Sau khi ngủ dậy Nguyễn Chính Đông thở ôxi một lúc, rồi uống
thuốc, tinh thần tốt hơn rất nhiều. Anh và Giang Tây gọi điện cho cha
mẹ, Nguyễn Chính Đông nói với cha mấy câu, bỗng nhiên nói: "Cha đợi một
lát, con bảo Giai Kỳ chúc tết cha." Sau đó liền đưa điện thoại cho Giai
Kỳ.
Giai Kỳ trong chốc lát bị làm cho khiếp sợ đến đờ đẫn, cầm điện thoại lúc lâu không nói được gì, nghe thấy đầu đây bên kia cuối cùng vọng lại tiếng cười, nói vô cùng thân thiết: "Giai Kỳ, năm mới vui vẻ."
Cô nói nhỏ: "Năm mới vui vẻ."
"Gọi Giang Tây ghe điện thoại đi, ta nghe thấy tiếng nó cười ở bên cạnh."
Giai Kỳ đáp "Vâng", lập tức đưa điện thoại cho Giang Tây.
Sau khi Giang Tây nói xong, mẹ Nguyễn Chính Đông lại bảo Giai Kỳ nghe điện thoại, hỏi tình hình của Nguyễn Chính Đông, lại dặn dò cô giữ gìn
sức khỏe, nói với cô rất nhiều.
Đến trưa Nguyễn Chính Đông hơi mệt, anh về phòng mình ngủ trưa.
3h chiều anh vẫn chưa dậy, Giai Kỳ hơi lo, đi lên lầu xem anh thế nào.
Nhẹ nhàng đi vào phòng anh, anh nằm trên giường quay lưng lại với cửa, không động đạy, dường như ngủ rất ngon.
Bỗng nhiên Giai Kỳ cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đi lại, tim đập thình thịch, đưa tay ra, đặt lên vai anh.
Ngón tay hơi lạnh của anh bỗng nhiên đặt lên tay cô, làm chô cô giật
bắn mình, anh không quay người lại, vẫn nằm ở đó, lại cứ nắm chặt lấy
tay cô, giọng nói dường như rất nhẹ nhàng: "Em yên tâm, anh sẽ không lén lút chết đi đâu."
Giai Kỳ nói lớn: "Mồng một đầu năm, không được nói những lời này, chẳng kiêng kị gì cả."
Anh quay người lại, cười cười với cô: "Được rồi, đồng ngôn vô kỵ."
Một lúc sau, lại nói: "Giai Kỳ, nếu có một ngày như thế, em đừng ở
bên cạnh anh. Xin em nhất định phải rời xa, nếu không thì anh sẽ không
chịu nổi đâu."
Cô dường như mất kiềm chế, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: "Anh nói
nữa, anh nói thêm một từ nữa, em sẽ đi ngay lập tức, vĩnh viễn cũng
không quay lại, anh có tin không?"
Anh cười một lát: "Anh lại thật sự hy vọng em đi ngay bây giờ, nếu có thể, vĩnh viễn cũng đừng quay lại nữa."
Nước mắt cô chảy tràn xuống: "Em không cho anh nói, anh không được nói nữa."
Anh lại vẫn cứ cười: "Chỉ nói thôi mà anh cũng đâu thể chết ngay được."
Cô hận đến mức cắn anh, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, hàm răng cách lớp quần áo, vẫn cắn chặt vào trong da thịt, chỉ là không kìm được nấc
nghẹn, giống như là một con vật nhỏ bị thương, không có cách nào bảo vệ
bản thân. Chân mềm đi, cuối cùng quỳ xuống, ôm lấy bản thân mình, hy
vọng rằng có thể cuộc tròn vào, cuộn vào đến nới mà người khác không
thấy. Cô chưa từng yếu đuối như thế bao giờ, cảm thấy giống như con ốc
bị mất vỏ, chỉ còn lại thân thể yếu đuối nhất không có sức lực nhất,
không có bất cứ thứ gì che đậy bị lộ hết ra ngoài không khí.Cô vẫn luôn
cho rằng có thể có cơ hội, nhưng anh lại tàn nhẫn như thế, vận mệnh tàn
nhẫn như thế, chỉ ra cái sự thật cô sợ hãi nhất đáng sợ nhất.
Anh cũng xuống giường, đưa hai cánh tay ra chầm chậm ôm lấy cô: "Giai Kỳ, từ sau anh không nói nữa."
Cô vốn không có cách nào khống chế bản thân mình: "Nguyễn Chính Đông, anh bắt nạt em, sao anh lại có thể bắt nạt em như thế........" nắm lấy
vạt áo anh, ngón tay run cầm cập không thể khống chế được: "Sao anh có
thể bắt nạt em như thế, anh lừa em, anh làm cho em tin. Anh lừa em đến
tận bước này, anh lại muốn vứt em đi. Sao anh có thể như thế, anh đã
đồng ý với em, bất cứ lúc nào cũng không rời xa em, nhưng anh lừa em.
Anh lừa em."
Anh ôm cô, chầm chậm dỗ dành cô: "Anh không nói nữa, sau này không nói nữa, anh sai rồi. Anh không nói nữa."
Cô nắm chặt lấy anh, cô không có cách nào khác, chỉ có nắm lấy anh thật chặt. Nếu có thế, cứ nắm chặt anh như thế.
Cô biết bản thân mình không nên khóc, nhưng cô không khống chế nổi
bản thân, sự đè nén bấy lâu nay dường như tràn ra sụp đổ. Cứ như thế,
trước đây chính là như thế, nhưng thứ quá tốt, cô vĩnh viễn đều không
thể giữ lại được.
Bất kể là cái gì.
Bất kể là người cha yên quý, hay là Mạnh Hòa Bình, đến hôm nay, cô lại sắp mất đi một người.
Cô cứ cho rằng, không thể bắt đầu lại, nhưng đợi đến khi cô tỉnh ngộ, tất cả lại đã sớm bắt đầu.
Còn cô không thể vùng ra được, trơ mắt nhìn, chỉ là hàng ngàn con dao dóc thịt dóc xương, cơ thể phải chịu cực hình đáng sợ nhất thế gian.
Anh dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, cơ thể cô vẫn đang run
cầm cập, cúi thấp mặt, không chịu ngẩng lên, để cho anh thấy vệt nước
mắt của mình.
Anh nói: "Giai Kỳ, đừng khóc, đang là năm mới."
Anh nói: "Anh muốn em ở cùng anh, chỉ có hai chúng mình."
Giai Kỳ ở bên cạnh anh cả ngày.
Hai người ở nhà xem phim.
《The English Patient》
Lúc nhạc nền vang lên, tiếng đàn trầm ấm mà lay động, tiếng nhạc vang lên bỗng nhiên bùng nổ cảm xúc dâng trào.
Dưới sa mạc mặt trời vàng rực rỡ, chiếc máy bay đung đưa cuối cùng đã xuất hiện trong tầm mắt, Giai Kỳ đang nằm trên ghế sô pha dựa vào vai
của Nguyễn Chính Đông, bất giác rơi lệ.
Anh chỉ đưa hộp khăn giấy cho cô.
Cô ngấn nước mắt cười, nói: "Càng ngày càng không ra gì, xem một bộ phim cũng khóc."
Anh vẫn rất thoải mái: "Sớm biết thế này đã xem một bộ phim hài rồi, "Sư tử hà đông" cũng rất hay."
Giai Kỳ nói: "Bộ phim đó cũ quá rồi, mấy năm trước rồi, em muốn xem
"Mãn thành tận đới Hoàng Kim Giáp", bộ phim đó công chiếu trước Giáng
Sinh, em vẫn chưa xem."
Anh nói: "Phim đó không phải là phim hài."
Cô nói: " Tốn mất ba tỷ để quay vẫn không phải là phim hài à? Vậy điện ảnh Trung Quốc quả thật không thể cứu vãn rồi."
Khiến cho anh cười.
Anh cười lên rất đẹp, toàn bộ khuôn mặt dãn ra. Khuôn mặt gày gò, nhưng vẫn rất phong lưu ngang tàng.
Buổi tối Giai Kỳ tự mình lái xe đưa anh về bệnh viện.
Đã sắp xuống khỏi đừng cao tốc, bỗng nhiên anh nói: "Chúng ta ăn cơm ở ngoài nhé, thức ăn ở bệnh viện khó ăn lắm."
Cô nói: "Nhưng chúng ta đã đồng ý với viện trưởng Du rồi, phải quay lại bệnh viện đúng giờ."
"Chỉ muộn mấy tiếng thôi mà, cho anh ăn một bữa cơm ngon được không,
hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, em cũng không thể để anh đói ở
trong bệnh viện chứ."
Cô nói không lại anh, đành hỏi: "Vậy chúng ta đi đâu ăn cơm?"
Anh nghĩ một lúc, nói: "Câu lạc bộ Kim Mậu."
Xa như thế, còn ở Đông Phố, phải qua sông.
Hơn nữa lại đắt muốn chết, lần trước đến Thượng Hải công tác với Châu Tịnh An, kết quả là khách hàng hào hiệp mời họ đến câu lạc bộ Kim Mậu
ăn cơm. Chỉ nguyên đi lên nhà hàng tầng 86 thôi đã phải đổi đến ba cái
thang máy, đi qua con đường như là mê cung, may mà có người phục vụ
chuyên để dẫn đường.
Sau đó, Châu Tịnh An nói: "Lần sau có ai mời tôi ăn cơm ở đây, tôi lập tức yêu cầu đưa tôi tiền mặt là được."
Giai Kỳ đưa Nguyễn Chính Đông lên lầu, bây giờ anh đi rất chậm, nhưng cô không dám đỡ anh, đành giả vờ khoác tay anh, chầm chậm đưa anh lên.
Nhưng không khí rất tốt, trong nhà hàng tấm kính quan sát khung cảnh
bên ngoài hình vong cung trong suốt, tầm nhìn thoáng đãng. Lúc chiều tà, bên ngoài cả Thượng Hải thu vào tầm mắt, vạn trượng hồng trần những tòa nhà cao tầng san sát, còn phía xa cảng chiều hôm trầm lắng, trời đất
mênh mông.
Ở trên quỳnh lâu ngọc vũ cao vời như thế, chỉ là nhìn xuống chúng sinh.
Món trên bảng hiệu là tôn nõn thủy tinh ăn vào một miếng vô cùng ngon miệng, canh hải sản tươi ngon, đĩa hoa quả lại càng đẹp mắt đến rung
động lòng người.
Dường như Nguyễn Chính Đông rất có khẩu vị, ăn ngon miệng, đã rất
nhiều ngày rồi anh không ăn như thế. Anh nói với Giai Kỳ: "Trước đây ở
đây theo chế độ hội viên, vô cùng yên tĩnh, bây giờ đông khách hơn một
chút. Mặc dù thức ăn ở đây rất bình thường, nhưng phong cảnh đẹp."
Giai Kỳ nói: "Lấy gùi bỏ ngọc."
Anh mỉm cười: "Ai bảo anh không thích viên ngọc, mà lại thích cái gùi chứ."
Giai Kỳ không nói gì, bỗng nhiên anh nói: "Anh còn có một món quà tặng em."
Cô nói: "Anh đã cho em quá nhiều rồi, em không muốn cái gì cả."
Anh mỉm cười đưa tay ra cho cô: "Đi theo anh..."
Có người ở bên ngoài nhà hàng đợi họ, Nguyễn Chính Đông giới thiệu
với cô, hóa ra là một vị giám đốc Vương phụ trách bộ phận quan hệ xã hội của khách sạn.
Vị Vương tiên sinh đó dẫn họ vào thang máy nhân viên đo lên lầu, sau
đó đi qua phòng máy thấp nhỏ ồn ào, Nguyễn Chính Đông đi chầm chậm hơi
vất vả, nhưng anh cố gắng đi rất vững, chỉ là hô hấp nặng hơn. Trong
lòng Giai Kỳ khó chịu, nhưng lại chỉ có thể đi chậm lại, vốn dĩ không
dám đưa tay ra đỡ anh.
Họ đi rất chậm, đoạn đường ngắn, nhưng đi rất lâu mới đến.
Lờ mờ cũng đã đoán được một chút, nhưng khi con đường hình vòm cung đó hiện ra trước mắt, cô dường như vẫn không thể tin.
Con đường đó không hề dài, đường hành lang hình tròn, hướng về màn
đêm đen như nhung, phía cuối chỉ là trời, còn anh thì mỉm cười, đưa tay
ra cho cô.
Cô đặt tay vào trong bàn thay anh, đi từng bước một về phía trước.
Anh đi vô cùng chậm, anh nắm chặt tay cô, gần như cả cơ thể đã không
thể không dựa vào cô, cô nắm tay anh như thế, đi từng bước một về phía
trước.
Đi tận đến trước chiếc cửa sổ hình vòm cung, gió thổi trên khuôn mặt
nóng hầm hập của cô, còn tầm nhìn thoáng đãng rộng mở, họ đứng ở đỉnh
của Kim Mậu, đứng ở đỉnh của quỳnh lâu ngọc vũ, đúng ở đỉnh của thành
phố này. Dường như đang đứng trên đỉnh của thế giới phồn hoa.
Giữa trời và đất, là vô số tòa nhà Lục Giai Chủy, viên ngọc Đông Phương ở nơi không xa, vừa mới sáng đèn.
Dường như là trong chốc lát, tất cả đèn của các công trình hai bên bờ Ngoại Hoài đều lần lượt sáng lên, rực rỡ óng ánh, giống như là một viên ngọc, lóng lánh phát sáng, ánh sáng lung linh rực rỡ. Vô số những ánh
đèn những ngọn đèn màu vàng, ánh đèn vẽ ra đường nét của các công trình
kiến trúc, dường như là một bức tranh giấy thếp vàng tinh xảo đẹp đẽ
được chạm khắc, hoa lệ đến mức dường như xa xỉ, Đông Phố hoàng kim phồn
hoa ngay trước mắt.
Gió thổi tung quần áo của họ, tung bay phất phơ, ống tay áo hơi tung lên, còn cô dường như không nói được gì.
Dường như đang nằm mơ, rõ ràng biết rằng sắp xảy ra cái gì, nhưng
không thể tin được, thì thầm nói: "Thời sự không hề thông báo, nói rằng
tối hôm nay Thượng Hải sẽ bắn pháo hoa."
Anh mỉm cười: "Đúng thế, nhưng sau này các bộ phận có liên quan đột
nhiên cảm thấy, nếu tối nay không bắn pháo hoa, sẽ không thể hiện được
không khí vui vẻ đầm ấm của năm mới."
Quang minh chính đại, nghiêm chỉnh đến mức giống như một lời nói dối thật sự.
Cô không thể tin được, không biết nói gì.
Trong không khí bỗng nhiên truyền lại một tiếng "Phụt" nặng nề, một
bông hoa màu vàng vô cùng lớn bỗng nhiên nở ra trên bầu trời đêm, càng
nở càng lớn, càng nở càng sáng, dường như chiếu sáng gần cả bầu trời
đêm.
Đẹp đẽ đến mức dường như không thể tưởng tượng nổi.
2,3 giây sau, lại một vang lên một tiếng nặng nề, một bông hoa óng
ánh to hơn sáng lên trên bầu trời đêm, vầng sáng lóa mắt giống như là
ngọc lưu ly chia cắt cả bầu trời đêm, lờ mờ dường như có vô số người
đang kinh ngạc, dòng người hai bền bờ sông Đông Phố trong giây phút ấy
dường như dừng lại, vô số người ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Pháo hoa từng bông nối tiếp từng bông nở ra trên bầu trời, chiếu sáng bầu trời đêm giống như ban ngày, màu tím, màu đỏ, màu vàng, màu xanh da trời, xanh lá cây.......vô số màu sắc xen lẫn vô số vầng sáng màu vàng
kim màu bạc phụt lên, giống như hoa viên rực rỡ nhất, tím ngắt đỏ tươi
đặt trên bầu trời đêm đen. Lại giống như là vô số những ngôi sao băng
bắn tung tóe, quét lên trên bầu trời vòm cung chảy dài nhất mập mờ nhất, làm cho bầu trời đen tuyền như nhung cắt thành từng mẩu vụn vỡ lênh
đênh. Dưới anh sáng rực rỡ đó, mỗi bông pháo hoa nở ra, khuôn mặt cô lại được chiếu sáng bởi ánh sáng đẹp đẽ nhất, mỗi bỗng pháo hoa tàn đi,
khuôn mặt cô liền mơ hồ không rõ ràng. Dưới vô số những bông pháo hoa nở ra cùng với những lúc tàn đi, cô chỉ chăm chú nhìn, kệ cho màu sắc rực
rỡ nhất của nhân gian, bày ra trước mắt khung cảnh đẹp đẽ nhất.
Hàng vạn người đang ngẩng đầu lên nhìn thời khắc đẹp đẽ.
Thành phố này trong giây phút đó, rực rỡ hào hoa, khuynh thành khuynh đại.
Cô chỉ chăm chú nhìn khung cảnh mỹ lệ lóa mắt dường như không phải của nhân gian đó, còn anh chỉ chăm chú nhìn cô.
Rực rỡ, nở rộ, sáng lên, lóng lánh......thậm chí mỗi lần tàn đi cũng đẹp đến mức mãnh liệt.
Anh nói: "Giai Kỳ."
Khuôn mặt cô bị màu sắc rực rỡ của pháo hoa chiếu xuống làm cho mờ mờ ảo ảo, cô nhẹ nhàng dùng tay đỡ anh, một tay kia ôm lấy vai anh, để cho anh đứng vững hơn.
Cô ngấn lệ nói: "Thật sự quá đẹp, đẹp đến mức làm người ta không thể
tưởng tượng, kiếp này em chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đẹp đến thế."
Anh nhẹ nhàng mỉm cười.
Kiếp này anh cũng chưa từng nhìn thấy, cảnh tượng đẹp như vậy.
Cuối cùng anh nói: "Giai Kỳ, em đã từng nói, đẹp như vậy, em sẽ nhớ trọn đời trọn kiếp."
Đúng thế, đẹp như vậy, làm cho người ta khắc cốt ghi tâm, sẽ vĩnh viễn nhớ mãi, trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn.
"Cho nên, em nhất định sẽ nhớ anh, nhớ mãi anh."
Giọng nói anh rất nhỏ: "Giai Kỳ, nếu em thật sự yêu anh, anh vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình."
Cô chầm chậm quay mặt lại.
Vô số pháo hoa nở ra trên bầu trời đêm, còn anh nhẹ nhàng mỉm cười, thần sắc trầm tĩnh mà khoan thai.
"Giai Kỳ, anh rất cảm ơn em, thời gian dài trở lại đây, có em ở bên
cạnh anh, anh cảm thấy rất mãn nguyện. Nhưng bây giờ anh muốn em rời xa
anh."
Cô hỏi: "Tại sao."
Anh vẫn cứ cười, lại nói:
"Bởi vì anh yêu em, anh hy vọng em có thể sống hạnh phúc. Cho nên, xin em rời xa anh."
"Em đến Thượng Hải, nói những lời như thế, lừa anh, cũng lừa chính
bản thân mình. Rõ ràng em không có cách nào, cả đời này em cũng không có cách nào yêu người khác, nhưng em lại thuyết phục bản thân mình, cũng
thuyết phục cả anh."
"Có lúc em đơn độc đến dũng cảm, đến mức ngu ngốc, anh cứ nói, em có
một cảm giác cô độc đến dũng cảm, anh chỉ hy vọng người con gái anh yêu, bình thường mà yếu đuối, không cần việc gì cũng tự bản than mình gánh
vác, lúc có bất cứ việc gì xảy ra, đều có thể giúp cô ấy che chắn mưa
bão. Có người dùng hết sức mình bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy. Anh chỉ
hy vọng em có thể an nhàn mà hạnh phúc, cùng với người em yêu, sống yên
ổn hết nửa đời còn lại. Anh không cần em phải dũng cảm, anh chỉ muốn em
hạnh phúc."
Cô chỉ có thể nói: "Anh cho em rất nhiều, ở bên cạnh anh em rất vui vẻ."
"Nhưng em không hạnh phúc, trên thế giới này người có thể cho em hạnh phúc, không phải là anh."
Một bông pháo hoa lớn nở ra đằng sau lưng cô, nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt cô.
"Cái ngày em không quay về đó, anh biết em ở cùng với Mạnh Hòa Bình.
Anh nghĩ cả một ngày, cuối cùng anh cũng đã hiểu, thật ra, như thế càng
tốt. Thật đấy, bởi vì anh có thể yên tâm.
Vầng sáng màu xanh màu tím rơi xuống, giống như là vô số ngôi sao
băng, đem theo hàng vạn mảnh vỡ màu vàng, rơi lả tả trên bầu trời đêm.
Câu nói đó, cô lại không thể nói.
Cô chỉ cố chấp: "Em muốn ở bên cạnh anh, bất kể anh nói gì, em đều
muốn ở bên cạnh anh. Anh đã đồng ý với em, bất cứ lúc nào, cũng không
được rời xa em nữa."
Cô chỉ có thể nói muốn ở bên cạnh anh, anh đã từng đồng ý với cô, sẽ ở bên cạnh cô.
Những lời khác, cô lại không thể nói.
Anh mỉm cười: "Đúng thế, anh đã đồng ý với em, nhưng anh không có
cách nào làm được. Em muốn anh cho em thời gian, để em yêu anh, nhưng
anh không có thời gian, cho dù anh có thời gian, em cũng không thể yêu
anh như yêu cậu ấy. Sao em lại ngốc như vậy, còn cả Mạnh Hòa Bình nữa,
hai người sao lại ngốc như vậy, anh vốn cho rằng anh là người ngốc nhất
trên thế gian này, nhưng lại gặp phải hai người bọn em."
"Chiều nay, anh gọi điện cho Mạnh Hòa Bình, anh mắng cậu ấy một trận, anh chưa từng gặp người đàn ông nào như cậu ấy, lại đưa em đến chỗ anh. Nếu anh là cậu ấy, anh có chết cũng không để cho em đi."
Cô không thể nói gì, gió thổi tung tóc cô, từng sợi đập vào trên mặt, vừa đau vừa cay.
Nhưng câu nói đó tắc nghẹn trong cổ, không thể nào nói ra được.
Bất luận thế nào cô cũng không thể nói ra, cô quyết không thể nói ra.
"Nhưng anh thật sự cảm thấy yên tâm, bởi vì em sắp được hạnh phúc.
Rời xa anh, em sẽ có thể sống hạnh phúc. Cho nên anh thật sự vui mừng,
em chưa yêu anh. Nếu không thì, anh sẽ day dứt cả đời, anh sẽ cảm thấy
bản thân mình có lỗi với em. Bỏ lại em một mình, cô độc sống trên thế
giới này, anh hễ cứ nghĩ đến, liền cảm thấy buồn."
Anh ôm cô vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng đến mức dường như vừa mới
tỉnh dậy: "Giai Kỳ, xin em tha thứ cho anh. May mà em vẫn chưa kịp yêu
anh, may mà anh vẫn còn kịp, để cho em có được hạnh phúc của mình."
Lần cuối cùng, anh hôn cô, nước mắt mằn mặn xen lẫn vào môi và răng,
anh chuyên tâm mà quyến luyến như thế. Còn cơ thể cô lại run lên cầm
cập, yếu ớt nắm lấy tay áo anh, dường như sợ rằng hễ nới lỏng, anh sẽ
biến mất ngay trước mắt.
Còn cô không thể nói, cô không thể nói gì.
Anh luôn nói cô có một cảm giác cô độc đến dũng cảm, nhưng lúc này cô cảm thấy, bản thân mình dường như yên đuối đến mức dường như sắp nói
câu đó ra.
Nếu có thể, nếu còn kịp, nếu thật sự có thể, cô chấp nhận.
Cô chấp nhận dùng tất cả mọi thứ của cô bây giờ, để đổi lấy.
Cô chỉ cần ở bên anh.
Bởi vì cô yêu anh.
Giống như anh yêu cô, toàn tâm toàn ý, dùng hết tất cả sức lức
Sự hạnh phúc ngày hôm nay của cô, chỉ là ở bên cạnh anh.
Nhưng anh lại không thể biết, cô cũng không muốn cho anh biết.
Cô dường như không có cách nào, còn anh dần dần rời xa cô, đôi môi
anh hơi mỉm cười, đôi mắt đan phượng nhỏ dài, thanh tú mà trong veo,
pháo hoa vẫn cứ nở mãi, ánh sáng pháo hoa chiếu trên đồng tử anh. Từng
chùm từng chùm pháo hoa lớn nở ra trên bầu trời đêm Thượng Hải, dường
như hàng vạn viên ngọc lưu ly óng ánh cắt ngang bầu trời đêm đen bóng,
rực rỡ như thế, mỹ lệ như thế, chiếu sáng hai người, khuôn mặt của cả
hai người.
"Kiếp này anh không thể nữa. Cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi
em, anh sẽ đợi em sớm hơn tất cả người khác, gặp em sớm hơn một chút."