẽ không chảy xuống.